“Đây có phải là nhà họ Vương ngày hôm qua nói muốn ra tay với anh không?”
Long Vận Nhi sau khi xem xong tin tức liền hỏi.
“Đúng vậy”.
Long Thiên Tiếu trả lời.
“Đáng đời. Ỷ thế mình có nhiều tiền đi bắt nạt người khác, thật sự cho rằng không ai trị nổi ông ta chắc!”
Long Vận Nhi có chút căm phẫn nói. Nhìn thấy chuyện như vậy, trong lòng Long Vận Nhi thấy yên tâm hơn, nếu như nhà họ Vương đó sụp đổ, có phải anh trai cô thật sự sẽ an toàn không?
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy chỉ cúi đầu ăn sáng.
Tại biệt thự nhà họ Vương, bên ngoài phòng hồi sức sang trọng và rộng rãi, lúc này đã chật kín người nhà họ Vương đứng đó.
Không lâu sau, một vài bác sĩ khoác áo trắng từ phòng hồi sức bước ra.
“Bác sĩ, ông nội tôi sao rồi?”
Vương Như Long lập tức bước tới ngăn bác sĩ lại hỏi.
“Chào cậu Vương”.
Vị bác sĩ nhìn thấy Vương Như Long vô cùng cung kính chào, bọn họ là bác sĩ ở nhà họ Vương, nói cách khác, Vương Như Long chính là chủ của bọn họ, vì vậy nhìn thấy Vương Như Long đương nhiên phải cung kính chào hỏi.
“Nói mấy lời vô nghĩa này làm gì? Nói mau, ông nội tôi rốt cuộc sao rồi?”
Vương Như Long vô cùng sốt ruột hỏi, chỉ thiếu chút nữa là hét lên.
“Ông cụ Vương ông ấy”.
Một vị bác sĩ lớn tuổi lên tiếng, bộ dạng dường như có điều gì khó nói.
Đám đông từng người đều căng thẳng lắng nghe. Ông cụ Vương là trụ cột của nhà họ Vương, nếu như ông ta có mệnh hệ gì, nhà họ Vương sẽ không còn người đứng đầu nữa.
Việc quan trọng hơn chính là bên ngoài còn có Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ bao vây, chỉ có ông cụ Vương mới có thể giải quyết được khó khăn trước mắt thôi.
“Có gì nói mau đi, ông ấp úng cái gì?”
Vương Như Long vô cùng bực bội nói.
“Ông Vương đột ngột tức giận khiến tim đập quá nhanh, cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Vấn đề này ảnh hưởng rất lớn đến tình trạng tim. Nếu như ông Vương tiếp tục ở trong trạng thái tim mạch như bây giờ sợ rằng sẽ không hồi phục được. Đây là bệnh tim, bệnh tim bắt buộc cần có tâm dược mới chữa được”.
Bác sĩ lắc đầu. Lời nói ra tuy rằng rất nhẹ, nhưng tầm quan trọng của nó chỉ cần là người bình thường cũng có thể tưởng tượng ra.
“Các ông rốt cuộc có ý gì, ông nội tôi chỉ vì đột ngột kích động mới ho ra máu. Tại sao các ông lại nói giống như ông tôi gặp vấn đề rất nghiêm trọng vậy?”
Vương Như Long dường như chết lặng.
“Cậu Vương, quả thật vấn đề rất nghiêm trọng. Ông cụ Vương ho ra máu là do lâu ngày tích bệnh mà thành. Đây chính là đạo lý chẳng phải một sớm một chiều mà nên chuyện”.
Bác sĩ vô cùng kiên nhẫn giải thích.
“Ông tôi bệnh là do lâu ngày tích tụ thành sao? Vì sao lại lâu ngày tích tụ thành hả? Nếu cơ thể ông nội tôi vốn đã không khỏe mạnh, vậy khi đó tôi mời các ông đến làm gì, các ông chăm sóc ông nội tôi kiểu gì vậy?”
Vương Như Long nghe vậy liền hét lớn. Nghe tiếng hét này, tất cả mọi người đều cúi gằm mặt xuống.
“Cậu Vương, chúng tôi”.
Ông bác sĩ nhất thời không biết nên nói gì, chỉ ấp úng nói.
“Cút hết cho tôi, cút ra ngoài”.
Vương Như Long hét lớn, mọi người nghe vậy đồng loạt lắc đầu thở dài bước ra ngoài.
Tiếp theo đó, Vương Như Long và Vương Dương bước vào trong phòng hồi sức.
“Bố, bố thấy sao rồi?”
“Ông nội, ông tỉnh rồi?”
Vương Như Long và Vương Dương đến bên giường bệnh, đồng loạt hỏi.
Bên ngoài, tất cả mọi người đều nghển cổ vào muốn biết được tình trạng của Vương Mộng Sinh.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Vương Mộng Sinh nhắm mắt, khẽ hỏi.
“Ông mới nghỉ ngơi chưa được hai tiếng, bác sĩ đã dặn dò ông cần nghỉ ngơi nhiều hơn, chỉ có nghỉ ngơi nhiều ông mới có thể hồi phục sức khỏe”.
Vương Như Long nhanh chóng đáp.
“Không cần nói mấy lời vô nghĩa, cơ thể tôi tôi không biết nó thế nào sao? Hiện giờ tình hình công ty thế nào rồi?”
Vương Mộng Sinh nghe xong liền hỏi.
“Bố, bố cứ nghỉ ngơi đi, bọn con có thể xử lý được mấy chuyện đó, bố yên tâm”.
Vương Dương trả lời, mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng cụ thể phải xử lý ra sao trong lòng ông ta một chút biện pháp cũng không có.
“Anh mà có thể xử lý được thì anh đã làm từ lâu rồi, lúc này đừng có nói mấy lời vô ích nữa. Nhà họ Vương chúng ta yên ổn ở Lâm Giang cũng hơn trăm năm nay, trước giờ chưa từng đối mặt cục diện như này. Chuyện nhà họ Vương chúng ta đang phải đối mặt, anh căn bản không xử lý nổi”.
Vương Mộng Sinh lắc đầu nói, đâu là lời thật đâu là lời giả, ông ta vừa nghe đã nhận ra, đứa con trai của ông ta có bao nhiêu bản lĩnh, trong lòng ông ta hiểu rất rõ.
Vương Dương nghe xong lập tức đỏ mặt, bởi vì lời nói của Vương Mộng Sinh đã nói trúng điểm yếu của ông ta.
“Như Long, cháu nói xem, tình hình công ty hiện tại như thế nào?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Tình hình vô cùng nguy cấp. Chúng ta trước mắt cần số tiền rất lớn, nếu như trước tối nay không đủ tiền mua lại số cổ phần trong tay họ, công ty của chúng ta sẽ bị công ty khác nuốt chửng. Nói cách khác, đây chính là cấu kết ác ý. Nhưng không còn cách nào khác, có tiền thật sự muốn làm gì cũng được”.
Vương Như Long cau mày, lo lắng nói.
“Tôi hay nói thương trường như chiến trường, bây giờ hai người hiểu ý nghĩa của nó rồi chứ?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy vô cùng cảm khái nói.
“Bố, chúng ta trong thời gian ngắn kiếm đâu ra số tiền lớn như thế? Chúng ta chỉ đành chờ chết sao?”
Vương Dương nước mắt lưng tròng nói. Ông ta đã sống được nửa đời người, trước giờ chưa từng gặp phải trận chiến nào như vậy, mấy gia tộc lớn đồng thời bắt tay nhau hành động, chỉ trong một đêm đưa vài trăm tỷ tệ gia nhập thị trường, chỉ có một mục đích duy nhất chính là mua sạch nhà họ Vương.
Trước khi chuyện này xảy ra, không ai dám nghĩ sẽ xảy ra những chuyện như vậy.
“Tình hình Như Lực hiện giờ thế nào rồi, đứa cháu đáng thương của tôi”.
Vương Mộng Sinh không trả lời câu hỏi của Vương Dương, chỉ hỏi lại.
“Cháu cũng không rõ. Như Lực hiện giờ vẫn ở trong tay bọn họ, không ai nghĩ đến Phương Thắng Thiên dám ra tay ác độc như vậy”.
Vương Như Long thành thực đáp.
“Để cứu nhà họ Vương, để cứu cháu trai đáng thương của tôi, xem ra chỉ có thể dùng đến con át chủ bài cuối cùng thôi”.
Vương Mộng Sinh yếu ớt nối.
Ánh mắt Vương Như Long và Vương Dương đồng thời sáng lên. Át chủ bài cuối cùng? Nói như vậy, Vương Mộng Sinh còn có sát chiêu có thể cứu được nhà họ Vương thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này sao.
“Bố, bố còn cách nào khác sao, nếu tiếp tục như vậy, con sợ họ Vương sẽ sụp đổ mất”.
Vương Dương nước mắt nước mũi giàn giụa nói.
“Quản gia, mang điện thoại đến đây, tôi muốn gọi cuộc điện thoại. Bảo mọi người giải tán cả đi, đóng cửa lại”.
Vương Mộng Sinh quay qua nói với người quản gia. Quản gia nghe xong gật đầu, sau đó đi ra yêu cầu mọi người giải tán, đồng thời đóng cửa lại, điệu bộ thần thần bí bí.
“Họ Vương chúng ta sống ở thành phố Lâm Giang cũng hơn trăm năm rồi, sở dĩ có được chỗ đứng vững vàng như vậy là do có sự nâng đỡ của Thượng gia”.
Vương Mộng Sinh yếu ớt nói, ông ta hiện giờ đến nói chuyện dường như cũng có chút lao lực.
“Thượng gia?”
Cả Vương Như Long và Vương Dương đều kinh ngạc, đồng thanh hô lên.