Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy đợi cô sẵn sàng đã”.  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu mỉm cười nói, nói xong, anh liền buông Cố Tuyết Cầm ra. Cảm giác Long Thiên Tiếu buông mình ra, trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút mất mát.  
 
Hồi lâu sau, cô mới lật người lại, vô cùng trìu mến ôm lấy cánh tay Long Thiên Tiếu, cô tựa đầu vào vai anh.  
 
“Thật tốt”.  
 
Cố Tuyết Cầm ngây ngốc nói.  
 
“Cái gì tốt?”  
 
Long Thiên Tiếu hỏi.  
 
“Anh thật tốt”.  
 
Cố Tuyết Cầm nói trắng ra.  
 
“Tôi tốt chỗ nào?”  
 
Long Thiên Tiếu thẳng thắn nói.  
 
“Chỗ nào cũng tốt. Tại sao trước đây tôi không thấy anh tốt như vậy nhỉ?”  
 
Cố Tuyết Cầm tựa vào lòng Long Thiên Tiếu, chân thành nói.  
 
“Cô phải biết rằng, phụ nữ đều thích đàn ông xấu xa, như tôi được gọi là người thành thật”.  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cười khổ nói.  
 
“Không phải. Chỉ có phụ nữ ngốc ngếch mới có sở thích này, phụ nữ như vậy, cuối cùng sẽ phải trả giá cho sở thích của mình”.  
 
Cố Tuyết Cầm phản bác.  
 
“Vậy cô không phải là phụ nữ ngốc nghếch”.  
 
Long Thiên Tiếu cười nói.  
 
“Đương nhiên không phải rồi. Loại đàn ông ba lăng nhăng đó, sao tôi thích cho được, đàn ông không có bản lĩnh sẽ ép buộc nhân cách, đó chính là cái xấu mà phụ nữ bình thường đều thích”.  
 
Cố Tuyết Cầm vô cùng chắc chắn nói, nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lại cảm thấy Cố Tuyết Cầm nói rất có lý, anh vuốt tóc cô, vẻ mặt trầm lắng, không biết đang nghĩ gì.  
 
Lúc này, Cố Tuyết Cầm lại dựa vào Long Thiên Tiếu, môi cô khẽ chạm vào mặt anh, sau khi hôn xong, cô nhanh chóng rời đi.  
 
“Thưởng anh đó. Được rồi, ngủ thôi”.  
 
Mặt Cố Tuyết Cầm đỏ bừng lên, cô có chút dí dỏm nói, nói xong, cô giống như một chú mèo con chui vào lòng Long Thiên Tiếu, thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng mỉm cười, sau đó anh nhắm mắt lại.  
 
Sáng hôm sau, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm dậy rất sớm.  
 
Khi bữa sáng sắp xong, Long Tiểu Tịch cũng đã dậy, cô bé mặc đồ ngủ đi dép lê, ngáp một cái rồi đi xuống.  
 
“Chị Tuyết Cầm, em cảm thấy hôm nay chị có gì đó khác khác”.  
 
Lúc vào bếp, Long Tiểu Tịch nhìn chằm chằm vào Cố Tuyết Cầm, cô bé có chút tò mò hỏi.  
 
“Khác ở đâu?”  
 
Cố Tuyết Cầm hỏi.  
 
“Em không biết, dù sao em cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy”.  
 
Long Tiểu Tịch lắc đầu nói, nói xong, cô bé lại đi tới trước mặt Long Thiên Tiếu, cô bé vạch áo ngủ lên để lộ ra chiếc bụng nhỏ, nghiêm túc nhìn Long Thiên Tiếu.  
 
“Con đang làm gì vậy? Sáng sớm không đánh răng rửa mặt, đứng ở đây làm gì?”  
 
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời nói.  
 
“Chị Tuyết Cầm là lạ, con thấy bố cũng có gì đó không bình thường”.  
 
Long Tiểu Tịch nhàn nhạt nói, nghe thấy thế, khuôn mặt Cố Tuyết Cầm hơi ửng hồng, cô cúi đầu nấu ăn, lẽ nào cô gái nhỏ này đã nhìn ra thứ gì sao?  
 
“Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, đi mau”.  
 
Long Thiên Tiếu nói, con bé này quá lắm chuyện.  
 
“Vâng, vậy con đi đây, bố cũng đừng trách con”.  
 
Long Tiểu Tịch thản nhiên nói, chỉ là lời này, nghe vào sao có chút kỳ lạ thế nhỉ.  
 
“Kỳ kỳ quái quái”.  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu, có chút cạn lời nói.  
 
“Anh, chị dâu”.  
 
Long Vận Nhi cũng đã dậy, thấy hai người, cô liền chào hỏi.  
 
“Chị dâu, em cảm thấy hôm nay chị có chút khác thường”.  
 
Long Vận Nhi liếc nhìn Cố Tuyết Cầm, có chút ngạc nhiên nói.  
 
“Khác chỗ nào?”  
 
Cố Tuyết Cầm sờ lên mặt mình, hỏi. Một người nói cô khác thường, đó có thể là ảo giác, nhưng nếu hai người nói như vậy thì thực sự có vấn đề rồi.  
 
“Trở nên xinh đẹp hơn”.  
 
Long Vận Nhi ngáp một cái, sau đó nói.  
 
“Bớt bớt đi, em ăn nói ngọt xớt”.  
 
Nghe thấy thế, Cố Tuyết Cầm mỉm cười nói, cô cảm thấy Long Vận Nhi đang tâng bốc cô.  
 
“Thật mà, không chỉ trở nên đẹp hơn, mà thần sắc cũng được cải thiện, cả người rạng rỡ tươi sáng!”  
 
Long Vận Nhi vô cùng thành thật nói.  
 
“Thật hả?”  
 
Cố Tuyết Cầm sờ vào mặt mình, có chút khó tin, hôm nay, cô thực sự cảm thấy trạng thái cơ thể tốt hơn rất nhiều, ít nhất trên vai cũng hết đau, cả người dễ chịu hơn rất nhiều.  
 
“Thật ạ”.  
 
Long Vận Nhi vô cùng chắc chắn nói.  
 
“Anh, mặt anh sao vậy?”  
 
Long Vận Nhi nhìn vào mặt Long Thiên Tiếu, sau đó có chút xấu hổ nói. Cố Tuyết Cầm cũng phản ứng theo bản năng, cô nhìn vào mặt Long Thiên Tiếu, vừa nhìn liền hốt hoảng, cô nhanh chóng bước tới, chặn trước Long Vận Nhi.  
 
“Vận Nhi, sắp nấu xong rồi, em mau đi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng”.  
 
Cố Tuyết Cầm vội vàng nói.  
 
“A? Được rồi, em đi ngay đây!”  
 
Nghe thấy vậy, Long Vận Nhi có chút sững sờ nói.  
 
“Nhưng, anh, mặt của anh…”  
 
Khi bị Cố Tuyết Cầm đẩy ra khỏi phòng bếp, Long Vận Nhi vẫn muốn nói gì đó, nhưng Cố Tuyết Cầm không cho cô cơ hội để nói, sau khi Long Vận Nhi rời đi, Cố Tuyết Cầm mới thở phào nhẹ nhõm.  
 
“Mặt tôi sao thế?”  
 
Long Thiên Tiếu có chút mông lung hỏi.  
 
“Hu hu, là dấu môi son, xấu hổ chết đi được, đều trách thỏi son chất lượng kém đó, tối qua lúc tẩy trang chưa sạch”.  
 
Cố Tuyết Cầm che mặt, có chút xấu hổ nói. Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu liền mở chức năng soi gương trên điện thoại ra, trên má anh quả thực có một vệt đỏ nhàn nhạt nhưng không rõ lắm.  
 
Anh đột nhiên nhớ tới lời Long Tiểu Tịch nói, cái gì mà đừng trách con, hóa ra con bé nói cái này!  
 
“Không sao, tôi sẽ mua cho cô một cây son đắt tiền khác. Vết này cũng không rõ lắm, chắc Vận Nhi không nhìn ra là vết môi son đâu”.  
 
Long Thiên Tiếu thấp giọng nói, nói xong, anh tiếp tục làm bữa sáng.  
 
“Anh mua son cho tôi thật sao?”  
 
Nghe thấy thế, Cố Tuyết Cầm có chút mong đợi hỏi.  
 
“Anh có phân biệt được một trăm lẻ tám màu son không?”  
 
Cố Tuyết Cầm cố ý làm khó.  
 
“Có gì khó chứ?”  
 
Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.  
 
“Vậy anh mau đi rửa đi, mặc dù không rõ, nhưng cũng không đẹp mắt, lẽ nào anh định cứ thế mà ra ngoài hả?”  
 
Cố Tuyết Cầm lại nói với Long Thiên Tiếu.  
 
“Không vội, làm đồ ăn sáng trước đã, lát nữa rửa sau”.  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu không nhanh không chậm nói.  
 
“Không được, đi ngay, nếu không tối nay không cho anh ngủ trên giường nữa”.  
 
Nghe Long Thiên Tiếu nói như vậy, Cố Tuyết Cầm cuống cuồng lên, cô cầm lấy đồ trong tay anh, sau đó đẩy anh ra khỏi bếp, Long Thiên Tiếu bất đắc dĩ, anh chỉ có thể vào phòng tắm rửa mặt lại, anh phải tốn khá nhiều sức lực mới rửa sạch dấu vết trên mặt.  
 
30 phút sau, cuối cùng bữa sáng cũng được dọn ra, cả nhà ngồi xuống cùng nhau ăn sáng.  
 
“Ơ, bố ơi, trên mặt bố hết dấu môi son rồi!”  
 
Long Tiểu Tịch vừa ngồi xuống liền nói một câu gây sốc, nghe thấy thế, mặt Cố Tuyết Cầm đỏ bừng lên.  
 
“Phốc, ha ha ha, Tiểu Tịch, con không nói cô còn không nghĩ rằng đó là vết son môi, con đúng là tiểu yêu tinh mà”.  
 
Nghe được lời này, Long Vận Nhi nhất thời vui vẻ, vốn dĩ cô chỉ cảm thấy trên mặt Long Thiên Tiếu có vết đỏ, nhưng nghe Long Tiểu Tịch nói, cô liền nghĩ lại, trời ạ, hình như là dấu môi son thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK