“Thượng gia là danh xưng của một gia tộc ở Đế Đô. Nhà họ Vương chúng ta tuy ở thành phố Lâm Giang cũng có chút địa vị nhất định nhưng so với một gia tộc siêu lớn thì chúng ta vẫn quá kém. Đặc biệt là so với một số gia tộc siêu lớn ở Đế Đô thì chúng ta chẳng là gì cả”.
Vương Mộng Sinh tiếp tục giải thích.
“Cái gọi là Thượng gia của chúng ta, rốt cuộc là gia tộc nào ở Đế Đô ạ?”
Vương Dương nghe vậy, trong ánh mắt hiện lên một tia phấn khởi liền hỏi. Nghe thấy lời này của Vương Mộng Sinh khiến ông ta thấy được một tia hi vọng.
“Hiện giờ tôi không thể nói quá nhiều, việc này về sau sẽ nói rõ với anh. Anh chỉ cần biết Thượng gia ở Đế Đô nếu xét về quy mô có thể lớn gấp mười lần, gấp trăm lần nhà họ Vương chúng ta. Chỉ cần bọn họ chịu ra tay giúp đỡ thì nhà họ Vương có thể bình yên vô sự. Bất luận là nhà họ Tần hay nhà họ Lục gì đó đều không thể bì được với Thượng gia ở Đế Đô”.
Vương Mộng Sinh nghe vậy cũng đáp lại.
“Nếu đã như vậy, bố có thể gọi điện thoại đến Thượng gia ở Đế Đô, cầu xin bọn họ giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này không?”
Vương Dương có chút phấn khởi nói, tuy không biết Thượng gia đó có lai lịch thế nào nhưng có thể có hy vọng chung quy lại vẫn là chuyện tốt.
“Trên thực tế, gia tộc chúng ta chỉ là một quân cờ của Thượng gia ở thành phố Lâm Giang. Thượng gia đã đánh tiếng, không phải tình huống khốn khó bất đắc dĩ thì không được liên lạc với họ”.
Giọng nói Vương Mộng Sinh có chút suy yếu nói.
“Bây giờ là thời khắc quyết định sống chết của nhà họ Vương rồi”.
Vương Như Long nghe vậy, vô cùng cảm khái nói. Hiện giờ tình hình các công ty con của tập đoàn nhà họ Vương bất ổn thế nào không ai rõ hơn anh ta.
“Ông cụ Vương, có điện thoại gọi đến”.
Lúc này, quản gia đi đến, trong tay cầm theo điện thoại nói với Vương Mộng Sinh.
“Ai gọi?”
Vương Mộng Sinh lại hỏi.
“Anh ta tự nói mình tên Long Thiên Tiếu, muốn nói vài câu với ông chủ”.
Quản gia nghe vậy liền nói.
“Mang qua đây”.
Trong ánh mắt Vương Mộng Sinh hiện lên tia sắc bén, tựa như đột nhiên phản chiếu tia hồi quang, toàn thân khôi phục vài phần thần sắc.
“Ông nội, cuộc điện thoại này để cháu nghe đi, dù sao cháu cũng từng gặp mặt anh ta rồi”.
Lúc này, Vương Như Long nói.
“Để ông nghe, ông muốn xem thử cậu ta là thần thánh phương nào lại có thể bức ép nhà họ Vương chúng ta đến mức này”.
Vương Mộng Sinh tuy hồi phục vài phần khí lực nhưng cơ thể vẫn không nhúc nhích được, sau một lát liền ho khan mấy tiếng.
Lúc này, Vương Mộng Sinh nhận điện thoại.
“Cậu là người nào?”
Vương Mộng Sinh mở miệng liền hỏi.
“Người muốn mạng nhà họ Vương”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ thản nhiên đáp.
“Còn non lắm, người giỏi có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, làm việc gì cũng phải tính cho mình đường lui. Cậu đẩy mọi chuyện đến bước đường cùng thế này chẳng lẽ không sợ ngộ nhỡ không thành, trăng còn có lúc tròn lúc khuyết đấy!”
Ngữ khí Vương Mộng Sinh lạnh như băng nói, ông ta cũng cố gắng để giọng nói của mình bình thường hơn một chút.
“Đùa cái gì vậy, tôi chỉ là một thằng vô dụng, đó là định nghĩa mấy người đặt cho tôi, chứ tôi không dễ bắt nạt như vậy. Cháu trai ông có ý đồ xấu với vợ tôi, cuối cùng không đạt được mục đích còn gặp phải báo ứng, các người còn muốn ép tôi phải đi xin lỗi, sau đó tự dâng vợ mình đến. Nhà họ Vương các người thật sự tự cho mình là hoàng đế ở thành phố Lâm Giang sao!”
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Long Thiên Tiếu, chỉ là trong lời nói ngập tràn sự châm biếm.
“Nhà họ Vương tôi sống ở thành phố Lâm Giang hơn trăm năm rồi, danh môn vọng tộc, uy danh lẫy lừng, đàn ông nhà họ Vương muốn thứ gì, trên cơ bản đều có thể có được!”
Vương Mộng Sinh có vài phần kiêu ngạo nói.
“Cho nên trong mắt các người, người bình thường đáng bị ức hiếp. Người bình thường nên chấp nhận mọi yêu cầu phi pháp và vô lý của mấy người, người bình thường bị ức hiếp cũng không được phép hé răng nửa lời sao? Nếu danh gia vọng tộc khiến các người trở nên kiêu ngạo như vậy, tốt lắm, mấy người sẽ lập tức không còn là danh gia vọng tộc gì đó nữa. Ở thành phố Lâm Giang không cho phép hạng gia tộc hống hách như vậy tồn tại, vì thế các người xuống địa ngục cả đi!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, trào phúng đáp.
Danh gia vọng tộc? Thứ danh gia vọng tộc chó má gì chứ, trong mắt anh, nhà họ Vương gì đó còn không bằng chó má.
“Cậu nghĩ rằng nhà họ Vương tôi tứ cố vô thân à, sẽ sụp đổ như vậy sao?”
Nghe xong lời này của Long Thiên Tiếu, Vương Mộng Sinh nghẹn một hơi rồi nói.
“Không thì sao? Chỉ xét về thân phận, hôm nay ông có thể nhận được cuộc điện thoại từ tôi đã là phúc của ông rồi, ông hẳn có thể chết mà không phải hối tiếc. Còn nữa tôi gọi cuộc điện thoại này cho ông, chủ yếu là muốn nói trước mười hai giờ trưa mai, tốt nhất ông hãy xuất hiện ở quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang, nếu không nhà họ Vương máu chảy thành sông, chết không chỗ chôn. Dòng dõi nhà họ Vương nếu còn một người có thể sống sót thì tên của Long Thiêu Tiếu tôi sẽ viết ngược!”
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.
“Được, được, tốt lắm, để tôi xem đến lúc đó cậu còn có thể vênh váo như thế nào?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy thở gấp nói.
“Cuộc điện thoại này, tôi hàn huyên với ông mất ba phút, tôi sẽ để lại trên người Vương Như Lực ba nhát dao”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy lại nói. Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
“Phốc khụ khụ khụ!”
Vương Mộng Sinh nghe vậy lại nôn ra một ngụm máu. Trong miệng không ngừng chảy ra máu, lòng như lửa đốt lực bất tòng tâm, hai mắt ông ta trắng dã, bộ dạng như thể không sống được lâu nữa.
“Ông nội, ông nội, ông sao rồi?”
“Bố, bố đừng kích động, đừng kích động quá!”
Nhìn thấy tình huống này Vương Như Long hét lớn lên, anh ta đã sớm dự đoán được tình huống này, bây giờ anh ta thực sự hối hận vì đã để Vương Mộng Sinh nghe điện thoại.
Quản gia thấy vậy, vội vàng chạy đến, đưa bình oxy cho Vương Mộng Sinh, thật lâu sau đó, Vương Mộng Sinh mới thở hổn hển lại, cũng không trực tiếp ngất đi.
“Điện thoại, đưa điện thoại cho tôi, tôi phải gọi điện đến gia tộc bên Đế Đô, giết chết thằng vô dụng Long Thiên Tiếu kia, để cho nó tận mắt nhìn thấy vợ con mình bị tra tấn giày dò đến chết”.
Vương Mộng Sinh thở hổn hển, thanh âm khàn khàn nói.
“Ông nội, trước mắt ông cứ nghỉ ngơi một chút đi, ông đừng gấp gáp, đừng quá nóng vội!”
Vương Như Long cũng phải chảy nước mắt.
“Nhanh, đưa điện thoại cho tôi”.
Vương Mộng Sinh hô lên, thấy Vương Mộng Sinh kiên quyết mọi người không có cách nào khác chỉ đưa điện thoại cho Vương Mộng Sinh. Chỉ thấy Vương Mộng Sinh ấn vài nút trên điện thoại rồi kết nối cuộc gọi. Chiếc chăn trước mắt toàn bộ đều dính máu, còn chưa kịp lau đi, tình cảnh bây giờ có chút chật vật không chịu nổi.
Không lâu sau đó, cuộc gọi đã được kết nối nhưng chỉ có điều không có ai nghe máy thôi.
“Nghe rồi, nghe rồi, nghe máy rồi”.
Vẻ mặt Vương Mộng Sinh lúc này có chút điên cuồng, phát hiện có người nghe điện thoại, ông ta có chút kích động.
Vương Dương và Vương Như Long nghe thấy vậy, trong ánh mắt lộ rõ vẻ mong chờ. Lúc này đây chỉ có Thượng gia ở Đế Đô mới có thể cứu được bọn họ. Đây chính là hi vọng cuối cùng, nếu không có được sự giúp đỡ của Thượng gia thì tương lai vận mệnh của nhà họ Vương rất đáng lo ngại.
“Ông chủ, là tôi, Vương Mộng Sinh đây, Vương Mộng Sinh ở thành phố Lâm Giang!”
Sau khi điện thoại được kết nối, Vương Mộng Sinh vô cùng kích động nói.
“Tôi biết”.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói khàn khàn lại lạnh lùng, mọi người nghe thấy giọng nói này trong nháy mắt đều trở nên hưng phấn.