Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
“Chị nói nhảm gì đó? Ý của tôi là, tôi cảm thấy con người anh ta khá tốt. Khiêm nhường, lương thiện, không có chút dáng vẻ nào của người có tiền. Tôi thấy anh ta rất hợp với chị Tuyết Cầm, tính cách hai người giống nhau”.  
 
Lương Giai liếc xéo Sở Uyển Tình, tức giận nói. Trước khi đến đây, cô vẫn cảm thấy không đáng thay cho Cố Tuyết Cầm, cảm thấy Cố Tuyết Cầm gả cho một kẻ vô dụng, quả thực giống như là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.  
 
Nhưng giờ phút này, suy nghĩ trong lòng cô đã hoàn toàn thay đổi.  
 
“Tôi cũng nghĩ vậy, một thời gian dài trước đây, tôi đã nhìn ra, Cố Tuyết Cầm chắc chắc đã được gả cho một Bạch Mã hoàng tử”.  
 
Sở Uyển Tình nhìn Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu trên sân khấu, yên lặng nói.  
 
“Chém gió, sao chị biết?”  
 
Lương Giai nói.  
 
“Sao tôi biết? Tôi nhìn mặt! Tâm sinh tướng. Đàn ông của Cố Tuyết Cầm, mặc dù suốt ngày để mặt râu ria, nhưng khuôn mặt sắc sảo góc cạnh, đôi mắt u sầu mà kiên định, đàn ông như vậy, chỉ cần sửa sang chút, phút mốt liền trở thành chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú”.  
 
Sở Uyển Tình giải thích. Nghe thấy vậy, Lương Giai chỉ lắc đầu bất lực.  
 
Bàn về mấy chuyện không đâu, cô chỉ có thể phục Sở Uyển Tình.  
 
Lúc này không có khách tới nữa, bữa tiệc chính thức bắt đầu.  
 
“Anh mời anh Châu tới à?”  
 
Cố Tuyết Cầm khó hiểu nói.  
 
“Anh không mời anh ta, anh ta tự đến, theo lý mà nói, chuyện này không được công khai ra ngoài, anh ta không nên dễ dàng biết được bữa tiệc sinh nhật tối nay của chúng ta mới đúng”.  
 
Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ cười khổ nói.  
 
“Dù thế nào, đến rồi đều là khách”.  
 
Cố Tuyết Cầm nói.  
 
“Anh ta đến chắc chắn có mục đích, chỉ là không biết anh ta đại diện cho lợi ích bên nào”.  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lại lắc đầu nói.  
 
“Là sao?”  
 
Cố Tuyết Cầm không hiểu hỏi.  
 
“Anh ta không phải là người bình thường, chuyện này, anh biết từ rất lâu rồi”.  
 
Long Thiên Tiếu lại thản nhiên nói. Nghe xong, Cố Tuyết Cầm trầm mặc không nói gì, cô không hiểu những chuyện này, nghe qua khá phức tạp.  
 
“Cái này tặng em, em còn nhận ra chiếc nhẫn này không?”  
 
Lúc này, Long Thiên Tiếu nắm lấy bàn tay mềm mại của Cố Tuyết Cầm, anh đeo một chiếc nhẫn vào ngón tay cô.  
 
Thấy vậy, Cố Tuyết Cầm liền nhìn vào chiếc nhẫn Long Thiên Tiếu đang đeo lên tay mình, cô sửng sốt một lúc.  
 
“Không phải em đã vứt bỏ chiếc nhẫn này rồi sao?”  
 
Cố Tuyết Cầm hỏi, cô ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra, đây là nhẫn cưới của bọn họ. 5 năm trước, đám cưới bọn họ được tổ chức tại một khách sạn ven sông thành phố Lâm Giang.  
 
Bởi vì phản đối cuộc hôn nhân này nên sau đám cưới, cô đã ném nhẫn cưới xuống sông trước sự chứng khiến của tất cả mọi người trong gia tộc.  
 
“Sau đó anh lại tìm về rồi”.  
 
Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ nói.  
 
“Anh điên hả, quá nguy hiểm, con sông đó nước chảy xiết lắm”.  
 
Cố Tuyết Cầm cả kinh nói.  
 
“Chỗ em ném là một dòng chảy yên tĩnh, nếu không chiếc nhẫn đã sớm bị nước sông cuốn trôi mất”.  
 
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, một lúc sau, cuối cùng anh cũng đeo được nhẫn vào tay Cố Tuyết Cầm.  
 
“Chiếc của anh ở đây”.  
 
Long Thiên Tiếu vươn lòng bàn tay ra, trên đó còn có một chiếc nhẫn cưới khác cùng kiểu dáng.  
 
“Anh là đồ khốn nạn, ai kêu anh xuống mò chứ, chỗ đó nước sâu vậy, lỡ gặp tai nạn thì sao?”  
 
Nghe thấy lời nói của Long Thiên Tiếu, hốc mắt Cố Tuyết Cầm ươn ướt, cô đánh lên ngực Long Thiên Tiếu, có chút tức giận nói.  
 
Chỉ là Long Thiên Tiếu nhanh chóng nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Cố Tuyết Cầm, ánh mắt anh rơi lên người cô, bị anh nhìn như vậy, mặt Cố Tuyết Cầm khẽ đỏ lên.  
 
“Anh nhìn gì?”  
 
Cố Tuyết Cầm có chút khẩn trương hỏi.  
 
“Không có gì”.  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ mỉm cười nói.  
 
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài, chắc em cũng chưa ăn gì, đi ăn chút gì đi”.  
 
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm.  
 
“Vâng”.  
 
Cố Tuyết Cầm nói, nói xong, hai người liền đi ra ngoài.  
 
Chỉ là điều khiến Long Thiên Tiếu có chút kinh ngạc là, rõ ràng nơi này có rất nhiều bàn ăn, trừ một số ít người ra, tất cả đều tụ tập ăn ở một bàn, cảnh tượng này khiến anh có chút sửng sốt.  
 
“Mọi người sao vậy? Tại sao đều ăn ở bàn đó?”  
 
Long Thiên Tiếu cười nói.  
 
“Cậu Long, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, mùi vị đồ ăn bàn này không giống những bàn khác”.  
 
Lúc này, Lục Huyền Cơ bắt đầu tán thưởng.  
 
“Đúng đúng đúng, đầu bếp ở bàn này nấu ăn rất ngon, mùi vị tuyệt quá”.  
 
Lục Thanh Dao cũng nói theo.  
 
“Cậu Long, quả thực quá tuyệt vời, tôi chưa bao giờ được thưởng thực món ngon như vậy ở nước Hàn Bắc”.  
 
Đến cả Lý Trường Dân cũng khen ngợi.  
 
“Anh Long, xin hỏi anh có biết đầu biếp nào nấu mấy món này không? Nhà tôi thiếu đầu bếp như vậy”.  
 
Đông Phương Tuyết hết lời ca ngợi.  
 
“Nhà tôi cũng thiếu”.  
 
“Còn có nhà tôi, nhà tôi cũng thiếu”.  
 
Nghe thấy vậy, đám người ào ào nói. Thấy thế, Long Thiên Tiếu lại lộ ra vẻ xấu hổ.  
 
“Lẽ nào mọi người không biết ai làm đồ ăn trên bàn đó sao?”  
 
Long Thiên Tiếu nói.  
 
“Tôi đã hỏi rồi, nhưng bọn họ không nói”.  
 
Đông Phương Tuyết đáp. Lúc này, Tần Viễn Lâm, Tần Tiểu Manh, Tiểu Nhị, còn có Cố Vân Sơn đang say mê hưởng thụ cao lương mỹ vị, như thể không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ vậy.  
 
“Tôi biết ai làm ra bàn đồ ăn này, nhưng tôi không nói đâu, nói ra rồi, có khả năng lần sau không được ăn nữa”.  
 
Sở Uyển Tình hùng hồn nói. Cũng may đồ ăn bàn này đầy đủ phong phú, nếu không căn bản không đủ cho nhiều người ăn như vậy.  
 
Nghe xong, Lương Giai lại cạn lời, mùi vị bàn này quả thực ngon hơn những bàn khác, cho nên, ở đây ngoại trừ Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên ra, về cơ bản đều tập trung vào bàn này.  
 
“Nếu tôi nói tôi làm đồ ăn trên bàn này, mọi người có tin không?”  
 
Long Thiên Tiếu hỏi.  
 
“Anh làm à? Không phải chứ, anh Long, tay anh không chỉ biết chơi đàn mà còn biết nấu ăn sao?”  
 
Đông Phương Tuyết nói bằng vẻ mặt có chút khoa trương.  
 
“Chết tiệt, một người đàn ông cực phẩm như này lại rơi vào tay Cố Tuyết Cầm”.  
 
Sở Uyển Tình cảm thán nói, nghe thấy thế, Lương Giai lại cạn lời liếc xéo Sở Uyển Tình.  
 
“Đồ ăn bàn này quả thực do cậu Long nấu. Đầu bếp ở đây đều là đầu bếp cao cấp của nhà họ Tần chúng tôi, nhưng không có ai có thể nấu ra món ăn ngon như vậy”.  
 
Tần Viễn Lâm đột nhiên lên tiếng, đám đầu bếp xung quanh nghe xong, người nào người nấy đưa mắt nhìn nhau, có chút không phục. Trong số bọn họ, có một số là đầu biếp riêng nhà Tần Viễn Lâm.  
 
Nghe được lời nói của Tần Viễn Lâm, đám đầu biếp riêng cũng có chút kinh ngạc, thảo nào dạo gần đây Tần Viễn Lâm rất ít khi về nhà ăn cơm, hóa ra là cảm thấy mùi vị đồ ăn ở nhà không ngon.  
 
Tuy nhiên, bọn họ toàn là đầu bếp cao cấp hàng đầu, chẳng lẽ lại thua kém một đầu bếp nghiệp dư tại nhà sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK