Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Vương Mỹ”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền đáp lại. Cố Tuyết Cầm nghe xong chỉ cụp mắt xuống không nói gì, chỉ khẽ thở dài một hơi, sắc mặt có chút phức tạp.

"Chúng ta tìm chỗ ăn chút gì đi”.

Long Thiên Tiếu nói, bởi vì kịp thời gian đưa Long Tiểu Tịch đến trường nên họ vẫn chưa ăn sáng đã rời đi.

"Vâng”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền đáp.

Bên trong võ quán Thiên Đạo, thành phố Lâm Giang.

Cố Thiếu Duy bị trói trên ghế, trên mặt có dấu bàn tay, dáng vẻ có chút chật vật.

"Các người là ai? Tốt nhất là các người thả tôi ra, tôi là người của nhà họ Cố, tôi là bạn tốt của Vương Như Lực - cậu ba nhà họ Vương. Nếu các người dám làm gì tôi thì nhà họ Cố sẽ không bỏ qua các người, cậu ba cũng sẽ không bỏ qua cho các người”.

Cố Thiếu Duy rống lên. Lúc bị đưa vào, cậu ta bị đánh ngất đi. Đến lúc cậu ta tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị trói lại rồi. Cậu ta nhớ là mình bị người ta đánh ngất rồi bị trói đưa đến đây.

"Ai đang ồn ào ở ngoài vậy?"

Lôi Hổ nghe vậy, khẽ cau mày hỏi.

"Đại ca, là thằng nhóc kia tỉnh lại”.

Bên trong một phòng làm việc ở võ quán Thiên Đạo, một tên đàn em đang báo cáo lại với Lôi Hổ.

"Tỉnh dậy rồi à?"

Lôi Hổ nghe vậy liền hỏi, rồi nhìn đồng hồ, từ giờ tới thời gian Long Thiên Tiếu tới đây còn một khoảng thời gian dài.

"Đúng vậy, vừa mới tỉnh, chắc là vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, còn đang ở đó ồn ào!"

Tên đàn em bên dưới nghe vậy, nói bằng ngữ khí vô cùng cung kính.

"Đi thôi, đưa tôi đi xem thử đi”.

Lôi Hổ nghe vậy, chỉ bình tĩnh nói, sau đó hình như nghĩ tới điều gì đó lại dừng bước: "Đúng rồi, lấy con dao phay lớn cho tôi”.

"Ớ, đại ca cần con dao phay lớn làm gì?"

Đàn em nghe vậy có chút kinh ngạc nói.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, bảo cậu làm thì làm đi”.

Lôi Hổ có chút mất hứng nói.

"Dạ, đại ca chờ em một chút”.

Đàn em vô cùng cung kính nói. Lôi Hổ nghe vậy liền đi về chỗ giam giữ Cố Thiếu Duy.

"Thả tôi ra, tôi cảnh cáo các người, tôi là người của cậu ba nhà họ Vương. Mặc kệ các người là ai, chẳng lẽ các người không nể mặt cậu ba nhà họ Vương sao?"

Cố Thiếu Duy lại quát, chỉ là không ai trong đám người đang canh gác để ý đến cậu ta, dù cậu ta gào thét như thế nào thì có mình hắn xấu hổ mà thôi.

"Thế nào?"

Lôi Hổ đi từ ngoài phòng vào hỏi.

"Vừa mới tỉnh, tỉnh lại liền la hét om sòm”.

Cao Bá đi đến bên cạnh Lôi Hổ, cung kính nói.

"Đại ca, dao phay lớn của anh đây”.

Lúc này, một tên đàn em ôm một con dao phay nặng đến, con dao phay lớn này cao nửa người, người bình thường căn bản không nhấc lên nổi, tên đàn em kia chỉ có thể ôm con dao phay đó lên.

Nhưng mà, Lôi Hổ lại nhẹ nhàng nhấc con dao phay lớn đó bằng một tay, ước lượng hai cái, cảm giác vẫn vô cùng thuận tiện.

"Đại ca, anh cầm dao phay lớn làm gì vậy? Chắc không phải để chém thằng nhóc này chứ?"

Cao Bá thấy thế, có chút lo lắng nói.

"Ai cần cậu lo, nhìn là được rồi”.

Lôi Hổ nghe vậy, tức giận nói.

"Đại ca, giết người là phạm pháp. Vì tên ngốc này mà tự lôi mình vào, không đáng”.

Cao Bá lại cẩn thận nói.

"Cút đi!"

Lôi Hổ nghe vậy, có phần không biết nói sao. Cao Bá nghe vậy, cũng có chút cạn lời, chỉ có thể cùng vào trong.

"Anh là quản lý ở đây à? Mau thả tôi ra, tôi nói cho anh biết, tôi là người của nhà họ Cố. Cậu ba nhà họ Vương là anh em tốt của tôi. Nếu anh ấy biết tôi bị các người bắt, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua các người đâu”.

Cố Thiếu Duy thấy Lôi Hổ tiến vào liền hỏi. Nhưng khi nhìn thấy con dao phay lớn trong tay Lôi Hổ, cậu ta nuốt một miếng nước bọt, có chút sợ hãi.

"Bụp!"

Lôi Hổ đi tới, đạp một đạp lên ngực Cố Thiếu Duy, cả người Cố Thiếu Duy lẫn ghế bị đạp lật xuống trong nháy mắt.

Đàn em bên cạnh Lôi Hổ thấy thế, lại giúp Cố Thiếu Duy đứng lên.

"Tôi tên là Lôi Hổ, Đông Thành này là địa bàn của tôi, thuộc hạ của tôi cũng không nhiều, cũng tầm chục nghìn người thôi! Cậu cảm thấy nhà họ Cố nhà cậu so với Đông thành rộng lớn này của tôi thế nào?"

Lôi Hổ nhìn về phía Cố Thiếu Duy, nói với vẻ mặt trào phúng.

"Chuyện này".

Cố Thiếu Duy nghe vậy, lại nuốt một ngụm nước bọt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, cậu ta thực sự không ngờ tới, những người trước mặt lại có lai lịch kinh khủng như vậy.

"Còn nữa, cậu nói cậu ba Vương đúng không? Bây giờ cậu ta đến bản thân mình còn không lo xong, huống chi là lo cho người khác, cậu ta không cứu được cậu đâu, cậu tỉnh táo chút đi!"

Lôi Hổ lại nói với vẻ mặt trào phúng.

"Đại ca, tôi và các người không thù không oán, vì sao các người lại bắt tôi lại?"

Cố Thiếu Duy nói với vẻ mặt ủy khuất.

"Lời cậu nói quả không sai. Nhưng đáng chết là cậu lại dám xuống tay với cô Cố, cô Cố là vợ của anh Long, cậu dám ngáng chân cô ấy nên cậu chỉ có một con đường chết mà thôi”.

Lôi Hổ nghe vậy, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh lùng sau đó nói. Hắn ta tìm hiểu đủ các hang cùng ngõ hẹp mới hiểu được nội tình bên trong. Sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải chuyện máu chó như vậy.

Thân là em trai mà lại ngáng chân chị mình để người khác nhúng chàm chị. Người có thể làm ra loại chuyện như vậy quả thực không bằng cầm thú.

"Hóa ra là chị tôi để các người làm vậy. Chị tôi đâu, tôi muốn gặp chị tôi, mau để chị tôi tới gặp tôi”.

Cố Thiếu Duy nghe vậy, lại ồn ào nói.

"Mẹ nó, giữ lại”.

Lôi Hổ nghe vậy liền mắng một tiếng. Hắn ta cảm thấy Cố Thiếu Duy này thật sự vừa ngu ngốc vừa xấu xa, quá ghê tởm.

"Các người có ý gì, tôi bảo các người gọi chị tôi tới đây gặp tôi”.

Cố Thiếu Duy lại nói.

"Có người em như cậu thực sự là xui xẻo. Cậu còn mặt mũi gặp chị cậu sao, nếu như tôi có người em như vậy, tôi sẽ một đao chém cậu làm đôi”.

Lôi Hổ nghe vậy, nói với vẻ mặt trào phúng, nói xong, con dao phay lớn của hắn ta dừng trên chiếc bàn trước mặt Cố Thiếu Duy, trong nháy mắt chiếc bàn kia liền bị chia năm xẻ bảy. Cố Thiếu Duy lập tức bị dọa sợ, cả người té trên mặt đất, môi không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

"Mẹ nó, đánh cậu ta cho tôi. Không cần đánh chết, cũng không cần đánh mặt mũi biến dạng, nếu không lát nữa anh Long đến đây lại nhận không ra cậu ta”.

Lôi Hổ dặn dò nói, vốn dĩ hắn ta muốn một đao chém chết thằng ngốc này, nhưng nghĩ tới chuyện còn phải ăn nói với Long Thiên Tiếu vì vậy đành phải nhịn xuống.

Lôi Hổ ném dao phay lớn sang một bên rồi đi ra ngoài.

Không bao lâu, trong phòng giam của Cố Thiếu Duy truyền tới từng trận la hét thảm thiết.

Tiếng la hét thảm thiết kéo dài khoảng hơn nửa tiếng mới dần dừng lại. Đám đàn em dưới trướng Lôi Hổ đều là tay lão luyện, nói đến mảng hành hạ người khác này, bắt chẹt có chừng có mực, đúng lực đúng chỗ, có thể hành hạ người khác đến mức muốn sống không được muốn chết cũng không xong, lại có thể giữ cho kẻ đó một mạng.

"Đại ca, anh Long đến rồi”.

Lúc Lôi Hổ ở trong văn phòng nhắm mắt nghỉ ngơi thì có một tên đàn em đi đến nói với hắn ta.

"Được? Đi, đi xem”.

Lôi Hổ nghe vậy liền đứng dậy đi ra ngoài, xem dáng vẻ chắc là muốn đích thân đi đón Long Thiên Tiếu.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK