Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Không thể nào, anh nằm mơ đi. Anh dám ra tay với tôi, anh chết chắc rồi. Anh chỉ là một tên phế vật, anh lấy gì đấu với nhà họ Vương?”

Vương Như Lực không thể chấp nhận sự thật trước mắt, tiếp tục gào thét.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng đứng dậy.

“Anh muốn làm gì?’

Thấy thế, Vương Như Lực hỏi.

“Cho cậu cảm nhận một chút sự hiểm ác của xã hội. Đợi lát nữa, nếu không chịu được thì ra ngoài nhé. Anh giải quyết xong chuyện ở đây rồi sẽ tìm em”.

Long Thiên Tiếu quay đầu lại nói với Cố Tuyết Cầm. Nghe xong, Cố Tuyết Cầm lại ngẩn người ra, cô cảm giác có chuyện gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.

“Anh muốn làm gì, anh đừng tới đây”.

Thấy Long Thiên Tiếu bước tới, Vương Như Lực vô cùng sợ hãi nói.

“Nhà họ Vương không xứng làm đối thủ của tôi. Chỉ cần tôi muốn, một mình tôi có thể giết chết cả nhà họ Vương. Nhưng bây giờ, nếu cậu đã dám tay với phụ nữ của tôi, vậy cậu chỉ có thể sống không bằng chết, tôi sẽ từng chút từng chút phế bỏ chân tay, nghiền nát xương cốt của cậu”.

Long Thiên Tiếu vừa nói vừa đi tới.

“Không, không, anh không thể làm vậy. Bố tôi là Vương Dương, ông nội tôi là Vương Mộng Sinh, nhà họ Vương sẽ không bỏ qua cho anh”.

Vương Như Lực kinh hãi nói.

“Tôi có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, Phương Thắng Thiên, Lôi Hổ, hai người giúp tôi giết chết tên phế vật này, tôi sẽ cho các người rất nhiều rất nhiều tiền”.

Vương Như Lực cái khó ló cái khôn, nhưng không có ích gì, Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên đều nở nụ cười lạnh, có thể đứng ở đây, ai thiếu tiền chứ.

“Răng rắc!”

Long Thiên Tiếu bước tới, dùng đế giày cứng giẫm lên bàn tay đang nắm chặt của Vương Như Lực, bàn tay vốn đang nắm trong nháy mắt sụp xuống.

Cùng với một tràng âm thanh xương cốt vỡ vụn, bàn tay Vương Như Lực bỗng chốc hóa thành một đống phế thải.

“A a a a a!”

Vương Như Lực phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế, bởi vì quá mức đau đớn, cậu ta liều mạng giãy dụa, nhưng bởi vì cơ thể và chân tay bị trói cố định, cậu ta căn bản không thể giãy dụa quá nhiều.

Thấy tình cảnh này, trong lòng Cố Tuyết Cầm khẽ chấn kinh, quá tàn nhẫn, một cước trực tiếp giẫm nát tay Vương Như Lực.

Thấy thế, đám người cũng bị sốc, giờ phút này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được Long Thiên Tiếu muốn làm gì.

Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy quỳ trên đất, chứng kiến tất cả mọi chuyện, cơ thể bọn họ run lên dữ dội, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Lúc này, bọn họ cảm thấy Long Thiên Tiếu quả thực là một tên ác quỷ, nếu không phải là ác quỷ, sao có thể tra tấn người khác như vậy?

“Răng rắc, răng rắc”.

Long Thiên Tiếu tiếp tục giẫm lên cánh tay Vương Như Lực, một đường đi lên, xương cốt của toàn bộ cánh tay về cơ bản đã vỡ vụn.

Đám người thấy mà phát hoảng, Vương Như Lực lại gào lên thảm thiết, tiếng hét tê tâm liệt phế đó gần như vang vọng khắp phòng giam.

Thấy một màn này, cuối cùng Cố Tuyết Cầm cũng không chịu được nữa, cảnh tượng này quá tàn khốc, cô bụm miệng lại bước ra ngoài.

Đám người Phương Thắng Thiên, Lôi Hổ đều là những người từng trải, từng thấy qua nhiều mặt của xã hội, nhưng sau khi thấy hành động của Long Thiên Tiếu, bọn họ cũng chấn kinh, trong lòng khẽ run rẩy.

Đám đàn em thuộc hạ, có người yếu tim, thậm chí còn không nhịn được nôn mửa, thực sự không thể chịu nổi liền chạy ra ngoài.

Sau khi bị phế một cánh tay, Vương Như Lực ngất đi vì đau đớn.

“Dùng nước lạnh làm cho cậu ta tỉnh táo lại”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

“Gọi cậu ta dậy”.

Phương Thắng Thiên ra lệnh, nói xong, một gáo nước lạnh giội xuống, cuối cùng Vương Như Lực cũng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cậu ta thở không ra hơi, sắc mặt tái nhợt.

“Quay video ghi lại quá trình tôi phế cậu ta. Sáng mai gửi cho Vương Mộng sinh”.

Long Thiên Tiếu lại nói với Lôi Hổ.

“Được, tôi sẽ sắp xếp ngay”.

Lôi Hổ nhanh nhẹn đáp, trong lòng hắn ta cũng có chút cảm thán, nghe nói Vương Như Lực này là đứa cháu trai mà Vương Mộng Sinh cưng chiều nhất, thấy cháu trai mình bị tra tấn như vậy, không biết ông ta có tức đến nỗi chết ngay tại chỗ không.

Tuy nhiên, nhà họ Vương gieo gió ắt sẽ gặt bão thôi.

Nhà họ Vương này, quen ngang tàng hống hách ở thành phố Lâm Giang. Chỉ là lần này lại đụng phải cao thủ.

“Sai rồi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tha cho tôi đi!”

Vương Như Lực hấp hối nói.

“Bố cậu là Vương Dương, ông nội cậu là Vương Mộng Sinh, không phải nhà họ Vương các cậu sẽ không bỏ qua cho tôi sao?”

Nghe được lời này, Long Thiên Tiếu lại nói bằng vẻ mặt chế giễu, nói xong, anh tiếp tục bước tới, sau đó, lại là một tiếng hét xuyên thấu tim gan.

Toàn bộ quá trình vô cùng ghê rợn, sau khi Vương Như Lực ngất lên ngất xuống bốn đến năm lần, chân tay cậu ta đã bị Long Thiên Tiếu phế bỏ hoàn toàn.

Lúc này, Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy bị dọa cho sợ quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Long Thiên Tiếu liền ngồi trở lại.

“Hai người các anh, gây sức ép cho nhà họ Vương giúp tôi, về phần dùng cách gì để gây sức ép cho nhà bọn họ, hai người tự nghĩ đi, kết quả tôi muốn là ngày mai Vương Mộng Sinh thắt cổ tự tử ở quảng trường trung tâm thành phố”.

Long Thiên Tiếu nói với Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ.

“Anh Long yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt chuyện này”.

Lôi Hổ vỗ ngực nói.

“Nhà họ Vương là gia tộc lớn ở thành phố Lâm Giang, cho dù cả hai chúng tôi đều ra tay, sợ sằng bọn họ cũng không dễ dàng đi vào khuôn khổ”.

Phương Thắng Thiên lại có chút lo lắng nói. Chỉ dựa vào hai cỗ thế lực của bọn họ, quả thực có thể ăn trọn nhà họ Vương, nhưng hậu quả sau khi ăn xong, bọn họ không thể gánh chịu được.

“Hai anh chỉ cần gây áp lực một phần, tôi sẽ thông qua các khía cạnh khác để buộc nhà họ Vương phải phục tùng”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

Nghe xong, Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên đưa mắt nhìn nhau. Quả nhiên anh Long còn có con át chủ bài chưa lật.

Tuy nhiên, cũng đúng, nếu lực lượng trong tay Long Thiên Tiếu chỉ có bọn họ, sao anh dám thách đấu nhà họ Vương chứ?

Như vậy, nếu trong tay Long Thiên Tiếu thật sự còn có những thế lực khác thì lần này nhà họ Vương xong thật rồi.

Chỉ là không biết trong tay Long Thiên Tiếu còn có thế lực gì, lúc này, cả Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ đều có chút mong đợi.

“Đã rõ, anh Long, chúng tôi sẽ hành động ngay lập tức”.

Phương Thắng Thiên trầm tĩnh nói.

“Còn có, giày tôi bẩn rồi, tìm cho một đôi sạch đến đây, size 45”.

Long Thiên Tiếu nhìn đôi giày dính máu trên chân, nói với Phương Thắng Thiên.

“Đi lấy một đôi giày cho anh Long”.

Phương Thắng Thiên phân phó, đám thuộc hạ của hắn ta làm việc cũng rất nhanh nhẹn, không lâu sau, bọn họ liền mang một đôi giày tới, hơn nữa còn gần giống với đôi giày trước đó của Long Thiên Tiếu.

Đi giày vào, Long Thiên Tiếu mới bước ra ngoài, anh không muốn Cố Tuyết Cầm thấy chân anh dính máu.

“Xong rồi à?”

Thấy Long Thiên Tiếu ra, Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Ừm”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Em vừa mới gọi điện thoại cho bố, nói là sẽ đón bố đến sống chung, ông ấy nói sẽ cân nhắc”.

Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu.

“Chuyện này, em cứ quyết đi, hoặc là đến lúc đó chúng ta cùng đến khuyên bố cũng được”.

Long Thiên Tiếu gật đầu nói.

“Còn có, phía gia tộc gọi điện thoại đến, nói là xảy ra chuyện lớn, kêu chúng ta đến ngay lập tức”.

Cố Tuyết Cầm nói tiếp.

“Hửm? Có chuyện gì?”

Long Thiên Tiếu khẽ cau mày, hỏi.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK