“Có? Không có? Rốt cuộc là có hay không có?”, Lục Huyền Cơ ngập ngừng hỏi.
“Có thể là có, thầy nói có thì chính là có”, Tiểu Nhị nói một cách chắc chắn.
“Có hay không, trong lòng ông không biết hay sao?”
Bách Lý Vô Cầu cau mày, nói một cách chán ghét.
“Thế thì là có”.
Lục Huyền Cơ bị quay đến choáng váng, chỉ đành nói thế.
“Ông quả nhiên là đang uy hiếp tôi, lão già thối, ông thật xấu xa, Tiểu Nhị, hạ độc chết ông ta đi!”
Bách Lý Vô Cầu chỉ nói thế, không nói gì thêm nữa, nói xong thì xoay người đi về phòng.
“Vâng ạ”.
Tiểu Nhị nghe thấy thế thì nhanh chóng đáp lại, lập tức từ trên ghế đứng dậy.
“Ấy, cậu Bách Lý, không phải như vậy đâu, cậu nghe tôi nói!”
Nghe những lời đó xong, Lục Huyền Cơ liền hoảng hốt, con mẹ nó, quả là câu hỏi hóc búa.
“Lão già, ông hãy yên nghỉ đi!”
Tiểu Nhị đi tới vỗ vỗ vai Lục Huyền Cơ, ông ta chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, sức lực toàn thân đều bị rút sạch, cơ thể không còn sức lực ngã xuống đất, hai mắt mở to, sùi bọt mép.
Tiểu Nhị nhìn thấy vậy thì lắc đầu rồi cũng đi về phòng.
“Các người rốt cuộc đã làm gì ông nội tôi? Tôi rất cảm kích các người vì đã cứu tôi nhưng nếu ông tôi có mệnh hệ gì thì Lục Thanh Dao tôi có biến thành ma cũng không tha cho các người”.
Lúc này Lục Thanh Dao đang bị giam trong nhà, lạnh lùng lên tiếng.
“Yên tâm đi, không chết được, cùng lắm chỉ tàn phế thôi, chỉ cần tên lưu manh, thổ phỉ, ác bá, cặn bã của xã hội ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tất cả đều không có chuyện gì”.
Bách Lý Vô Cầu ngồi xuống, uống một ngụm trà, nhàn nhã nói. Anh ta nằm trên ghế bành, lắc lư một cách chậm rãi, nhắm mắt, chưa đầy vài phút dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Lục Thanh Dao thấy cảnh này, trong lòng cô lo lắng. Hai người này thật là kỳ quái, ông nội dù sao cũng được coi là cao thủ nhưng đứng trước mặt hai người này thì đến cơ hội ra tay cũng không có.
Cao thủ giết người vô hình, đây là cách nói phóng đại lên nhưng xem ra hai người này thật sự có thể giết người một cách vô hình.
Thầy của cô thật sự có thể đánh bại được hai người này sao? Lục Thanh Dao có chút nghi ngờ.
Sau khi đi ra khỏi chỗ ở của Long Thiên Tiếu, Trần Hướng Thiên lái xe đưa Chân Phàm đến Cục Quản Lý Bất Động Sản. Dù sao thì Chân Phàm cũng là người ông ta mời đến, xem như là nợ Chân Phàm một cái ân tình.
“Cục trưởng Trần, tôi có câu này không biết có nên hỏi hay không?”, Chân Phàm ngồi ở ghế sau và nói.
“Anh Chân có gì cứ hỏi, có thể nói được thì tôi sẽ không giấu”, Trần Hướng Thiên đang lái xe, nói một cách cởi mở.
“Không biết là cậu Long đó có lai lịch thế nào?”
Chân Phàm hỏi đúng trọng tâm, ông ta là người trong nghề, sau khi nhìn thấy những bất động sản của Long Thiên Tiếu, ông ta đã có những phán đoán của riêng mình, Long Thiên Tiếu chắc chắn không phải là một người tầm thường.
Sở hữu nhiều bất động sản ở vành đai 3 của Đế Đô như thế, lại còn có một số ngôi nhà ở vị trí đặc biệt mà người bình thường không thể mua được, điều này đã giải thích cho rất nhiều vấn đề rồi.
“Anh Chân, tại sao lại hỏi như vậy?”
Trần Hướng Thiên khó hiểu hỏi, thực ra trong lòng ông ta rất rõ ràng, cái nên hỏi thì sẽ hỏi, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi.
“Anh Trần đừng quên, họ Chân tôi xuất thân từ ngành kiến trúc, hơn nữa, đã làm rất nhiều nghề liên quan đến bất động sản. Tôi cũng biết rõ một số bí mật và quy tắc trong ngành bất động sản.
Chân Phàm im lặng trong giây lát rồi thong thả nói.
“Lẽ nào anh Trần đã nhìn ra được gì từ những bất động sản của cậu Long?”, Trần Hướng Thiên thản nhiên hỏi?
“Không chỉ là bất động sản mà còn thái độ của các ngân hàng lớn đối với Long Thiên Tiếu, những ngân hàng đó chưa chắc đã biết thân phận của cậu Long nhưng căn cứ vào những thông tin của cậu Long chắc chắn sẽ biết cậu Long có lai lịch không tầm thường, nếu không thì sao lại vội vàng mang tiền tới cho cậu Long?”
Chân Phàm nheo mắt, nói những suy nghĩ trong lòng. Đúng thế, cho vay không lãi suất khác nào tặng tiền. Trên đời này, không có bữa trưa nào là miễn phí, nhưng chỉ cần địa vị và quyền lực của bạn đạt đến một trình độ nhất định, cả thế giới sẽ tình nguyện vì bạn phục vụ.
“Bất động sản của cậu Long có vấn đề gì sao?”, Trần Hướng Thiên lại hỏi.
“Bất động sản của cậu Long có một vài điểm đặc biệt. Thứ nhất là nhiều, rất nhiều, tất nhiên đây không phải người có nhiều bất động sản nhất mà tôi đã từng gặp. Thứ hai là vị trí đặc biệt, đều là những bất động sản nằm trong đường vành đai 3 ở Đế Đô, đều là những nơi tấc đất tấc vàng. Thứ ba vẫn là vị trí đặc biệt”.
Chân Phàm lại thong thả nói.
“Cái thứ ba thì đặc biệt như thế nào?”, Trần Hướng Thiên lại hỏi.
“Có một câu nói trong giới giàu có ở Đế Đô, cho dù được coi là giàu có thì cũng không bằng ngai vàng quyền lực. Điều này có nghĩa là một người dù giàu đến đâu, nếu chỉ giàu thì vẫn chưa đủ tư cách để ngồi trên ngai vàng. Cái gọi là ngai vàng chính là nằm trong vành đai 1 của Đế Đô. Trong vành đai 1 của Đế Đô là nơi tập trung sức mạnh quân sự và quyền lực của đất nước và giới thượng lưu gọi nó là ngai vàng. Cho dù một người giàu có tới mức nào, giàu có bậc nhất nhưng anh ta không có địa vị và quyền lực thì cũng không thể mua được một ngôi nhà ở chỗ đó”.
Chân Phàm lắc đầu, vẻ mặt không thay đổi và nói.
“Không lẽ cậu Long có bất động sản ở vành đai 1 của Đế Đô?”, Trần Hướng Thiên hỏi thêm.
“Không chỉ có mà còn là có rất nhiều, đều ở trong vành đai 1. Giàu có thì cũng không bằng ngai vàng quyền lực, cậu Long này có nhiều bất động sản ở vành đai 1 như vậy đã chứng minh rất nhiều vấn đề rồi. Bây giờ tôi muốn hỏi anh Trần một câu, cậu Long này rốt cuộc là thần thánh nào ở Đế Đô? Còn có những ngân hàng ở Đế Đô, hội sở ngân hàng ở Đế Đô, có thể nhìn ra những thông tin vô cùng tuyệt mật đã được nhìn thấy, có lẽ họ cũng đã nhận ra thân phận của cậu Long nên mới cho cậu Long vay, mà còn là vay không lãi suất. Chắc hẳn họ không chỉ muốn tặng tiền mà còn muốn mời cậu Long ăn cơm nhỉ?”
Chân Phàm vô cùng nghiêm túc, hỏi với vẻ mặt bình tĩnh.
“Anh Chân có con mắt thật tinh tường, tôi đây tự thấy không bằng. Tôi không thể nói gì về thân phận của cậu Long, nếu không thì tôi với ông sẽ gặp họa sát thân. Ông chỉ cần biết cậu Long này là đại diện cho nhà nước, làm việc cứu dân cứu nước. Anh ta không trực tiếp làm việc, mà đang nằm vùng, ẩn mình”.
Trần Hướng Thiên nghe thấy vậy thì cảm khái nói. Người ở thành phố Lâm Giang biết thân phận của Long Thiên Tiếu e rằng rất ít. Ông ta biết được thì đó là may mắn, ông ta vẫn luôn trân trọng sự may mắn này, có thể làm việc cho người như Long Thiên Tiếu cũng là việc mà cả đời này ông chưa từng nghĩ đến.
“Là người của nhà nước, cứu dân cứu nước?”
Chân Phàm nghe thấy vậy thì thần sắc lộ ra sự kinh ngạc, ông ta sửng sốt, không biết nói gì. Trên khắp Đại Hạ, người có tư cách cứu dân cứu nước dường như chỉ đếm trên đầu ngón tay, người nào cũng tiếng vang khắp nơi, quyền cao chức trọng.
Không ngờ Long Thiên Tiếu thoạt nhìn xấu xí này lại là… Quả nhiên không giống người thường.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK