Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Đùa? Khi nhà họ Vương ra tay với em, là đùa sao?”  

             Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lại châm biếm nói.  

             “Đương nhiên không phải”.  

             Cố Tuyết Cầm sững sờ, đáp.  

             “Vậy anh cũng không đùa, hôm nay, bọn họ phải chết”.  

             Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.  

             Vẫn chưa đến 12 giờ trưa, quảng trường trung tâm thành phố đã chật kín người.  

             Từ xa nhìn quảng trường trung tâm thành phố đông đúc, Long Thiên Tiếu cũng không định phóng xe vào nhanh như vậy.  

             Chỉ là, bất luận là người của Phương Thắng Thiên hay là người của Lôi Hổ đều biết biển số xe của Long Thiên Tiếu.  

             Chiếc Audi A6 của Long Thiên Tiếu vừa xuất hiện gần đó, người của Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên đã tìm đến.  

             “Anh Long, tôi là thuộc hạ của anh Lôi Đông Thành, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không?”  

             Không lâu sau, có một tên đàn em gõ cửa xe Long Thiên Tiếu, anh hạ cửa kính xe xuống, tên đàn em đó liền hỏi.  

             “Tạm thời không cần”.  

             Long Thiên Tiếu nói.  

             “Vậy được, có chuyện gì, anh cứ việc phân phó. Đại ca chúng tôi nói, bọn họ đang đến”.  

             Tên đàn em cung kính nói, trong lúc cậu ta nói, đã có rất nhiều người vây quanh chiếc Audi A6 của Long Thiên Tiếu để tránh người thường tiếp cận, đồng thời bảo vệ an toàn cho Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm.  

             “Cô Cố, anh Phương kêu chúng tôi bảo vệ an toàn cho anh Long và cô, nếu hai vị cần gì cứ việc nói, không cần khách sáo”.  

             Một giọng nói khác truyền đến từ cửa sổ bên ghế lái phụ, người nói chuyện là đàn em của Phương Thắng Thiên.  

             “Tạm thời không cần, cảm ơn”.  

             Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm khẽ mỉm cười nói. Được nhiều người đối xử tốt như vậy khiến cô vừa mừng lại vừa lo, bọn họ chỉ xuất hiện ở đây, có cần sắp xếp nhiều người đến bảo vệ như vậy không?  

             “Vậy được, có gì cô cứ sai bảo”.  

             Đàn em của Phương Thắng Thiên nói.  

             “Cảm ơn”.  

             Cố Tuyết Cầm lại khách sáo nói. Xung quanh có rất nhiều người, bởi vì có nhiều hộ vệ vây quanh xe của Long Thiên Tiếu, nơi này, bỏ trống một chỗ tương đối rộng rãi khiến cho chiếc Audi A6 của Long Thiên Tiếu trông khá đặc biệt.  

             “Đó là ai, ra ngoài mang theo nhiều vệ sĩ thế?”  

             “Rốt cuộc ai đang ngồi trong xe vậy?”    

             “Ai mà biết được, nói không chừng là cậu chủ của gia tộc lớn trong thành phố!”  

             Những người tinh mắt thấy cảnh tượng này bàn tán xôn xao. Nhưng chung quy bởi vì vị trí Long Thiên Tiếu đỗ xe khá vắng vẻ cho nên sự chú ý tương đối hạn chế.  

             Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngày càng có nhiều người tụ tập ở quảng trường trung tâm thành phố, thông tin liên quan đến thỏa thuận sinh tử của Long Thiên Tiếu và Vương Mộng Sinh đã lan ra khắp thành phố Lâm Giang, trở thành đề tài nói chuyện khi rảnh rỗi của mọi người.  

             Trên đời này, không bao giờ thiếu những người hay hóng “phốt” và mấy người nhiều lời chê chuyện chưa đủ lớn.  

             Chỉ là khiến người ta khó hiểu là, các phương tiện truyền thông chính thức và không chính thức dường như rất kín tiếng về vụ đánh cược lần này của Long Thiên Tiếu và nhà họ Vương, bọn họ hoàn toàn không đưa tin tuyên truyền, cho nên, mặc dù bản khế ước sinh tử này chấn động, nhưng chỉ giới hạn ở trong thành phố Lâm Giang mà thôi.  

             Cũng vào đúng lúc này, có hai đoàn ô tô hạng sang chạy song song hướng về phía quảng trường trung tâm thành phố, để hai đoàn ô tô thuận lợi chạy đến trước quảng trường trung tâm, đàn em của Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên mở ra một con đường, vô số đàn em duy trì trật tự xung quanh.   

             Hai đoàn xe hạng sang tiến vào cùng lúc, cuối cùng dừng trước quảng trường trung tâm thành phố, hai tên đàn em kính cẩn tiến lên mở cửa xe.  

             Hôm nay, Phương Thắng Thiên vuốt tóc ra sau, mặc vest đi giày ra, trông rất tươm tất, phong độ lịch lãm, sau khi tên đàn em mở cửa, hắn ta giẫm một chân xuống đất, dưới ánh mắt của đám người, hắn ta điềm tĩnh bước xuống với điếu xì gà trong miệng.  

             Lôi Hổ lại đơn giản hơn rất nhiều, hắn ta xuống xe một cách oai phong, táo bạo, mắt hổ nhìn xung quanh, khiến cho đám người lắm chuyện xung quanh có chút sợ hãi. Dù sao, thân hình của Lôi Hổ rất cao lớn, đôi mắt hổ sáng lấp lánh, khiến người ta vừa nhìn liền sợ.  

             “Nhìn thấy chưa, người đàn ông cao lớn đó là Lôi Hổ- ông trùm Đông Thành, nghe nói người này có sức mạnh kinh khủng, một quyền có thể đấm chết một con bò. Còn có quý ông lịch lãm đó là Phương Thắng Thiên- ông trùm Bắc Thành, người này tuổi mới ba mươi, bày mưu tính kế giỏi, nắm trong tay thế lực Bắc Thành”.   

             “Không phải nói Đông Thành và Bắc Thành không hợp nhau sao? Tại sao bây giờ họ lại cùng xuất hiện ở đây?”  

             “Có quỷ mới biết! Ông cụ Vương kêu thằng con rể vô dụng nhà họ Cố quỳ nhận tội trước quảng trường trung tâm thành phố, đưa vợ lên giường cậu ba Vương, nhìn qua, có vẻ là nhà họ Vương ăn hiếp nhà họ Cố, nhưng trên thực tế, mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy”.  

             Có người biết nội tình bên trong nói.  

             “Sao mà không đơn giản, nói đi, nói mau”.  

             Lời nói của người biết chuyện vô hình trung khơi dậy lòng hiếu kì của đám người thích hóng hớt kia, bọn họ đồng loạt hỏi.  

             “Tin tức về chuyện của ông cụ Vương và thằng con rể vô dụng nhà họ Cố vẫn chưa được đưa tin, nhưng tin doanh nghiệp nhà họ Vương bị nhà họ Tần cưỡng chế mua lại rồi sát nhập, chắc các anh đã xem rồi chứ?”  

             Người biết chuyện có chút kiêu ngạo nói.  

             “Thấy thì thấy rồi, nhưng có liên quan gì đến chuyện này?”  

             “Đúng vậy, đúng vậy. Hơn nữa, nhà họ Tần cũng nói rồi, đó là hành vi bình thường trong kinh doanh”.  

             Đám người càng tò mò hơn.  

             “Cắt, nếu tôi là Tần Viễn Lâm, tôi cũng sẽ nói như vậy, hành vi bình thường trong kinh doanh, nói trắng ra đó không phải là một cuộc sát nhập có ác ý sao. Theo nguồn tin đáng tin cậy, Tần Viễn Lâm làm như vậy, có liên quan đến chuyện lần này”.  

             Người biết chuyện cười mỉa, sau đó thấp giọng nói với đám người.  

             “Hóa ra là như vậy, lẽ nào nói, lần này, nhà họ Tần đứng về phía thằng con rể vô dụng đó sao?”  

             “Tuy nhiên, sao nhà họ Tần lại giúp một kẻ vô dụng nhỉ?”  

             “Đúng đó đúng đó, quá bất hợp lý”.  

             Nghe thấy vậy, đám người xì xào bàn tán.  

             “Tôi không biết những thứ này, chúng ta theo dõi diễn biến đi, tôi luôn cảm thấy đây là một âm mưu to lớn. Mà hôm nay, lúc này tại đây, đáp án cuối cùng sắp được hé lộ”.  

             Người biết chuyện lắc lắc đầu, nói với đám người.  

             Sau khi Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ xuống xe, họ gần như đi về cùng một hướng, hướng này không phải hướng về quảng trường trung tâm thành phố, mà là hướng về chiếc xe Audi A6.  

             “Anh nói xem sao anh đáng ghét vậy, tôi làm gì anh làm đấy, anh có thể đổi mới một chút không?”   

             Thấy Phương Thắng Thiên đi sóng đôi với mình, Lôi Hổ tức giận nói.  

             “Anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi, hình như tôi cũng không có cản trở đến anh”.  

             Nghe thấy vậy, Phương Thắng Thiên chỉ thản nhiên nói.  

             “Anh Long, chúng tôi đến rồi”.  

             Lôi Hổ đến trước cửa sổ xe Long Thiên Tiếu, nói.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK