Chẳng lâu sau, đệ tử lên núi báo tin kia đã dẫn theo toàn bộ người trong môn phái đi ra!
Những người này đều là đệ tử của Huyết Đao Môn, cầm đao dài ở trên tay. Trong đó, người cầm đầu là hai tên đao khách béo gầy kia.
Đối mặt với tình hình kinh khủng cỡ này, dù là cao thủ Tông Sư như Lâm Ngọc Sơn cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê rần chứ đừng nói tới đám người nhà họ Lâm!
Lần phát động này của đối phương hơn ba trăm người, tất cả đều là võ giả. Còn bên ta chưa tới hai mươi người, đa số đều là người thường…
“Diệp Hi Hòa, mày cũng có ít bản lĩnh đó chứ. Thoát khỏi quân đội nhanh vậy à? Xem ra không tin đám người kia được, một đám ăn hại!”
Đao khách béo cười nhạo, nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa nói.
Ông ta và đao khách gầy đại sư huynh và nhị sư huynh của những đệ tử này, đạt được chân truyền, sức mạnh nằm trong khoảng Đại Tông Sư 9 sao.
Nếu đến thành phố, chắc chắn họ là nhân vật có thể tự mình đảm đương một vùng!
Diệp Hi Hòa nheo mắt lại, hắn đạt được hai tin tức quan trọng từ lời nói của tên này.
Đầu tiên, khả năng cao là Diệp Hình Vũ và Lâm Chỉ Huyên bị hai tên này bắt đi!
Tiếp theo, họ lại biết rõ ràng mọi chuyện của mình, còn biết mình bị quân đội tóm. Vậy có vẻ thứ dính dáng sau lưng họ chắc chắn không đơn giản như vậy, nói không chừng còn có chuyện mà mình không biết!
“Em gái tôi và Lâm Chỉ Huyên ở đâu? Giao họ ra đây!”
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
“Ha ha ha! Đúng là ngu ngốc, mày bảo chúng ta giao thì chúng ta sẽ giao à? Chẳng lẽ không biết kết cục của mày cũng là chết không chỗ chôn à?”
Đao khách béo cười lớn một tiếng, giơ đao lên chỉ thẳng vào Diệp Hi Hòa, ra lệnh nói: “Giết!!! Báo thù cho trưởng lão Đổng, cũng báo thù cho người đã giúp đỡ Khô Lâu Đường của chúng ta!!”
“Giết!!!”
Hơn ba trăm tên đệ tử của Huyết Đao Môn cầm đao hung hăng liều chết xông về phía Diệp Hi Hòa!
Khí thế của tiếng đường núi lay chuyển thật sự khiến người ta sợ hãi, khiến Ô Diệp, Tống Cung Phụng và cả Lâm Ngọc Sơn, Lâm Trường Dần đều run sợ muốn chết.
Nhưng vào lúc này, Diệp Hi Hòa chợt duỗi ra bàn tay chân khí lớn, một tiếng bộp, đánh hơn một trăm người xông thẳng về phía hắn thành sương máu!
Sau đó, hình bóng của hắn như một con độc long, nháy mắt cả người lướt thẳng qua, mỗi một cú đều bùng nổ, như bẻ cành khô, đánh toàn bộ hai trăm người còn lại thành sương máu!
Vết máu bay tứ tung, máu tươi và tay chân nát bao phủ khắp nền đất, rải rác khắp đường núi quanh co, mảnh vụn của nội tạng cũng rơi lả tả xuống đất, lác đác là những cái đầu chết không nhắm mắt!
Trong giây lát, gần như chỉ trong thời gian cực kỳ nguy cấp, hơn ba trăm đệ tử của Huyết Đao Môn đã bị Diệp Hi Hòa giết sạch, không còn hài cốt!
Một màn này, không chỉ khiến đao khách béo gầy thấy choáng, ngay cả người nhà họ Lâm và đám người Lâm Trường Dần ở phía sau cũng ngây ra hết cả đám!
Họ đã sớm biết sức mạnh của Diệp Hi Hòa khủng khiếp, nhưng khủng khiếp tới như vậy à?
Giết người như đang vào chỗ không người, thậm chí hắn còn khiến người ta nảy sinh ảo giác rằng đừng nói là chỉ vỏn vẹn hơn ba trăm người của Huyết Đao Môn, mà dù có ba ngàn người đi nữa thì cũng chỉ bị hắn tiêu diệt trong chớp mắt!
“Diệp thiếu, vô địch!!”
Ô Diệp quỳ thẳng xuống đối với Diệp Hi Hòa, hai đầu gối đập mạnh xuống đất.
Phía sau, Tống Cung Phụng, hai người nhà họ Lâm khác, thậm chí cả Lâm Ngọc Sơn cũng tự nảy ra xúc động muốn quỳ xuống với Diệp Hi Hòa!
Khi có cường giả võ đạo điên cuồng chém giết trước mặt người khác cỡ này thì không quan trọng người đó có danh tính gì, chỉ cần là phục tùng và cúng bái thôi là đủ rồi!
“Mẹ!! Rốt cuộc đây là cái quái gì thế? Tên này có sức mạnh gì?”
Cặp đao khách béo gầy cũng thấy choáng, đao khách gầy còn chưa rút đao ra thì đã bị Diệp Hi Hòa vỗ một cái ra xa thành sương máu!
Chỉ còn lại một mình đao khách béo, bị Diệp Hi Hòa vươn tay tóm cách không gian vào lòng bàn tay như đang tóm một con heo béo: “Hỏi lần nữa, em gái tao và Lâm Chỉ Huyên ở đâu?”
“Muốn biết ư? Nằm mơ!!”
Đao khách béo là loại người hung ác, bỗng nhiên giơ đao lên và chém tới cánh tay của Diệp Hi Hòa!
Ai dè Diệp Hi Hòa vỗ một cái, đánh mất nửa cánh tay của ông ta, đồng thời đá nổ đan điền của ông ta, cả nửa người dưới cũng biến mất.
Chỉ còn lại cái thân treo một cái đầu to mập!
“A!!!!”
Đao khách béo hét ra tiếng kêu thảm từ trong miệng, nhưng lại chưa tắt thở, là do Diệp Hi Hòa cố tình để lại cái mạng heo của ông ta.
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn chợt vang lên trong cửa núi: “Cuồng đồ hãy dừng tay!!”
Những tiếng loạt soạt liên tiếp vang lên, chỉ thấy có tám bóng hình điên tiết vọt ra từ trong Huyết Đao Môn, hơi thở của mỗi người rất mạnh mẽ, không thua kém gì võ sĩ Nhật Bản Takeshi Yamayuki và sát thủ nước ngoài Kurt.
“Cao… cao thủ cấp Thái Đấu!”
Lâm Ngọc Sơn tái mặt, cảm giác được trái tim nặng nề ở trong lòng, sức áp bức tràn ngập.
Ông ta cũng là võ giả, cho nên biết rõ sự chênh lệch giữa võ giả nhất.
Khoảng cách giữa mỗi cảnh giới, thậm chí là mỗi một cái tiểu cảnh giới, đều có khoảng cách áp bức mãnh liệt!
Cao thủ cấp Đại Tông Sư không đáng nhắc tới trước mắt cao thủ cấp Thái Đấu, huống chi vừa nhìn tám người kia là đã thấy không phải Thái Đấu thông thường, ít nhất phải trên Thái Đấu 3 sao!
Người như vậy, nếu đi vào thành phố thì sẽ là sự tồn tại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
“Các vị trưởng lão, cứu… cứu tôi…”
Đao khách béo nhìn tám vị trưởng lão đi ra, máu phun ồ ạt, nói.
“Cuồng đồ, gan chó của mày to phết đấy! Dám tới Huyết Đao Môn của chúng ta để tung hoành chém giết, người đã giết Đổng Thiên Đao và tiêu diệt người của Khô Lâu Đường trước đó là mày đúng không?”
Một trong những trưởng lão đi tới, âm u nói với Diệp Hi Hòa.
Diệp Hi Hòa giơ tay vỗ một cái, đánh thẳng trưởng lão Thái Đấu 3 sao này thành sương máu!
“Còn có những ai trong Huyết Đao Môn? Cút ra đây hết cho tao, tao muốn tiễn gọn hết chúng mày xuống địa ngục!”
Diệp Hi Hòa xách đao khách béo với một tay, nói!
“Vãi chưởng!”
Bảy tên trưởng lão còn lại hoàn toàn chưa phản ứng kịp.
Lão Bát trong số họ lại bị Diệp Hi Hòa đánh một phát ngủm luôn?
Khi nào thì Thái Đấu 3 sao lại như tờ giấy vậy?!
“Đâu thể vậy được, chúng ta không được thiếu cảnh giác! Công pháp của tên này hơi kỳ lạ, vả lại không thấy rõ được sức mạnh của hắn, chúng ta xông lên cùng nhau, tiêu diệt hắn!!”
Một người trông có vẻ là đại trưởng lão nói.
Ông ta là Thái Đấu 6 sao, là người mạnh nhất trong số đám người này!
“Được, các sư huynh đệ, giết!!!”
Sáu vị trưởng lão khác cũng kêu lên hưởng ứng, rồi liều chết bay thẳng tới Diệp Hi Hòa cùng với đại trưởng lão!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mỗi người họ đều rút ra đao dài và có thể kết hợp thành một kiểu cục diện, bao vây Diệp Hi Hòa lại vào giữa, vây giết không góc chết.
Nhưng Diệp Hi Hòa vỗ một cái, đã đánh một Thái Đấu 4 sao đứng đầu trận tuyến thành sương máu!
Tiếp theo, cả người biến thành sát thần điên cuồng hơn, vọt vào vòng vây của sáu trưởng lão còn lại, mở thẳng ra hình thức chém giết đẫm máu, chỉ cần một chiêu tuỳ ý là đã có thể biến một cao thủ cấp Thái Đấu thành sương máu!
“Đại… đại thần!!!”
Lúc này Ô Diệp đã rạp đầu xuống đất với Diệp Hi Hòa, dập đầu điên cuồng!
Mà người nhà họ Lâm gồm Lâm Trường Dần, Lâm Ngọc Sơn và đám người Tống Cung Phụng cũng hoàn toàn quỳ xuống, lộ ra sự say mê vô hạn và vẻ kích động đối với Diệp Hi Hòa đang giết sạch tất cả!
Thế gian thật sự có sự tồn tại vô địch cỡ này sao?
Chỉ trong giây lát, tám vị trưởng lão cấp Thái Đấu ra ngoài với sát khí hừng hực đã bị Diệp Hi Hòa giết còn hai người, lần lượt là đại trưởng lão và nhị trưởng lão.
Hai người trừng mắt nhìn đồng môn bị Diệp Hi Hòa giết sạch, hét thẳng ra tiếng kêu khóc hãi hùng: “Không ổn rồi!!! Một mình hắn bao vây chúng ta!”
“Chạy mau!!”