"Không thành vấn đề, tôi dẫn bọn họ về trước".
Nghe thấy vậy, Trần Hướng Thiên đáp lại.
Mọi người đều bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Nói như thế nào cũng là ẩu đả đánh lộn, sao chỉ bắt Triệu Nguyên mà bỏ qua cho chàng trai này? Đạo lý gì thê? Trong lòng đám người nghi ngờ.
Dương Thụ ở bên cạnh càng thêm choáng váng, làm ăn kiểu gì vậy, Trần Hướng Thiên này là nhân vật lớn ở thành phố Lâm Giang, thế mà lại đối xử với Long Thiên Tiếu như vậy?
Ôi trời, rốt cuộc người anh em này có thân phận gì? Trong lòng Dương Thụ vô cùng chấn động, đứng ngây người tại chỗ.
"Chậc chậc chậc, nhìn thấy chưa? Ban nãy Trần Hướng Thiên cúi đầu trước chàng trai đó".
"Đương nhiên thấy rồi, chúng tôi cũng không mù!"
"Rốt cuộc anh ta là ai, xem chừng, trước mặt anh ta, Triệu Nguyên chỉ là rác rưởi!"
"Trần Hướng Thiên cúi đầu trước anh ta, lai lịch của anh bạn này chắc chắn không tầm thường!"
"Sáng nay, không phải người phụ nữ đó nói anh ta là thằng con ở rể nhà họ Cố sao?"
"Có quỷ mới biết, có lẽ cô ta vu oan nói xấu người khác!"
Đám người có thể nhìn ra những động tác tinh tế giữa Long Thiên Tiếu và Trần Hướng Thiên, Long Thiên Tiếu dặn dò, Trần Hướng Thiên chỉ có thể nghe theo, ý tứ trong đó, dùng não nghĩ sẽ biết tại sao.
Đó chính là thân phận địa vị của Long Thiên Tiếu vượt xa Trần Hướng Thiên, vậy thì, bắt đầu có vấn đề rồi. Trần Hướng Thiên là sự tồn tại có một không hai ở thành phố Lâm Giang, là nhân vật quyền lực hạng nhất ở thành phố này.
Mọi người đều biết, Trần Hướng Thiên vốn xuất thân trong quân ngũ, có thể nói, Trần Hướng Thiên là sự tồn tại vô cùng đặc biệt ở thành phố Lâm Giang. Nhiều năm qua, ở thành phố này không tìm được ai có thể khiến ông ta cúi đầu khom lưng.
Hôm nay, bọn họ quả thực đã được chứng kiến cảnh tượng kì lạ, thật sự nhìn đến nỗi tròng mắt sắp rơi ra ngoài.
Sau khi nói chuyện với Trần Hướng Thiên một lúc, Long Thiên Tiếu mới xoay người đi về phía Lương Tuyết Oánh.
"Người anh em, lợi hại, đó là nhân vật lớn ở thành phố Lâm Giang đấy".
Dương Thụ giơ ngón tay cái lên, nói với Long Thiên Tiếu, xem ra là anh ta nghĩ nhiều quá, người ta là nhân vật lớn, căn bản không sợ Triệu Nguyên, thảo nào dám ra tay tàn nhẫn như vậy.
Thân thủ mạnh, thân phận còn đáng kinh ngạc, Long Thiên Tiếu ra tay vì một cô bé và một bà lão neo đơn, kể từ đây, Dương Thụ càng kính nể Long Thiên Tiếu hơn, sự tán thưởng xuất phát từ đáy lòng.
Đây không chỉ là lời khẳng định sức mạnh của Long Thiên Tiếu mà còn là lời khẳng định về nhân phẩm.
"Vết thương này của anh là do bọn họ đánh sao?"
Long Thiên Tiếu liếc nhìn Dương Thụ, bộ dạng của anh ta đen đen, trông rất thật thà chất phác.
"Vết thương nhỏ qua mấy ngày là khỏi ấy mà, cơ thể tôi cường tráng, bọn họ đánh vài cái, căn bản không có vấn đề gì. Mai tôi vẫn có thể đi làm, cũng không ảnh hưởng đếm việc bốc gạch của tôi".
Nghe thấy vậy, Dương Thụ gãi gãi đầu, sau đó nói.
"Tôi sẽ kêu Trần Hướng Thiên thu xếp khoản bồi thường tương ứng cho anh, không sao cả".
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
"Không cần, không cần bồi thường đâu, vết thương nhỏ thôi mà, tôi cũng không giúp được gì".
Dương Thụ vội vàng xua tay, nói.
"Ở đây có nhiều người như vậy, nhưng chỉ có mình anh ra tay. Cho nên, anh không giống với số đông".
Long Thiên Tiếu lắc đầu nói.
"Không không không, người anh em, nếu anh muốn bồi thường, mời tôi bát mỳ cay hoặc bữa lòng là được rồi, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây".
Dương Thụ vẫn khéo léo từ chối, nói xong, anh ta bỏ đi như chạy trốn, đi về phía một người phụ nữ và một đứa trẻ cách đó không xa. Dưới gốc cây bên đường, có một người phụ nữ dẫn theo một cậu bé mập mạp đang chờ người đàn ông quay lại.
Dương Thụ mỉm cười chạy tới.
"Đi, chúng ta đi thôi, trời sắp tối rồi".
Dương Thụ nói với người phụ nữ và đứa bé.
"Ngốc quá, anh có bị thương chỗ nào không?"
Khi người phụ nữ thấy người đàn ông, cô ấy có chút đau lòng nói.
"Không có, không sao, chỉ là vết thương ngoài da".
Dương Thụ cười ha hả nói.
"Bố, là mẹ không cho con đi, nếu không con đã xông lên cùng bố rồi, đám người đó thật quá đáng".
Cậu bé mập mạp tức giận bất bình nói.
"Thôi dẹp đi, bố con xông lên bị đánh, con cũng muốn vậy sao? Anh bàn bạc ổn thỏa với anh ta chưa?"
Người phụ nữ trừng mắt nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ, tức giận nói.
"Hì, người anh em đó nói muốn bồi thường, nhưng anh không cần, nếu anh ta không đến, anh cũng sẽ bảo vệ bọn nhỏ, ra tay với trẻ con là hạng người Dương Thụ anh coi thường nhất".
Dương Thụ ngây ngô nói.
"Sao lại không cần, em thấy anh ngốc quá rồi đó".
Người phụ nữ tức giận nói, cô ấy trừng mắt nhìn Dương Thụ, nhưng cũng không hẳn là tức giận, người đàn ông này thẳng tính, tốt bụng, mặc dù luôn chịu thiệt, nhưng cô cũng không cảm thấy như vậy là xấu, ngược lại cô thấy người đàn ông này rất thành thật.
"Ngại lấy, ha ha ha ha ha, được rồi, đi thôi, về nhà em lau thuốc rượu cho anh nhé".
Dương Thụ cười nói, nói xong, anh ta ngồi lên chiếc xe tay ga cũ nát, thấy thế, người phụ nữ và đứa bé cũng leo lên, chiếc xe vù vù lao đi.
"Cô giáo Lương, cô lập danh sách những phụ huynh phản đối Đường Tiểu Đường ở lại, tối nay, cô gửi cho tôi một bản nhé".
Long Thiên Tiếu đi tới trước mặt Lương Tuyết Oánh, nói.
"Anh Long, mọi việc do mẹ Triệu Thiên Thành đó châm ngòi, mẹ Triệu Thiên Thành đã bị trừng phạt, tôi nghĩ chuyện này..."
Lương Tuyết Oánh có chút mềm lòng, thấy cảnh tượng ban nãy, cô cũng ý thực được rằng Long Thiên Tiếu rất có năng lực, sợ rằng Triệu Nguyên luôn miệng nói mình quen biết với mấy ông lớn trong thành phố kia cũng không mạnh bằng Long Thiên Tiếu, nhưng lúc này, cô lại do dự.
"Cô giáo Lương, nếu cô không lập, tôi có thể tự làm. Đường Tiểu Tịch mới sinh ra đã không biết nói, cô bé cũng không có tội tình gì, những phụ huynh nhắm vào cô bé đều không xứng làm người, từ đó cũng ảnh hưởng tới con bọn họ, họ không thể truyền tải các giá trị đúng đắn cho con cái của mình thì nên cút khỏi trường mẫu giáo đi. Tôi sợ con tôi sẽ bị tiêm nhiêm. Bọn họ không cho người khác con đường sống, tôi cũng sẽ không cho bọn họ có con đường sống".
Nghe xong, Long Thiên Tiếu lại không đồng tình với Lương Tuyết Oánh, mặc dù anh đã đứng trên lập trường của cô ấy để suy nghĩ.
"Vậy được rồi!"
Lương Tuyết Oánh nghĩ lại, cô cảm thấy Long Thiên Tiếu nói rất có lý, đám phụ huynh đó, quả thực rất quá đáng.
"Cô giáo Lương, chuyện hôm nay, cô làm rất đúng. Sẽ có người bồi thường cho cô, cô yên tâm, từ nay về sau sẽ không có ai nói này nói nọ về cách làm việc của cô nữa đâu".
Long Thiên Tiếu lại nói với Lương Tuyết Oánh.
"Anh Long nói gì vậy, tôi không bảo vệ được bọn trẻ, tôi còn có mặt mũi nào để nhận bồi thường chứ, đây đều là những việc tôi nên làm".
Lương Tuyết Oánh áy náy nói.
"Bất luận như thế nào, cô cũng đã làm hết sức mình".
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lắc đầu nói
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK