• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40: Đừng có quỳ xuống cầu xin tôi ra ngoài
Tân Hải, trụ sở quân sự.
Sau khi Diệp Hi Hòa bị Thượng úy đưa về, hắn bị đưa thẳng vào phòng thấm vấn.
Lúc này, Thượng úy cũng thu thập được thồng tin chi tiết của Diệp Hi Hòa.
“Diệp Hi Hòa, thiếu gia ba năm trước của nhà họ Diệp?”
“Vì sự việc đó mà cả gia dinh đều bị tiêu diệt. Lúc đó vốn tưởng rằng hắn đã chết, nhưng cách đây khồng lâu lại đột nhiên trở lại một cách thần bí!”
“Mà ngay khi trở lại, hắn đã thế hiện sức mạnh và thân thủ vô song của mình. Hắn đa làm ầm ĩ ở hôn lễ của hai nhà Tồ – Mã, tiêu diệt cả hai nhà, diệt Huyết Thủ Bang, nhà họ Trần và Diêm Vương Điện, sau đó lại đến nhà họ Vương, ép tỷ phú Vương Nguyên Bảo bỏ chạy, phá hủy Khô Lâu Đường, sau đó đánh vào hội thương mại Nhật Bản…”
Thượng úy xem đến mức mí mắt nhảy dựng lên, mồi bản lý lịch đều vô cùng chấn động, nhưng hiện giờ chúng lại đều tập trung vào một người!
Lúc này Thượng úy mới nhận ra mình đã mang về một mớ rắc rối lớn đến mức nào.
Nhưng khồng có cách nào, Diệp Hi Hòa đã giết chết người của hội thương mại Nhật Bản. Chuyện này thực sự khá nghiêm trọng, không thể không tỏ chút
thái độ, hơn nữa người đó còn đích thân gọi điện cho
ông ta, hứa hẹn lợi ích lớn…
“ô, Diệp Hi Hòa, cậu đúng là thật ngông cuồng vô pháp vô thiên nhỉ? Hôm nay cậu rơi vào tay Tôn Quốc Lệ tôi. Tôi sẽ khiến cậu dù không chết cũng phải tróc ba lớp da!”
Tôn Quốc Lệ cười lạnh và bước vào phòng thẩm vấn. Một số cấp dưới đang đợi ông ta ở bên trong, cũng nhanh chóng đứng dậy.
“Không cần thẩm vấn nữa, người này đã phạm nhiều tội ác khó mà nói hết, đưa thẳng vào phòng giam và đợi ngày tuyên án!”
Tôn Quốc Lệ chỉ vào Diệp Hi Hòa rồi ra lệnh cho một số cấp dưới của mình.
Vừa dứt lời, không chỉ những cấp dưới đó sửng sốt mà ngay cả Diệp Hi Hòa cũng cau mày ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Thượng úy, như vậy có vi phạm quy định khồng? Thật không cần thẩm vấn sao? Nếu chúng ta khồng làm theo trình tự mà giam giữ…”
“Tôi đã nói không cần là không cần!”
Tôn Quốc Lệ xua tay, khinh thường nhìn Diệp Hi Hòa: “Tất cả những gì hắn làm đều là tội chết! Giết chết người của hội thương mại Nhật Bản càng gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, tôi chỉ sợ dù xử hình phạt cao nhất cũng không đủ để xoa dịu cơn giận của người dân Nhật Bản đâu!”
Diệp Hi Hòa mỉm cười: “Người Nhật là cha của
ông à? Sao ông hiếu thảo như vậy?”
Tôn Quốc Lệ tức giận gầm lên: “Diệp Hi Hòa, đừng tưởng rằng chỉ vì giết nhiều người mà có thế uy hiếp được tôi. Đây là tổng bộ quân đội, cậu thử làm loạn xem?”
Ánh mắt Diệp Hi Hòa lạnh lùng, hắn không quan tâm nơi này có phải là tổng bộ quân đội hay không, chỉ là hắn vần phải cho người đó chút thể diện thôi.
“Tôi nhắc nhở ông, ông có thể giam giữ tôi, nhưng chút nữa đừng cầu xin tôi ra ngoài, đặc biệt là đừng quỳ xuống cầu xin tồi!” Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
“Ha ha! Thật là nực cười. Cậu nghĩ mình là ai chứ?”
Tôn Quốc Lệ cười khinh thường: “Diệp Hi Hòa, cho dù là trước đây khi cậu vần là thiếu gia nhà họ Diệp thì cũng không có tư cách nói những lời như vậy với tôi, huống chi bây giờ cậu còn chẳng là ai! Một kẻ báo thù tự cho mình là đúng không có gì đáng nhắc tới trước mặt một cồ máy bạo lực chúng tôi!”
“Dần đi!” Nói xong, ông ta lập tức sai vài người bắt Diệp Hi Hòa lại rồi giải đi.
Đúng lúc này, bên ngoài trụ sở quân đội, một chiếc RV quân sự đột nhiên chạy tới cổng, đưa thẻ giấy tờ ra, dòng chữ màu vàng to tướng trên đó lập tức làm nhức mắt những người lính đang đứng gác, họ nhanh chóng quỳ xuống trước mặt người trong xe!!!
Sau đó, bọn họ trực tiếp mở cửa, nhìn chiếc RV đi vào với vẻ sợ hãi, trong lòng dậy sóng! Nhân vật lớn như vậy sao lại đích thân tới Tân Hải, còn chủ động đến bộ phận đồn trú?
Chẳng bao lâu, chiếc RV quân sự dừng lại trước tòa nhà trụ sở quân đội.
Cửa xe mở ra, một bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng bước xuống, cất bước đi thẳng vào.
Nhiều người trong quân đội khi nhìn thấy cô đã vô cùng sốc, đứng thẳng lưng, làm động tác tay và chào: “Chào thủ trưởng!!”
Bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng không nói nhảm với những người này, tiếp tục đi vào trong.
Lúc này Tôn Quốc Lệ đang ngồi trên ghế trong văn phòng mình nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Ông chủ Vương yên tâm đi, tồi đã bắt được tên đó rồi, hắn quả thực to gan dám giết người Nhật Bản, lần này tôi sẽ tuyên hắn tội tử hình!”
“Hắn cho rằng mình có thể khống chếtất cả sao? Đùa gì vậy chứ! Hắn dám kiêu ngạo trước mặt quân đội chúng tôi sao? Chúng tôi có mấy vạn quân!”
“Ông chủ Vương, tôi biết rồi, như chúng ta đã nói trước đó, cứ chuyển tiền vào tài khoản của em họ tôi đi. Anh biết đấy, hiện tại việc điều tra rất nghiêm ngặt, tôi không thế để ai bắt được.”
“Ha ha ha! Được fôi, sau khi tồi xử tử hắn xong, anh ra ngoài rồi chúng ta cùng nhau uống sâm panh ăn mừng!”
“OK! Vậy tôi sẽ đợi bữa tiệc cảm ơn của anh!”
Khi ông ta đang nói chuyện rất đắc ý, đột nhiên có một cấp dưới vội vàng đẩy cửa xông vào với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Thượng úy không hay rồi, có người tới…” Sắc mặt cấp dưới tái nhợt.
“Là ai dọa cậu sợ hãi vậy?” Tồn Quốc Lệ nhíu mày.
Cấp dưới không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến thì thầm gì đó bên tai Tôn Quốc Lệ.
Nghe xong, Tôn Quốc Lệ lập tức thay doi sắc mặt, đứng phắt dậy: “Thật sao? Cồ ây… Sao cồ ấy lại tới đây? Có chuyện gì vậy? Mau theo tôi ra ngoài…”
Hai người vừa lao ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng vô cảm đang đi trên hành lang.
“Thượng úy Tồn Quốc Lệ của đồn binh Tân Hải, xin chào thủ trưởng!!”
Thượng úy Tôn Quốc Lệ lập tức thẳng lưng, thực hiện động tác chào quân đội, cung kính nói.
“Thượng úy Tôn, ông thật to gan! Nghe nói cách đây không lâu ông đã bắt một người phải không?” Người phụ nữ lạnh lùng nói.
Tôn Quốc Lệ sửng sốt: “Thủ trưởng, ý của cô là?”
“Ai ông cũng dám bắt nhỉ, Thượng úy Tôn, có phải vị trí của ông quá nhàn hạ rồi không?” Người phụ nữ không khách khí nói.
Tôn Quốc Lệ đột nhiên toát mồ hôi lạnh, sau đó trong đầu nhớ lại lời Diệp Hi Hòa đã nói với mình trước đó.
Đừng hối hận, cũng đừng cầu xin hắn ra khỏi phòng giam!
Hoá ra từ lúc đó Diệp Hi Hòa đã biết sẽ có người từ trên cao tới cứu mình.
Đúng là lừa đảo, nếu biết một tàn dư của nhà họ Diệp có thế có quan hệ họ hàng với người đó, có cho Tồn Quốc Lệ trăm lá gan ông ta cũng khồng dám bắt giữ Diệp Hi Hòa.
“Thủ trưởng, đây, đây là hiểu lầm! Tôi chỉ mời thiếu gia đó về phối hợp điều tra. Dù sao anh ta cũng gây ra một số phiền toái nhỏ, nhưng vấn đề không lớn, tồi sẽ giải quyết, còn cồ và vị đó không cần phải đích thân đến, chỉ cần gọi cho tôi đế chỉ thị là được…”
Tôn Quốc Lệ vội vàng nở nụ cười.
“Chỉ thị? Thượng úy Tôn, ông có biết người bị ông bắt giữ là người quan trọng nhất của vị đó không? Tôi có thể nói rõ cho ông biết, hiện tại vị (50 rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, ồng không cần nhiều lời nữa, lập tức đưa tôi đi thả người!”
Người phụ nữ giận dữ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK