Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, ngủ thôi”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền tắt đèn đi, vất vả đến bây giờ, cũng sắp 11 giờ. Bình thường 10 giờ Cố Tuyết Cầm đã ngủ rồi, cộng thêm gần đây xảy ra nhiều chuyện cho nên cơ thể cô càng thêm mệt mỏi.

Long Thiên Tiếu nằm bên cạnh, nhưng Cố Tuyết Cầm hoàn toàn không cảm thấy có gì không thích hợp, đây cũng không phải lần đầu tiên Long Thiên Tiếu ngủ cạnh cô, cô cũng không ngờ tới, chỉ trải qua chuyện này một hai lần, cô đã quen, quen với sự tồn tại của Long Thiên Tiếu.

Hoặc có thể vì biểu hiện bên ngoài an phận của anh, nên lòng cảnh giác trong cô cũng giảm đi nhiều!

Long Thiên Tiếu đặt điện thoại xuống, chui vào trong chăn, nằm xuống liền nhắm hai mắt lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Long Thiên Tiếu đột nhiên cảm nhận được một đôi tay ngọc mềm mại chầm chậm rúc vào trong lòng bàn tay Long Thiên Tiếu.

“Tay anh sao lại thô ráp như vậy? Còn có vết chai rất sâu nữa!”

Cố Tuyết Cầm liền xoay người lại, hướng người về phía Long Thiên Tiếu, nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận cảm giác không mấy thoải mái từ lòng bàn tay Long Thiên Tiếu truyền đến.

“Tôi không làm cô đau chứ?”

Long Thiên Tiếu sửng sốt một chút, hỏi. Vấn đề này, anh không biết nên trả lời như thế nào. Hơn mười năm trước, phần lớn thời gian đôi tay này đều cầm vũ khí như các loại đao thương súng đạn, vì vậy để lại vết chai rất lớn, giống như đã có từ khi anh sinh ra đời.

“Không đâu”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, đôi tay như ngọc lại siết chặt thêm vài phần, tựa như nếu buông lỏng tay thì Long Thiên Tiếu sẽ chạy mất.

Khóe miệng cong lên nở nụ cười ngọt ngào, cứ như vậy, rất nhanh đã truyền đến tiếng thở đều đều của Cố Tuyết Cầm, dạo gần đây thật sự có chút mệt mỏi, cô mấy ngày nay đều ở bên cạnh mình, bản thân mệt mỏi là một phần, quan trọng là trong lòng có quá nhiều mối lo.

Long Thiên Tiếu cũng nhắm hai mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Thời gian trôi qua rất mau, chẳng mấy chốc đã qua một đêm.

Sáng hôm sau, một tia nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, Long Thiên Tiếu vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu, có điều tư thế ngủ của Cố Tuyết Cầm có chút kì lạ, hai tay ôm lấy cổ Long Thiên Tiếu, một chân còn vắt lên người anh, dưới tình huống này tựa như cả người đang đè lên người Long Thiên Tiếu.

Hơn nữa, cô cũng ngủ rất sâu, mãi đến khi tia nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào mặt cô mới lười biếng mở to đôi mắt, sau khi ngái ngủ mở mắt ra, cô phát hiện tướng ngủ của mình vô cùng xấu còn ôm lấy người Long Thiên Tiếu, đầu tiên mặt cô đỏ bừng lên.

Ngay sau đó, lại nhắm hai mắt tiếp tục ngủ, siết chặt hai tay, ôm chặt thêm chút, định ngủ thêm lúc nữa.

Trôi qua thêm một tiếng, Long Thiên Tiếu vô cùng đúng giờ tỉnh dậy, thấy Cố Tuyết Cầm lại giống như bạch tuộc cuốn lên người mình, anh có chút không nói lên lời. Anh cầm điện thoại trên đầu giường xem giờ, đã hơn 8 giờ rồi.

“Hơn 8 giờ rồi”.

Long Thiên Tiếu sửng sốt nói, động tác của Long Thiên Tiếu hiển nhiên đã đánh thức Cố Tuyết Cầm, cô chỉ ngủ lại, nên cũng không sâu giấc.

“Sao lại ngủ dậy muộn như vậy chứ, đã hơn 8 giờ, không thể tập thể dục buổi sáng rồi”.

Cố Tuyết Cầm ngáp một cái và nói, chỉ có điều lúc này dường như cô đã quên mất một điều, đó là cô đang như bạch tuộc cuốn lấy người Long Thiên Tiếu.

“Cô ngủ quả thực không yên phận đấy!”

Long Thiên Tiếu nhìn dáng vẻ giống như bạch tuộc của Cố Tuyết Cầm có chút châm chọc nói.

“Á”.

Cố Tuyết Cầm nhìn lại chính mình, quả thật có chút không an phận, chân còn gác lên.

“Còn không phải trách anh sao, nếu không phải anh bên cạnh, tôi có thể như vậy không?”

Cố Tuyết Cầm nói một cách đương nhiên.

“Phải, trách tôi. Tôi phải dậy rồi, không phải cô còn định gác lên tôi nữa đấy chứ?”

Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ nói.

“Tôi cũng phải dậy”.

Cố Tuyết Cầm nói vô cùng lưu loát, cô cũng không ngờ tới, từ hôm qua đến giờ, ngủ cũng gần được 10 tiếng.

“Chắc Tiểu Tịch cũng đã đói bụng, giờ đã 8 giờ, bình thường 7 giờ hơn con bé đã dậy rồi”.

Cố Tuyết Cầm vừa nói, vừa xuống giường, cô vội vội vàng vàng đi đến trước bàn trang điểm sửa soạn lại bản thân một chút, Long Thiên Tiếu vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Ước chừng hơn hai mươi phút sau, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu mới xuống khu vực nhà ăn tầng một, họ thấy Long Tiểu Tịch đang ngồi một mình trước bàn ăn sáng, đồ ăn trên bàn cũng khá đa dạng.

“Hửm, là ai làm bữa sáng vậy?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Là cô làm ạ, cô đến trường học rồi. Cô nói nếu bữa sáng nguội thì hai người hâm nóng lại chút hẵng ăn”.

Long Tiểu Tịch chép miệng ăn đồ ăn, bởi vì chiều cao không đủ, con bé chỉ có thể trực tiếp giẫm lên trên ghế với lấy bánh bao trên bàn.

“Vậy ăn thôi, đồ ăn vẫn còn nóng”.

Long Thiên Tiếu nhìn đồ ăn trên bàn vẫn bốc hơi bèn nói. Một nhà ba người, cùng nhau ăn sáng.

Đúng lúc này, Cố Hiểu Huy gọi điện đến.

Vẫn theo quy tắc cũ, Cố Tuyết Cầm mở loa ngoài lên.

“Thời gian là 11 giờ rưỡi, ở quán cà phê trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại Tiềm Long”.

Ở đầu dây điện thoại bên kia, Cố Hiểu Huy thô lỗ ngắn gọn nói.

“Được”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng đáp lại. Nói xong lời này, Cố Hiểu Huy liền cúp điện thoại.

“Hiện giờ mới hơn 8 giờ, không cần gấp. Đợi lát đưa con bé đến chỗ mẹ tôi, rồi chúng ta cùng nhau qua đó”.

Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua Long Tiểu Tịch và nói.

“Vì sao không đưa con đi theo?”

Long Tiểu Tịch nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, có chút không hiểu hỏi.

“Đi bàn chuyện làm ăn, trẻ con như con đi theo làm gì?”

Long Thiên Tiếu liếc nhìn Long Tiểu Tịch một cái và nói.

“Con ngồi bên cạnh sẽ không nói gì, chẳng lẽ cũng không được sao?”

Long Tiểu Tịch lại hỏi.

“Em đến chỗ bà nội đi, hôm nay ông nội phải làm phẫu thuật, đợi lát nữa chị và bố em làm chút đồ ăn rồi cùng mang đến viện. Đồ ăn để trong hộp giữ nhiệt, em đói bụng cón thể ở viện cùng ăn với ông bà”.

Cố Tuyết Cầm xoa xoa đầu Long Tiểu Tịch và nói.

“Được rồi, có đồ ăn ngon cũng dễ nói chuyện hơn”.

Long Tiểu Tịch như hiểu như không đáp lại, quả nhiên chỉ cần có đồ ăn thì mọi thứ đều ổn thỏa, trong lòng Cố Tuyết Cầm xem như hiểu được, đứa nhỏ này quả thật là ham ăn mà.

Nói xong, Long Tiểu Tịch tiếp tục ăn đồ ăn, bánh bao, quẩy, sữa, con bé đều thích, ăn đến khi bụng phình cả lên.

Sau khi ăn xong bữa sáng Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu xuống bếp làm đồ ăn, nguyên liệu hôm qua mua rất nhiều, bây giờ còn lại không ít.

“Chậc chậc, mọi người vẫn chưa ăn sáng đúng không, haha”.

Cửa mở ra, lúc này Tần Tiểu Manh mon men bước vào trong.

Nhìn thấy Long Tiểu Tịch đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn vẫn còn rất nhiều đồ, Tần Tiểu Manh không nhịn được bật cười.

Không sai, cô ấy đến là để ăn chực bữa sáng.

“Mới sáng sớm cháu đến đây làm gì?”

Long Thiên Tiếu có chút cạn lời hỏi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK