“Ha! Ha ha ha ha!”
Tận mắt thấy nhà cửa mình bởi vì thủ đoạn bẩn thỉu của đứa con thứ hai mà biến thành kết cục cửa nát nhà tan, Cẩu Bộ Thập lập tức sợ choáng váng giống như Trần Vân Phi – gia chủ nhà họ Trần trước kia, ông ta ngửa mặt lên trời cười to, nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Diệp Hi Hòa thấy thế thì lập tức lướt qua, một cây băng châm nhấn tại cổ của ông ta: “Đừng ngu ngốc, nhịn xuống.”
“Cẩu Bộ Thập, tôi còn muốn ông kể cho tôi nghe tất cả những gì nhà họ Cẩu của ông biết ba năm trước, nhân vật lớn xuất hiện ở Tân Hải rốt cuộc là ai, lại lấy đi thứ gì từ nhà họ Diệp tôi?” Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.
“Ha ha ha! Diệp Hi Hòa, cậu hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây?”
Cẩu Bộ Thập buột miệng cười: “Năm đó nhà họ Diệp cậu lại không bằng nhà họ Cẩu tôi, cậu thật sự cho rằng tôi sẽ bị hủy diệt theo số đông à?”
“Nhiều lắm sau đó nhà họ Cẩu cũng chỉ chiếm được mấy sản nghiệp nhà họ Diệp của cậu thôi, nhưng khối thịt vô chủ sẽ có người người đến nuốt, nhà họ Cẩu tôi làm như vậy chính là lẽ đương nhiên, đáng đời cả nhà họ Diệp cậu bị tiêu diệt sạch sẽ, tên súc sinh như cậu nên chết sớm.”
Ầm!
Diệp Hi Hòa không đợi ông ta nói xong đã biến ông thành vũng máu bằng một tay.
Người này thôn tính sản nghiệp nhà mình, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ?
Nếu ông ta đã thật sự không biết chuyện ba năm trước, giữ lại cũng vô dụng.
Về phần những sản nghiệp bị nhà họ Cẩu từng bước xâm chiếm, lát nữa bảo Liễu Thành Chí thu hồi lại là được.
Sau đó trong lửa lớn rừng rực, Diệp Hi Hòa không cam lòng phẫn hận rời đi.
Không bao lâu sau, tin tức nhà họ Cẩu cũng bị Diệp Hi Hòa tiêu diệt nhanh chóng lan truyền khắp giới thượng lưu Tân Hải giống như nước nóng sôi trào.
“Trời ạ, Diệp Hi Hòa này, hắn ta vậy mà coi trời bằng vung như vậy? Thậm chí nhà họ Cẩu cũng bị diệt luôn.”
“Nhà họ Cẩu là ai nào, vốn là gia tộc đứng hàng thứ ba, địa vị cao, bên trong còn có cao thủ Đại Thái Đấu 8 sao, vậy mà cũng không thể ngăn cản đòn hủy diệt của Diệp Hi Hòa này?”
“Hơn nữa, nhà họ Cẩu và Diệp Hi Hòa có thù oán gì, theo tôi được biết, ba năm trước nhà họ Cẩu hình như cũng chưa từng tham gia vào vụ diệt môn của nhà họ Diệp mà?”
“Cái này còn phải hỏi, ăn bánh bao nhân người, Diệp Hi Hòa này đúng là hung ác, ai từng uống máu nhà hắn, hắn đều không buông tha.”
Nhưng những tin tức này truyền đến trong tai những gia tộc từng xuống tay với nhà họ Diệp lại khiến lòng người hoang mang.
Dù sao nhà họ Cẩu bị tiêu diệt thực sự quá rung động, cái này so với đám Khô Lâu Đường, nhà họ Vương lúc trước cộng lại cũng phải khiến người ta hồi hộp, sự tồn tại của Đại Thái Đấu 8 sao cũng không giữ được nhà họ Cẩu.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên phủ đệ thần bí nào đó lại có lời truyền ra khiến tất cả mọi người đều bình tĩnh trở lại.
Đây chẳng qua là sóng gió nhỏ trước khi mưa bão tới, đợi hội nghị nghĩa trang Diệp thị ngày sau, mọi thứ mới có thể sáng tỏ và tất cả đều kết thúc.
Sau khi nghe được tiếng nói này, những gia tộc và thế lực lo sợ bấn an kia mới lậtp tức lắng đọng xuống, yên tĩnh trở lại.
Trong bóng đêm, Diệp Hi Hòa về tới nhà họ Diệp.
Từ trước khi Huyết Đao Môn giao Tiểu Vũ cho đám người Lâm Trường Dần, sau khi bản thân một mình đánh tới lãnh sự quán Nhật Bản, hắn còn chưa có gặp Tiểu Vũ.
Giờ phút này rốt cuộc đã trở về, nhưng không ngờ vừa vào cửa thì đã nhìn thấy một bóng dáng uyển chuyển đúng lúc đi ra từ trong phòng tắm.
Lâm Chỉ Huyên lúc này vừa mới tắm xong, đang dùng khăn lau sạch tóc cất bước đi ra, hơn nữa còn mặc áo ngủ cỡ lớn Diệp Hi Hòa chuẩn bị cho.
Áo sơ mi cỡ lớn nam giới kia rõ ràng quá lớn so với thân hình cô, trông rộng rãi lỏng lẻo, nhưng hai ngọn núi đầy đặn lại căng phồng lên.
Viền gấu áo vừa đủ che hết phần dưới chân, lộ ra hai chân dài tròn trắng như tuyết, bên trong rõ ràng vẫn còn một khoảng chân không, mơ hồ mông lung, có một loại không khí thần bí đang dập dờn.
“Diệp… Diệp Hi Hòa, anh trở về lúc nào?”
Khi thấy Diệp Hi Hòa bỗng nhiên xuất hiện trong phòng khách, Lâm Chỉ Huyên cũng giật nảy mình, theo bản năng muốn che lại bên dưới.
Có điều cúi đầu nhìn thử, hình như cũng không lộ hàng lắm, chính là chiếc áo sơ mi rộng thùng thình khôg đủ che thần kia mặc lên người, dù sao cũng hơi xấu hổ.
“Tôi nên hỏi cô lời này, sao cô còn ở nhà tôi, Tiểu Vũ đâu?” Diệp Hi Hòa nhíu mày hỏi.
“Tôi ở lại chăm sóc Tiểu Vũ mà, con bé vừa mới ngủ, tôi nói chuyện với con bé rất lâu mới dỗ ngủ được, mệt quá nên tắm cái. Hơn nữa lần sau anh trở về có thể chào hỏi trước không?”
Mặt mày Diệp Hi Hòa tỉnh bơ, muốn nói gì đó để phản bác nhưng lại không nói được.
Mặc dù người phụ nữ này nhiều chuyện, nhưng cả ngày nay mình không ở nhà, quả thực cũng thiệt thòi cô ấy chăm sóc Tiểu Vũ giúp.
Không nhìn thân thể mềm mại có lồi có lõm kia của Lâm Chỉ Huyên nữa, Diệp Hi Hòa đi thẳng vào bên trong.
Trong phòng Tiểu Vũ.
Diệp Hinh Vũ lúc này đúng là vừa mới nằm ngủ.
Nghe được tiếng bước chân, cô ấy thức dậy và mở đôi mắt trong suốt to tròn ra, nhìn về phía Diệp Hi Hòa.
“Anh, anh trở về rồi?” Cô ấy chống người muốn ngồi dậy.
“Tiểu Vũ, đừng lộn xộn.” Diệp Hi Hòa vội tiến lên đỡ cô ấy: “Bây giờ em đỡ hơn chưa? Chuyện ban ngày còn ám ảnh không? Đều là anh không tốt, không bảo vệ tốt cho em.”
“Không sao đâu, anh… Anh tuyệt đối đừng nghĩ như vậy. Em biết sau khi anh trở về, vẫn luôn bôn ba vì chuyện nhà họ Diệp chúng ta, em không thể giúp anh, còn luôn cản trở anh…”
Diệp Hinh Vũ hơi áy náy nói: “Có điều cũng may mà chị Chỉ Huyên luôn trò chuyện với em, mới giúp em thoát khỏi sợ hãi và ám ảnh.”
“Ừm, chỉ cần em an toàn thì chính là niềm yên tâm lớn nhất của anh.” Diệp Hi Hòa nhẹ gật đầu.
“Đúng rồi anh, anh ra ngoài một ngày rồi, có tra được nguyên nhân nhà chúng ta bị diệt không?” Diệp Hinh Vũ quan tâm hỏi.
“Tra được một ít, cũng xem như có tiến triển, anh cảm thấy mọi thứ sắp rõ ràng chân tướng rồi.”
Diệp Hi Hòa suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tiểu Vũ, anh muốn hỏi em, năm đó em có nhìn thấy một chiếc phong cách cổ màu đen ở nhà chúng ta không? Bên trên còn một hình vẽ quỷ dị nào đó.”
“Hộp phong cách cổ xưa?” Diệp Hinh Vũ nghe vậy sửng sốt một lát: “Không, chưa từng thấy…”
Hy vọng Diệp Hi Hòa luôn cất giữ bỗng nhiên tan vỡ.
Biết ngay mà, chuyện bản thân cũng không có ấn tượng thì sao Tiểu Vũ có thể nhớ?
Đang chuẩn bị an ủi tí thì bỗng nhiên Tiểu Vũ lại nói: “À đúng rồi! Anh, anh không nhắc em còn không nhớ ra, em có chút ấn tượng, hình như lúc đó từng thấy một chiếc hộp, không biết có phải là cái anh nói không.”
“Thật sao? Ở đâu? Gặp lúc nào?” Diệp Hi Hòa lập tức hỏi.
“Em không nhớ nổi.” Diệp Hinh Vũ sờ đầu, trông có hơi đau đớn: “Đầu em bây giờ còn chưa ổn lắm, tê tê, anh, anh để cho em suy nghĩ thật kỹ đã, em không biết lúc nào mới có thể nhớ ra. Nhưng em đúng là từng thấy rồi, lúc ấy hình như ông nội cũng chỉ vào hộp đó nói gì với em, em cũng không nhớ nổi.”
Diệp Hi Hòa vô cùng kinh dị, năm đó ông nội còn từng cầm cái hộp kia nói chuyện với Tiểu Vũ?
Nhưng nhìn dáng vẻ đau đớn này của Tiểu Vũ, anh cũng không tiện cưỡng cầu nữa, chỉ có thể nói: “Được, Tiểu Vũ, đừng vội, em từ từ suy nghĩ, sớm muộn cũng sẽ có lúc nhớ ra, bây giờ em nằm xuống nghỉ ngơi trước đi. Đúng rồi, anh lại nói cho em thêm một chuyện đáng mừng…”
Diệp Hi Hòa lập tức nói cho Diệp Hinh Vũ chuyện của Liễu Thi Nghiên.
Sau khi Diệp Hinh Vũ nghe xong, quả nhiên cô bé hết sức vui vẻ, cô bé nóng lòng muốn gặp Liễu Thi Nghiên một lần, bởi vì trong số những người bạn cùng tuổi, quan hệ của cô bé và Liễu Thi Nghiên là tốt nhất, là bạn thân.
Diệp Hi Hòa nói với cô bé Liễu Thi Nghiên chẳng mấy chốc sẽ tới và dỗ dành cô bé ngủ thiếp đi.
Sau đó, lúc hắn quay về phòng khách thì bất ngờ trông thấy một màn vô cùng chấn động!