Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Sáp nhập và mua lại với dụng ý xấu, đúng, đây chính là sáp nhập và mua lại với dụng ý xấu đấy, bọn chúng mua khống nhà họ Vương, nâng giá cổ phiếu, nắm trong tay quyền sở hữu tuyệt đối cổ phần là muốn khiến nhà họ Vương chúng ta sụp đổ. Nếu chúng ta không có đủ tiền vốn để mua lại cổ phần trong tay chúng thì chúng ta chỉ có thể chấp nhận sự khống chế của chúng hoặc là chỉ có thể xin phá sản”.  

             Ánh mắt Vương Như Long sững sờ và nói.  

             “Rốt cuộc là ai mạnh tay như vậy, lại dám đánh úp công ty niêm yết thị trường chứng khoán nhà họ Vương chúng ta?”   

             Vương Mộng Sinh nghe vậy, vô cùng buồn rầu nói.  

             “Tình hình cụ thể là như thế nào, những công ty đưa ra đề nghị sáp nhập và mua lại này có lai lịch từ đâu?”  

             Vương Như Long cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sau đó nói với đầu điện thoại bên kia, vì để tiện cho mọi người cùng nói chuyện, Vương Như Long liền mở loa ngoài lên, làm như vậy thì Vương Mộng Sinh cũng có thể nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện.  

             “Những công ty đó, hơn một nửa là công ty con dưới trướng nhà họ Tần, trừ những công ty đó, còn có tư sản của nhà họ Đông Phương ở thành phố Thiên Nam và mấy công ty của nhà họ Lục ở Đông Hải cũng đề nghị kế hoạch sáp nhập và mua lại vài bộ phận công ty chúng ta, hơn nữa đều không ngoại lệ là bọn họ đều nắm giữ trong tay rất nhiều cổ phần của chúng ta. Ngoài ra còn có hai khoản vốn vô cùng thần bí cũng tham gia, quy mô của bọn họ rất khủng khiếp. Bọn họ đề nghị sáp nhập và mua lại niêm yết thị trường chứng khoán của nhà họ Vương chúng ta thông qua mấy công ty trá hình, đây chính là điển hình cho việc gạt người khác mà không mất gì”.    

             Đầu điện thoại bên kia, cấp dưới của Vương Như Long báo cáo.  

             “Bao vây tứ phía, bọn họ thế này là muốn chia cắt nhà họ Vương chúng ta đây mà!”  

             Vương Mộng Sinh vỗ đùi, thê thảm kêu lên.  

             “Ông nội, bây giờ phải làm sao mới ổn ạ? Hiện giờ tiền vốn mà chúng ta có thể dùng vốn không nhiều, giờ muốn mua lại những cổ phần này thì thật sự không đủ khả năng. Trừ khi mấy gia tộc lớn cùng nhau giúp chúng ta thì mới có đủ khả năng. Nhưng mà lúc này có ai có thể giúp chúng ta chứ?”  

             Vương Như Long bất lực nói.  

             “Tần Viễn Lâm, rốt cuộc ông muốn làm gì, ông thật sự muốn đẩy nhà họ Vương chúng tôi vào chỗ chết sao?”  

             Vương Mộng Sinh nghiến răng nói.  

             “Ông chủ, ông có điện thoại”.  

             Quản gia đi qua nói với Vương Mộng Sinh.  

             “Ai gọi?”  

             “Là nhà họ Tần, họ nói là muốn nói chuyện với ông chủ”.  

             Quản gia nghe vậy, trả lời.  

             “Gọi đúng lúc lắm, tôi đang muốn nói chuyện đàng hoàng với Tần Viễn Lâm đây”.  

             Vương Mộng Sinh nghe vậy thì nói, ông ta cầm lấy điện thoại mà quản gia đang đưa.  

             “Chủ tịch Tần, thủ đoạn của ông đúng thật khá lắm, dù biết nhà họ Tần các ông có tiền, nhưng mà tôi vẫn tò mò vì sao các ông lại có nhiều vốn lưu động trong thời gian ngắn như vậy? Hơn nữa, ông làm thế nào để mấy gia tộc lớn ở nhiều thành phố khác nhau cùng ra tay chứ? Tần Viễn Lâm, tôi đúng là đã xem thường ông rồi!”  

             Sau khi nghe điện thoại, Vương Mộng Sinh châm chọc mỉa mai nói.  

             “Người ông xem thường không phải là tôi, mà là cậu Long”.  

             Tần Viễn Lâm nghe vậy liền đáp.  

             “Tần Viễn Lâm, ông đừng có đổ thừa, lại còn đổ thừa cho một thằng vô dụng nữa, ông có phải đàn ông không vậy?”  

             Vương Mộng Sinh nghe vậy, quát lớn.  

             “Nghĩ thế nếu điều ấy làm ông vui”.  

             Tần Viễn Lâm cười khổ, thừa nhận sự ưu tú của người khác khó đến vậy sao? Người đáng sợ nhất chính là người không dám thừa nhận lỗi lầm của mình, không dám đối diện với lỗi lầm của mình.  

             “Tần Viễn Lâm, tôi muốn biết ông định làm gì, ông thật sự muốn đẩy nhà họ Vương chúng tôi vào chỗ chết sao?”  

             Vương Mộng Sinh nghiến răng nghiến lợi hỏi.  

             “Ông thấy tôi giống như đang đùa với ông sao? Cậu Long huy động nhiều lực lượng để đối phó với ông như vậy, không phải dồn ông vào chỗ chết thì chẳng lẽ là đùa với ông chắc?”   

             Tần Viễn Lâm nghe vậy, có chút không biết nói gì.  

             “Tần Viễn Lâm, ông cứ đổ thừa cho thằng vô dụng đó là sao, ông dám làm mà không dám nhận như thế à?”  

             Vương Mộng Sinh lại quát.  

             “Nếu ông vẫn không nhận ra điểm cốt lõi của chuyện này là gì thì chúng ta không còn cách nào để nói chuyện nữa. Tự xin phá sản mấy cái công ty niêm yết thị trường chứng khoán của nhà họ Vương các người hoặc là chờ bị sáp nhập mua lại đi, trừ hai con đường này ra, các người không còn lựa chọn khác đâu. Các người nên biết rằng, vốn thị trường tham gia vào đủ để phá hủy rất nhiều nhà họ Vương đấy”.  

             Giọng điệu Tần Viễn Lâm lạnh lùng, lúc này ông ta không muốn nói gì thêm với Vương Mộng Sinh nữa. Bạn vĩnh viễn không thể gọi một người giả vờ ngủ thức dậy được, mà ông ta cũng không có nghĩa vụ phải đi gọi Vương Mộng Sinh thức dậy.  

             “Tôi muốn biết điều kiện của ông là gì? Ông muốn thế nào mới buông tha cho nhà họ Vương chúng tôi?”  

             Vương Mộng Sinh lại hỏi.  

             “Cậu Long đã nói rồi, tự chuẩn bị ba thước lụa trắng, treo cổ tự tử ở quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang. Ông dập đầu tạ tội với cậu Long, có lẽ cậu Long sẽ xem xét đến việc buông tha cho nhà họ Vương các ông, nhưng mà ông và cháu trai Vương Như Lực của ông đã là người chết rồi. Hai người chết chắc rồi!”  

             Tần Viễn Lâm nói rất nhanh gọn dứt khoát.  

             “Tần Viễn Lâm, tất cả những thứ này đều là âm mưu của ông. Ông tung tin cháu trai tôi gặp nạn, còn nói tôi bị chọc tức đến nôn ra máu, tất cả những thứ này đều là tin đồn do ông tung ra. Ông muốn tôi phải dập đầu tạ tội với một thằng vô dụng sao, không bao giờ! Vương Mộng Sinh tôi dù có chết, từ trên tháp Lâm Giang nhảy xuống chết cũng không bao giờ quỳ xuống tạ tội với một thằng vô dụng đâu. Đừng có hỏi vì sao, chỉ là cậu ta không xứng”.  

             Vương Mộng Sinh vô cùng kiên quyết mà nói.  

             “Thật đáng buồn cười. Vương Mộng Sinh, bầu trời thành phố Lâm Giang đã thay đổi, sớm đã không còn là thành phố Lâm Giang của mười mấy hai mươi năm trước nữa, thời thế tạo anh hùng, thời gian cũng đã mười năm rồi, thời đại thuộc về ông đã qua rồi, hơn nữa ông còn không theo kịp thời đại. Nhà họ Vương có ngày hôm nay, cũng là do ông gieo gió gặt bão”.   

             Tần Viễn Lâm nghe vậy, vô cùng mỉa mai mà nói.  

             “Đó có phải tin đồn hay không, tôi không biết. Nhưng mà bây giờ ông không bị tức đến nôn ra máu, không có nghĩa là sau này sẽ không bị tức đến nôn ra máu. Còn về chuyện của Vương Như Lực, không phải ông nói là được. Nhưng mà kết quả đã được định sẵn rồi, cậu ta chắc chắn phải chết”.  

             Tần Viễn Lâm nghe vậy, chỉ nói.  

             “Ông!”  

             Vương Mộng Sinh nghe vậy, tức giận đến nỗi không nói nên lời.  

             “Cuối cùng, tôi vẫn nên khuyên ông vậy, để tránh cho nhà họ Vương máu chảy thành sông, ông hãy tự treo cổ mình ở quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang đi!”  

             Nói đến đây, Tần Viễn Lâm trực tiếp dập điện thoại, ông ta gọi cho Vương Mộng Sinh cuộc điện thoại này, vốn là để tạo áp lực cho Vương Mộng Sinh, chỉ là không ngờ rằng đến nước này rồi mà Vương Mộng Sinh u mê không tỉnh ngộ như vậy.  

             “Hừ, ức hiếp người quá đáng, bọn họ tưởng rằng Vương Mộng Sinh tôi đã không còn cách nào nữa sao?”  

             Vương Mộng Sinh nhìn cuộc điện thoại bị dập kia, hừ lạnh một tiếng, sau đó nói.   

             “Ông chủ, Phương Thắng Thiên ở bên ngoài nói muốn đưa một vật cho ông”.  

             Lúc này, một người ở đi qua, nói với Vương Mộng Sinh.   

             “Vật gì?”  

             Vương Mộng Sinh nghe vậy thì hỏi.  

             “Tôi cũng không biết, là một cái điện thoại di động, nói là chỉ có ông chủ mới có thể xem nội dung trong điện thoại, cho nên tôi cũng không dám mở ra xem, chỉ có thể mang vào đưa cho ông chủ ạ”.  

             Người giúp việc nghe vậy liền trả lời vô cùng cung kính. Mọi người trong phòng nghe thấy vậy đều có chút nghi ngờ, thần bí như vậy, trong cái điện thoại này rốt cuộc có cái thứ gì.  

             “Giả thần giả quỷ, để tôi xem bọn chúng còn có thể bày trò gì nữa”.  

             Vương Mộng Sinh nghe vậy, đi nhanh qua đó, cầm lấy điện thoại trong tay người làm, mở điện thoại lên xem nội dung bên trong, mọi người thấy vậy cũng bu lại xem.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK