Chương 10: Đồng quy vu tận
“ĐỒ cuồng vọng, mau buông Quách thiếu ra ngay!”
Lúc này người quản lý cảng Kim Dạ cũng nghe Ồn ào từ phòng khách VIB một tên to béo dẫn đầu đem đám tay chân hung hăng ào tới.
Gã này tên Vương Quảng, là đại ca chịu trách nhiệm quản lý cảng Kim Dạ, cũng là cao thủ số một!
Thực lực đạt cấp 9 sao, luyện thân pháp đến mức thép cứng cũng không thể xuyên thủng!
Gã đá tung cửa phòng, nhưng chỉ thấy một thanh niên cùng bốn cõ gái đang sợ hãi, không thấy bóng dáng Quách Tử Minh cùng đám người khác!
“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng rồi!”
Vương Quảng khạc nhổ một cái, sắp dần người đi tiếp.
“Không nhầm đâu, các người đến tìm hắn mà?”
Diệp Hi Hòa chỉ vào vũng máu dưới đất, nói đến cũng kỳ quái, cả người Quách Tử Minh đều là bãi máu, chỉ trừ cái thứ dài ba mét kia vần còn đó!
“Cái gì… Mày giết Quách thiếu fôi sao?!”
Vương Quảng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa hỏi.
“Nếu khồng muốn chết theo tên đó và Huyết Thủ Bang thì cút ngay!”
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
“Mày dám nói thế trước mặt Vương Quảng tao à? Dám giết Quách thiếu, tao sẽ bắt mày trả giá!”
Vương Quảng gầm lên, tung một quả đấm cứng như thép về phía Diệp Hi Hòa.
Tốc độ của gã cực nhanh, võ công thân pháp luyện đến mức tuyệt đỉnh dưới cấp Tồng sư, nhưng chỉ ra được nửa bước thì bị Diệp Hi Hòa vồ nát thành đống máu!
“Còn ai muốn tự sát nữa?”
Lúc này, những người còn lại run lên bần bật!
Những tên theo Vương Quảng vào, dều quỳ sụp xuống, không dám thở mạnh, càng không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Hi Hòa!
Họ không thế tin được, tên Vương đại ca hay khoe mình thích đâm thép vào người mà không hề hấn gì, nhưng giờ gặp mặt người kia một lần đã bị đập nát bét!
Dưới bầu khồng khí tràn đầy áp lực, hai mươi phút đã trồi qua.
Không lâu sau, bên ngoài đường đêm, hàng chục chiếc xe ào tới!
Mỗi chiếc xe dừng lại, một loạt người bước xuống xe, thoáng nhìn thì chắc phải có cả hai, ba trăm người!
Dần đầu đám người này là vài tên đàn ông với khí thế sung mãn, xông thẳng lên.
Những tay sai của Vương Quảng quỳ gối đau rát
dưới đất, lúc này mồ hôi lạnh tuôn ra, vì họ biết Quách bang chủ đã tới!
ở Tân Hải, Quách Côn vần nổi danh hung tàn, dù sao cũng là người sáng lập Huyết Thủ Bang, bản thân ông ta cũng rất kinh khủng, nghe nói là đã đạt Tông sư 2 sao!
“Tránh ra hết! Cút hết cho tao!”
Quách Côn dần đám người xông vào cảng Kim Dạ như chồ không người, liên tục đẩy ngã các tiếp viên cùng khách trong đó, hung thần ác sát tiến lên.
“Tử Minh, Tử Minh, con ở đâu?! Đế tao xem ai dám đụng vào con trai Quách Côn tao!!”
Quách Côn đi đầu, khi tới cửa phòng VI p đã thấy một dam người quỳ sụp dưới (Tất, còn bốn cô gái sợ hãi run lẩy bẩy đến mức sắp ngất.
“Con trai tao, Quách Tử Minh đâu?”
Quách Côn ào tới, giận dữ hỏi đám tay chân cảng Kim Dạ đang quỳ trước cửa.
Chúng run rẩy không dám nói, chỉ lén nhìn về phía Diệp Hi Hòa trong phòng.
Quách Côn nhìn theo ánh mắt chúng, gầm lên: “Thằng nhãi kia, chính mày da hại con trai tao phải không? Con trai của Quách Côn tao đâu?”
“Bang chủ, ồng xem kìa!!”
Đột nhiên, một tay sai bên cạnh Quách Cồn hoảng sợ chỉ vào vũng máu dưới đất.
Quách Côn nhìn vũng máu, trong lòng có cảm
giác không lành!
“Đồ khốn, mày… mày cmn đã giết con trai tao?”
“Bang chủ xin nén bi thương!”
Đột nhiên, đám tay chân phía sau đều vẻ mặt nặng nề, lên tiếng.
Ai cũng biết, bang chủ chỉ có một mụn con trai, từ nhỏ Ồm ấp như bảo bối, thậm chí còn không đành lòng để con chịu khổ, nên cũng không bắt con luyện võ!
Ai ngờ tên liều mạng kia dám giết thiếu bang chủ!
“Nói lời vô dụng! Bảo nén đau thương, vậy để cho nó cũng nén đau thương đi. Giết cho tao!! Giết nó!!”
Quách Côn tức giận ra lệnh, cả đám tay chân Huyết Thủ Bang rút hung khí xông lên chém Diệp Hi Hòa!
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, từ phía trước vang lên một luồng khí tức kinh khủng, ba trăm tên xông vào phòng bị đẩy ngược trở lại, đổ ập vào tường và cửa phòng, nổ tung thành bãi máu, chết không còn manh giáp!
Cả phòng như bị tắm máu, mùi máu tươi nồng nặc lan cả trăm mét!
Quách Côn trợn tròn mắt, lùi lại hai bước.
Cùng lúc đó, mấy phó bang chủ và đại ca bên cạnh cũng nhìn Diệp Hi Hòa với biểu cảm kinh hoàng!
Diệp Hi Hòa tiêu diệt nhiều người vậy trên người lại không vương chút máu nào!
“Quách Côn, còn nhớ tôi không?”
Diệp Hi Hòa bước tới trước mặt Quách Côn!
Sắc mặt Quách Côn thay đổi, ông ta cảm thấy chàng trai này hơi quen mắt, như từng gặp ở đâu đó.
Cho đến lúc này ồng ta mới nhớ ra, kinh ngạc nói: “Mày, mày là Diệp Hi Hòa? Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp ba năm trước?!”
“Trí nhớ khá đấy!”
Diệp Hi Hòa thờ ơ: “Quách Cồn, ba năm trước nhà họ Diệp diệt môn, ông cũng có liên quan, bây giờ tôi chỉ muốn biết hung thủ cầm đầu là ai, nói ra đi, tôi sẽ cho ồng một cái chết nhanh chóng!”
Ba năm trước, Diệp Hi Hòa chỉ biết có một nhóm người xông vào nhà hắn chém giết lung tung, nhưng hắn không biết mục đích của chúng, càng không rõ ai là kẻ chủ mưu!
Hắn chỉ biết bọn chúng, kể cả Quách Côn đều là đồng phạm trong vụ đó, từng tắm máu người nhà hắn!
Vẻ mặt Quách Côn thay đổi, một là ông ta cảm nhận được một luồng áp lực từ tên nghiệt dư còn sống sót ba năm trước, thứ hai, chuyện năm đó ông ta có chết cũng không thế nhắc tới, nếu không kết cục của ông ta sẽ còn thảm hơn!
“Diệp Hi Hòa, muốn biết à? Xuống đó hỏi cha
mẹ và ông nội mày đi! Tất cả xông lên!”
Ông ta vừa dứt lời, vài phó bang chủ và đại ca lao tới tấn công Diệp Hi Hòa!
Thực lực mỗi người đều là cấp Tông sư trở lên, có cả võ giả thường 8 sao, 9 sao lần Tông sư 1 sao!
Nhưng chưa kịp áp sát Diệp Hi Hòa, tất cả dều bị hắn tát thành bãi máu!
Tiếp theo, Diệp Hi Hòa phóng tới, túm cổ Quách Côn đập vào tường sau lưng, làm sụp cả một lỗ hình người!
“Quách Côn, tôi không rảnh, nói hết những gì ông biết đi, bằng không, cho ồng chết cũng là may mắn rồi!”
“Được, tõi… tôi nói, thực ra ba năm trước…”
Quách Côn lắp bắp, đột nhiên tay rút ra một điều khiển từ xa, ấn nhẹ một cái, toàn thân nổ tung!
Ông ta biết người tội ác chồng chất như mình sẽ có ngày này, vậy nên đã chuẩn bị từ lâu!
So với việc bị Diệp Hi Hòa ép chết rồi đế lộ bí mật năm đó, ồng ta thà chết chung với hắn còn hơn, giấu kín đến cùng!!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK