Sau khi Long Thiên Tiếu rời khỏi phòng, Cố Tuyết Cầm tiếp tục ôm chăn ngủ, nhưng không biết tại sao, lật đi lật lại, cô cảm thấy bản thân không thể nào ngủ được.
Theo lý mà nói, đêm qua chỉ ngủ có mấy tiếng, đáng lẽ phải rất buồn ngủ mới đúng, tại sao lại không thể nào ngủ được, tại sao luôn cảm thấy trống trải, giống như thiếu đi một thứ gì đó vậy.
Cô nhìn chỗ Long Thiên Tiếu từng ngủ, lật người qua, giữ nguyên tư thế trước đó, từ từ hình như tìm được cảm giác buồn ngủ.
Bản thân có thói quen đó vì sự tồn tại của kẻ khốn kiếp kia sao? Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi chợp mắt vài phút, Cố Tuyết Cầm vẫn dậy, tắm rửa sau đó bước vào nhà bếp.
“Không phải cô muốn ngủ tiếp à?”
Long Thiên Tiếu nói.
“Không ngủ được, tôi muốn chạy bộ buổi sáng”.
Cố Tuyết Cầm tùy tiện nói, nhìn đồ ăn đang nấu, cô mở nắp nồi xem trong nồi nấu cái gì.
Nhìn bánh bao nóng hổi trong nồi, cô đưa tay vào định véo một cái, nhưng xém chút nữa bị bỏng.
“Bánh bao nhân thịt, vẫn chưa chín kĩ”.
Long Thiên Tiếu nhìn thấy, nói dông dài.
“Biết rồi, biết rồi!”
Cố Tuyết Cầm trợn mắt nhìn Long Thiên Tiếu một cái, có chút chán ghét nói.
“Tôi đi chạy bộ buổi sáng đây”.
Cố Tuyết Cầm uống một ngụm nước, sau đó nói với Long Thiên Tiếu.
Trong làn mây mù bao phủ đỉnh núi núi Vân Lan buổi sáng, lưng núi Vân Lan, Tử Trúc Lâm, trong rừng cây đều bị mây mù vấn vít.
Mặc dù xung quanh núi Vân Lan này là một nơi khá là náo nhiệt, nhưng lúc này đây, cảnh vậy này, người ít vật nhiều, trong rừng thưa thớt tiếng chim hót, ít nhiều mang chút hương vị tiên cảnh lúc ẩn lúc hiện.
Bởi vì tối qua mưa lớn nên không khí buổi sáng vô cùng tươi mát, lá cây dày trên mặt đất vẫn còn ướt. Rêu trên đá trên đường Thanh Thạch giống như hạn hán gặp mưa rào, sau một đêm đã trở nên bừng bừng sức sống.
“A a a!!!”
Bên trong Tử Trúc Lâm yên tĩnh vang lên một giọng nữ đề-xi-ben cao phá vỡ sự im lặng, âm thanh phát ra từ một góc sân được sắp xếp vô cùng tinh xảo. Nhưng không biết tại sao, cánh cửa của tiểu viện bị mục nát, tấm biển trên cửa rơi xuống đất vỡ làm đôi.
“Sao tôi lại ở đây? Quần áo trên người tôi là do ai thay?”
Trong phòng của Bách Lý Vô Cầu, Lục Thanh Dao nắm chặt lấy cổ áo của Tiểu Nhị, chất vấn hỏi.
“Cô thân con gái con lứa sao lại thô lỗ như vậy”.
Mặc dù bị túm cổ áo nhưng Tiểu Nhị vẫn vô cùng bình tĩnh. Cô gái này trông thì xinh xắn, chỉ là quá nhỏ, tính khí lại nóng vội, mình chăm sóc cô ấy cả đêm, cuối cùng vừa tỉnh lại liền đối xử với mình như vậy?
“Nói, đừng có mà ở đó tán dóc, đây là chỗ nào?”
Lục Thanh Dao lại nói.
“Đây là Vô Tâm Trai, tôi và thầy tôi ở đây, thầy tôi là bạn của ông Long. Tối qua ông Long đưa cô đến đây để tôi và thầy cứu cô một mạng, nếu không thì cô đã phải đi học tiếng Quảng Đông từ lâu rồi”.
Tiểu Nhị bình tĩnh nói.
“Ông Long là ai?”
Lục Thanh Dao lại hỏi.
“Ông ấy hình như tên cái gì Long ấy, Long Thiên Tiếu!”
Tiểu Nhị cố sức để nhớ lại, cuối cùng cũng nói ra tên đầy đủ của Long Thiên Tiếu.
“Là chú ấy!”
Lục Thanh Dao nhớ lại chuyện tối qua, hình như thực sự là như vậy, nhưng sau đó cô ấy nhớ ra một vấn đề quan trọng, vì vậy lại nắm chặt lấy cổ áo của Tiểu Nhị: “Ai thay đồ cho tôi, còn cho tôi mặc loại quần áo như vậy? Đây là đồ của bà thím nào thế, quá đáng lắm rồi đó”.
Bây giờ Lục Thanh Dao có chút buồn cười, quần áo trên người cô ấy, độ tuổi sử dụng ít nhất cũng phải trên năm mươi tuổi, ống tay áo rộng, ống quần rộng, nhìn từ đằng sau, cô ấy chính là một bà thím hoạt bát.
“Cô nói gì đó, ở đây chỉ có hai người đàn ông, tôi và thầy tôi”.
“Bốp!”
Lời của Tiểu Nhị còn chưa nói xong, Lục Thanh Dao đã tát vào mặt của Tiểu Nhị một cái, trực tiếp đánh Tiểu Nhị một cái xiêu vẹo.
“Các người vô liêm sỉ, bỉ ổi, đê tiện, tôi muốn giết chết các người!”
Lục Thanh Dao nổi điên, tấm thân trong trắng của mình lại bị hai gã đàn ông già nhìn thấy hết rồi, cô ấy không muốn sống nữa, cô ấy muốn giết hai tên khốn kiếp này.
“Cô gấp cái gì? Ý của tôi là ở đây chỉ có hai người đàn ông là chúng tôi, quần áo cô chắc chắn không phải do hai người đàn ông chúng tôi thay rồi!”
Trong lòng Tiểu Nhị khẽ than khổ, mẹ nó chứ, tôi chăm sóc cô cả đêm, con mẹ nó, cô nắm cổ áo tôi thì thôi đi, còn tát vào mặt tôi, từ nhỏ đến lớn cậu ta cứ phải chịu thiệt nhiều như vậy.
“Ơ”.
Lục Thanh Dao nghe xong sững sờ một hồi, hình như có hiểu nhầm gì đó.
“Quần áo của cô do bác gái Vương thay, ai thèm muốn thân thể nhỏ bé của cô chứ, trước sau như một, giống như que diêm vậy, thiệt tình mà”.
Tiểu Nhị nói một cách tủi thân.
“Anh nói cái gì? Anh nói ai trước sau như một, anh nói ai giống que diêm, có bản lĩnh thì anh nói lại lần nữa xem!”
Lục Thanh Dao nghe thấy liền tức giận đùng đùng. Sỉ nhục, lời này đối với một người phụ nữ mà nói tuyệt đối là sỉ nhục.
Cái gì gọi là giống như que diêm?
“Tôi không nói, tôi không có bản lĩnh đó! Nếu như tôi có bản lĩnh thì tôi đã là thầy rồi”.
Tiểu Nhị tủi thân nói, người phụ nữ thật là hung dữ. Chẳng trách thầy nói phụ nữ xinh đẹp đều là hổ, ăn thịt người không nhả xương.
“Chậc chậc, y thuật của người thầy này rốt cuộc là thiên hạ đệ nhất mà, mới một buổi tối mà đã có thể vui vẻ nhảy nhót rồi”.
Đúng lúc này, thầy từ bên ngoài bước vào, mặc một bộ trường bào, tự nhiên phóng khoáng.
Lúc nhìn thấy người này bước vào, Lục Thanh Dao sững sờ một hồi.
“Ơ, đang làm gì vậy?”
Bách Lý Vô Cầu liếc mắt nhìn dấu năm ngón tay trên mặt Tiểu Nhị, có chút kinh ngạc nói, sau đó lại nhìn Lục Thanh Dao. Lục Thanh Dao chạm phải ánh mắt của Bách Lý Vô Cầu, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Người đàn ông trước mặt này có vẻ hơi khác với chàng thanh niên ngốc này.
“Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”
Lục Thanh Dao có chút ngại ngùng, sau một đêm mà cô ấy đã khôi phục được nhiều như vậy. Nói thật lòng, bản thân cô ấy cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cô cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình vô cùng dồi dào.
Điều này quả là thần kỳ, đây rốt cuộc là y thuật như thế nào mới có thể làm đến mức như vậy.
“Nếu như là hiểu lầm thì nói một tiếng xin lỗi đi! Nói cho cùng thì Nhị Hằng Tử vẫn là người của Bách Lý Vô Cầu tôi, em ấy chăm sóc cô cả đêm, lại bị tát một cái thì không ổn”.
Bách Lý Vô Cầu bình tĩnh lại, sau đó nói.
“Xin... xin lỗi anh!”
Lục Thanh Dao nói một cách áy náy, nhưng trong lòng vẫn tức giận. Tên khốn kiếp này lại dám nói thân hình cô như que diêm, điều này đối với một cô gái mà nói chính là sỉ nhục vô cùng lớn.
“Lần này bỏ qua đi. Tiểu Nhị tôi đại nhân đại lượng, không tính toán với cô”.
Tiểu Nhị quay mặt đi, nói một cách đứng đắn, vô tình bắt đầu làm dáng.
“Quan hệ của cô và Long Thiên Tiếu là gì? Ý tôi nói là sau khi trải qua chuyện tối qua thì hai người có quan hệ gì?”
Bách Lý Vô Cầu nhìn Lục Thanh Dao một cái rồi lại nói.
Nghe xong câu này, trong lòng Lục Thanh Dao khẽ oán thầm, cái gì là sau khi trải qua chuyện tối qua thì hai người có quan hệ gì? Sao cảm thấy lời này lại kỳ lạ như vậy?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK