Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bổ nhiệm Cố Tuyết Cầm”.

Sau đó chính là một loạt thông tin. Cố Tuyết Cầm chỉ xem qua, sau khi thấy không có chỗ nào sai sót liền mở mục viết thư lên.

“Chị Tuyết Cầm, chị thật sự tiếp nhận trở lại dự án này à?”

Lương Giai có chút không thể tin được, cô xem qua hợp đồng mà Cố Tuyết Cầm và nhà họ Cố đã kí, họ đã trao cho Cố Tuyết Cầm rất nhiều quyền lợi. Cố Tuyết Cầm bỗng chốc trở thành người có quyền lực lớn thứ hai trong nhà họ Cố, thậm chí là người có quyền lực lớn nhất.

Tuy rằng đã xem qua bản hợp đồng nhưng Lương Giai vẫn cảm thấy có chút khó tin.

“Đúng thế, tôi đã nói muốn thành lập đội ngũ pháp chế riêng cho dự án, bây giờ tôi sẽ gửi email để thông báo về việc này và cả việc bổ nhiệm. Cô trở thành người phụ trách nhóm pháp chế mới, chức vụ tương đương với trưởng phòng pháp chế của tập đoàn”.

Cố Tuyết Cầm nói một cách lưu loát, nói xong liền viết thư. Người phụ trách nhóm pháp chế mới ngang chức với trưởng phòng pháp chế của tập đoàn, Lương Giai biết điều này có nghĩa là gì. Trưởng phòng pháp chế của tập đoàn là người của Cố Hiểu Huy, một người đàn ông trung niên bụng bự.

Bây giờ Cố Tuyết Cầm muốn bổ nhiệm một người phụ trách nhóm pháp chế mới và có quyền tương đương với trưởng phòng pháp chế của tập đoàn, điều này có nghĩa là Cố Tuyết Cầm muốn đối đầu với Cố Hiểu Huy.

Hơn nữa, thực sự là có quyền tương đương à? Trong tay Cố Tuyết Cầm nắm giữ 73% cổ phần lợi nhuận của toàn bộ dự án, chiếm ít nhất 60% khối lượng kinh doanh của toàn tập đoàn. Vì thế, chức trưởng nhóm pháp chế của cô trên thực tế quyền lực hơn trưởng phòng pháp chế của tập đoàn.

“Chị Tuyết Cầm, chị có chắc bây giờ muốn đối đầu trắng trợn với Cố Hiểu Huy không?”, Lương Giai hỏi với ánh mắt long lanh.

“Đúng”, Cố Tuyết Cầm nói một cách chắc chắn.

“Vậy được, vậy tôi nhất định sẽ không làm cô chủ thất vọng. Cô chủ nên làm như vậy từ năm năm trước, năm năm trước tôi đã hỏi cô chủ có muốn tranh giành không? Năm đó cô chủ đã từng nói nếu có tranh chấp thì sẽ khiến tập đoàn sụp đổ, tan rã. Vì tập đoàn, cô chủ đã không trành giành, nhưng tình hình trước mắt có khác gì so với sụp đổ, tan rã? Cô chủ muốn tranh giành, Lương Giai sẽ cố gắng hết sức!”, Lương Giai nói với sự quyết tâm lớn.

“Tốt lắm, vốn liếng trong tay tôi rất lớn, cô yên tâm, lần này tôi sẽ không chủ động từ bỏ”.

Cố Tuyết Cầm nói với giọng điệu vô cùng kiên định, trong lúc nói chuyện, cô đã gửi các email có liên quan.

“Cô chủ, hầu hết các đồng nghiệp cũ ở phòng pháp chế trước đây đều bị sa thải. Nhưng ở các bộ phận khác vẫn còn rất nhiều các đồng nghiệp ngày xưa đã làm việc cùng chị và ông cụ. Những năm qua bọn họ đều bị chèn ép, nếu bọn họ biết chị đã quay trở lại nắm giữ quyền hành thì bọn họ chắc chắn rất sẵn lòng đi theo chị”, Lương Giai nói với ánh mắt long lanh.

“Nghĩ ra cái gì thì cô có thể đi làm, sau này cứ gọi tôi là chị Tuyết Cầm là được rồi, tại sao bây giờ lại đổi thành cô chủ?”, Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Bây giờ và trước đây không giống nhau, cô chủ muốn tranh giành thì tất phải có quy tắc và uy nghiêm, vì thế tôi chỉ có thể gọi chị là cô chủ”, Lương Giai nghe thấy vậy thì lắc đầu nói.

“Giấy tờ bổ nhiệm đã gửi đi, bây giờ cô là người phụ trách nhóm pháp chế mới rồi, nhóm pháp chế của dự án mới được thành lập, cô là tổ trưởng, phòng làm việc của các cô ở ngày bên cạnh phòng làm việc của tôi. Khu A cùng tầng này là khu văn phòng tốt nhất, cô nhờ người sắp xếp, bố trí làm khu văn phòng của các cô. Cô có quyền lựa chọn bất kì nhân tài pháp chế nào của công ty”, Cố Tuyết Cầm nói.

“Cảm ơn cô chủ, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp”.

Lương Giai nghe thấy vậy thì mừng rỡ nói, nói xong liền lấy đồ của mình rồi rời đi, làm xong mấy việc này, Cố Tuyết Cầm thở phào một hơi. Long Thiên Tiếu nói đúng, muốn nắm chắc thứ trong tay mình thì phải bồi dưỡng ra nhân lực của mình, bồi dưỡng lực lượng nòng cốt của mình.

Đây là việc đầu tiên cô muốn làm ngày hôm nay.

Lúc này thực ra tập đoàn Cố Thị đã ầm ĩ hết cả lên.

Email đầu tiên cô nhận được tại nơi làm việc vào buổi sáng là thông báo sa thải Lương Giai, Lương Giai đã phạm phải lỗi nghiêm trọng, bị cách chức.

Email thứ hai là email bổ nhiệm của Cố Tuyết Cầm và thông báo khởi động lại dự án hợp tác với nhà họ Tần. Cố Tuyết Cầm tiếp quản dự án một lần nữa, có toàn quyền bổ nhiệm nhân sự, quyền ra quyết định lớn và Cố Tuyết Cầm còn có quyền phủ quyết, đây là điều chưa từng có tiền lệ.

Quyền phủ quyết này có thể so sánh với quyền lực của chủ tịch tập đoàn, cũng có thể nói Cố Tuyết Cầm bây giờ là người nắm quyền tuyệt đối với dự án của nhà họ Cố và nhà họ Tần, cô có quyền quyết định cao nhất đối với dự án này.

Email thứ ba là email bổ nhiệm đầu tiên sau khi Cố Tuyết Cầm tiếp quản lại dự án. Để thành lập một nhóm pháp chế riêng cho dự án, trưởng nhóm pháp chế riêng và trưởng phòng pháp chế của tập đoàn có quyền ngang nhau, và trưởng nhóm pháp chế riêng của dự án là Lương Giai, người vừa bị Cố Hiểu Huy sa thải.

Ai tinh mắt đều có thể nhìn ra Cố Tuyết Cầm muốn đối đầu với Cố Hiểu Huy, tôi trọng dụng người anh đã cách chức.

Sau đó còn có email thứ tư chính là email thanh minh cho Lương Giai. Sau khi điều tra, Lương Giai không hề mắc sai lầm nghiêm trọng nào trong công việc, bắt đầu đi làm trở lại.

Trong mắt mọi người, email thứ tư có nghĩa là Cố Hiểu Huy đã phải nhượng bộ rồi.

Một buổi sáng, chiều gió của tập đoàn đã thay đổi, tất cả những người ở tập đoàn có lẽ đều chưa phản ứng kịp, thậm chí còn nghi ngờ bản thân đang nằm mơ, chưa tỉnh.

Hôm qua, Cố Hiểu Huy vẫn còn có quyền quyết định trong tập đoàn Cố Thị, bây giờ Cố Hiểu Huy đã bị chèn ép chỉ sau một đêm.

“Rầm!”

Sau khi gửi email thanh minh cho Lương Giai, Cố Hiểu Huy đã đập mạnh tay xuống bàn làm việc trong văn phòng, do dùng sức quá lớn nên đã ảnh hưởng đến vết thương và khiến cơ thể anh ta đau đớn.

“Người phụ nữ đê tiện Cố Tuyết Cầm, thật quá đáng”, Cố Hiểu Huy hét lớn.

“Cậu chủ đừng nóng giận, anh còn đang bị thương”, trợ lý ở bên cạnh thấy thế thì vội vàng khuyên nhủ.

“Cút, đồ vô dụng, tất cả đều là lũ vô dụng. Người của Cố Tuyết Cầm lợi hại như thế mà tại sao các người đều là lũ vô dụng hả?”

Cố Hiểu Huy vô cùng tức giận, lớn tiếng hét, mới có một buổi sáng ngắn ngủi mà anh ta đã bị Cố Tuyết Cầm ép phải làm một số việc không thể không làm, anh ta cảm thấy có chút thở không ra hơi.

Trợ lý của Cố Hiểu Huy nghe thấy vậy thì trong lòng cũng vô cùng uất ức, tất cả các ý tưởng không phải đều là do cậu chủ tự nghĩ hay sao? Tại sao lại biến thành người khác gánh tội thay? Nhưng bọn họ đã quen với việc gánh tội thay rồi.

Cố Hiểu Huy thích đổ lỗi, bọn họ đã quen với việc gánh tội, hai bên bổ sung cho nhau.

“Cậu chủ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”, trợ lý của Cố Hiểu Huy hỏi.

“Cậu hỏi tôi, con mẹ nó, tôi hỏi ai?”

Cố Hiểu Huy nghe thấy vậy thì càng tức giận, anh ta ném tập tài liệu vào mặt trợ lý, trợ lý chỉ có thể như con chó nhỏ ngoan ngoãn, không dám hé răng nửa lời.

“Cút, cút ra ngoài cho tôi, ông đây không muốn nhìn thấy lũ vô dụng các người!”

Cố Hiểu Huy lại hét lên, trợ lý nghe thấy vậy thì chỉ đành ảo não rời đi. Chúng tôi là lũ vô dụng thì Cố Hiểu Huy anh không phải là kẻ vô dụng à? Trong lòng trợ lý thầm oán nhưng không dám nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK