• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18: Tai họa ngay trước mắt
Cộp cộp cộp!
Thấy Diệp Hi Hòa chỉ một tay đã đập chết gã đàn ông đầu trọc, đám người mà anh ta dần theo khồng khỏi sợ hãi lùi lại.
Có lầm không vậy, ở Tân Hải này mà vần có người dám giết chết người của Diêm Vương Điện chỉ vì bất đồng quan điếm ư?
“Tôi lặp lại một lần nữa, La Diêm Thiên muốn gặp tôi thì bảo anh ta đến đây quỳ xuống, cút!”
Diệp Hi Hòa lạnh lùng hét lên một câu.
Thế là nhóm người đi cùng gã đàn ông đầu trọc kia khống dám nói gì, nhanh chóng quay về xe của mình, ủ rũ rời đi!
Ánh mắt Lâm Chỉ Huyên càng thêm phức tạp, cô ấy biết lần này Diệp Hi Hòa đã gây ra phiền phức lớn, La Diêm Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tất nhiên sẽ làm to chuyện!
“Diệp Hi Hòa, anh thật sự không sợ trời không sợ đất vậy à?”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Diệp Hi Hòa, hỏi.
“Sợ ai? La Diêm Thiên? Anh ta là cái thá gì chứ?”
Diệp Hi Hòa đi thẳng về phía xe của Lâm Chỉ Huyên.
Lâm Chỉ Huyên giậm chân, chỉ có thể đi theo sau, ngồi vào ghế lái: “Tôi biết bây giờ anh đã có thực
lực nhất định, muốn báo thù cho nhà họ Diệp nhưng anh cứ liều lĩnh bất chấp hậu quả như vậy sao?”
“Tôi biết tất cả những chuyện anh đã làm tối hôm qua, anh làm vậy cũng lồ mãng quá rồi, tự đặt mình vào vị trí đối lập với toàn bộ Tân Hải, không phải là anh không biết, người hại nhà họ Diệp năm đó tuyệt đối không phải chỉ có một thế lực, một gia tộc…”
“Lái xe.”
Diệp Hi Hòa cau mày, hắn không thích người khác cằn nhằn về chuyện của mình, càng khồng thích người khác xen vào.
“Anh!”
Lâm Chỉ Huyên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, đành phải giầm mạnh chân ga lái xe rời đi.
Đối xử tốt với hắn nhiều lần như vậy mà tên lòng lang dạ sói Diệp Hi Hòa không cần, thật là tức chết cô ấy mà, cô ấy có ý tốt mới nhắc nhở anh ta thôi!
Mọi người đều biết, ba năm trước một nhóm gia tộc và thế lực đã hợp sức lại với nhau sát hại nhà họ Diệp, muốn tiêu diệt bọn họ.
Sau đó những gia tộc và các thế lực này đã phân chia sản nghiệp của nhà họ Diệp đế lại mà làm giàu và củng cố địa vị của chính mình.
Tối hôm qua Diệp Hi Hòa đã ra tay tiêu diệt nhà họ Trần, đây là một chuyện nguy hiếm đối với những người đã ăn xương hút tủy của nhà họ Diệp năm xưa!
Huống hồ hắn còn điên cuồng đến mức trực tiếp tuyên chiến với tất cả thủ phạm của ba năm trước đây!
Mặc dù gõ núi có thế uy hiếp hố nhưng nếu khiến hổ dữ gầm lên thì cũng phải cân nhắc xem bản thân có thể đối phó được hay không.
Tình hình trước mắt này, người khác chưa tìm đến hắn là vì bọn họ chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nên mới tạm thời không hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng sự bình yên trước cơn bão như thế này sẽ không kéo dài lâu đâu, cuối cùng những người kia cũng sẽ tìm đến diệt trừ anh, loại bỏ tai họa này.
Lâm Chỉ Huyên không quan tâm chuyện này, cũng không dám quan tâm, cô ấy chỉ hy vọng Diệp Hi Hòa có thế chữa khỏi bệnh cho ông nội thì đã biết ơn lắm fôi.
Cả dường lái xe ngột ngạt buồn chán, rất nhanh Lâm Chỉ Huyên đã đến biệt thự nhà họ Lâm.
Xét về quy mô, bối cảnh của nhà họ Lâm chỉ có hơn chứ không kém nhà họ Diệp ba năm trước đây, dù sao cả hai đều là gia dinh hào môn, nhưng vần có sự khác biệt.
“Chỉ Huyên, sao bây giờ con mới về, ông nội con đã nguy kịch lắm rồi, tối qua sau khi ông Triệu đến thăm, tình hình của ông ấy cũng không ổn định nữa, ngược lại còn chuyển biến xấu đi, nôn ra rất nhiều máu đen… À? Đây là…?”
Một người đàn ồng trung niên đi ra, bồng nhiên nhìn về phía Diệp Hi Hòa, nghi ngờ hỏi Lâm Chỉ Huyên.
“Bác cả, đây là Diệp Hi Hòa, là cháu đặc biệt mời đến chữa trị cho ông nội…”
Lâm Chỉ Huyên giải thích.
“Diệp Hi Hòa?”
Lâm Văn Hải vừa nghe vậy ngây ngấn cả người.
Chuyện tối qua đã lan truyền khắp nơi khiến người nghe đều hoảng sợ rợn tóc gáy, ông ấy là đại tiên sinh nhà họ Lâm, sao có thể chưa nghe nói qua chuyện này được chứ?
VỊ thiếu gia nhà họ Diệp này vừa về đã biến thành người khác, tiêu diệt nhà họ Tô, nhà họ Mã, Huyết Thủ Bang, thậm chí còn tiêu diệt cả nhà họ Trần.
Cuối cùng, hắn còn viết một bức thư máu tuyên bố bản thân mình sẽ trực tiếp tuyên chiến với tất cả những kẻ đã từng hãm hại nhà họ Diệp ở Tân Hải, dồng thời ấn định thời hạn ba ngày, để những gia tộc và thế lực đó dều phải đến quỳ xuống sám hối trước nghĩa trang nhà họ Diệp.
Người này là một tai họa, ba ngày sau chắc chắn sẽ phải chết, vậy mà bây giờ cháu gái lớn của ông ấy còn dám dẫn người này về nhà họ Lâm, đây khác nào rước họa về nhà chứ?
“Chỉ Huyên, cháu nói đùa gì vậy? Tối hòm qua bác nói cháu mời ông Triệu về nhà, cháu lại đi cả
đêm không về thì ra là dây dưa với người này? Cháu có biết cậu ta rất nguy hiểm hay không?” Lâm Văn Hải tức giận nói.
“Bác cả, cháu biết, nhưng mạng của ông nội bây giờ chỉ hắn mới có thế cứu được…”
Lâm Chỉ Huyên cắn chặt môi nói.
“Nói bậy! Cậu ta chỉ là một tên sát nhân điên cuồng, không biết trời cao đất dày cậu ta có thể cứu được mạng sống của ai chứ? Đừng khiến cho gia tộc…”
Ông ấy còn chưa nói xong thì Diệp Hi Hòa đã đưa tay tóm lấy Lâm Văn Hải nhấc lên không trung.
Anh nắm Lâm Văn Hải trong tay như nắm một con chó vừa đi đại tiện trên mặt đất: “Chú ý lời nói của ông, nếu không miệng và cả cái đầu của ông sẽ khồng bao giờ nói được thêm một lần nào nữa đâu.”
“To gan!”
Trong chốc lát, một dam người cung kính chạy ra từ trong nhà họ Lâm, trong đó còn có mấy tên cao thủ, bọn họ lập tức hét lớn với Diệp Hi Hòa: “Ngông cuồng! Mau thả đại tiên sinh ra!”
Lâm Chỉ Huyên thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng, vội vàng đi lên ngăn cản đám người trong nhà, sau đó nói với Diệp Hi Hòa: “Diệp Hi Hòa, rất xin lỗi anh, xin hãy thả bác cả của tôi ra.”
“Ông ấy chỉ là hơi thẳng thắn, thực ra ồng ấy cũng không có ác ý gì với anh, nhà họ Lâm chúng tồi cũng chưa bao giờ có ý xấu với nhà họ Diệp của anh,
điều này hẳn anh là người biết rõ nhất.”
“Họa từ miệng mà ra, về sau nói bác cả của cô quản cho tốt cái miệng của mình, nếu không tôi cũng không ngại mà xé nát nó ra đâu.”
Diệp Hi Hòa ném Lâm Văn Hải xuống đất, lạnh lùng nói.
Sau khi Lâm Văn Hải ngã xuống đất, vốn dĩ ông ấy còn muốn nói mấy lời độc ác nữa nhưng cảm nhận được sát ý đáng sợ trên người Diệp Hi Hòa, nên đành dừng lại không nói nữa.
Xem ra lời đồn đó là sự thật, vị thiếu gia nhà họ Diệp này quả thực khác xa trước kia, giết chết Tông sư như đang chơi đùa, huống hồ gì là bản thân ông ây…
“Bác cả, bác tin cháu, cháu thực sự tìm hắn đến để chữa bệnh cho ông nội, mặc dù hắn ngông cuồng thật nhưng y thuật rất giỏi, ông Triệu có thế làm chứng…”
Lâm Chỉ Huyên vội vàng thuyết phục bác cả của mình.
“Ngài Lâm, chuyện này là thật, y thuật của cậu Diệp, tồi còn tự thừa nhận bản thân không bằng cậu ấy, một chút hy vọng sống sót cuối cùng của ông cụ Lâm đều nằm hết trên người cậu ây.”
Triệu Quy Di vội vàng đi lên, nói.
“Mấy người… Haizzz!”
Lâm Vãn Hải thấy hai người đều đã nói như vậy,
cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thở dài một hơi: “Được, vậy để cậu ta đi vào đi, dù sao nhà họ Lâm chúng ta nếu là phúc thì khồng phải họa, nếu là họa thì không thể tránh khỏi, ông cụ nhà chúng ta xảy ra chuyện bất trắc thì vận xui của nhà họ Lâm cũng sẽ đến, chúng ta không sợ có nhiều thêm một tai họa.”
Tâm trạng ông ấy rất phức tạp, ông ấy tự mình dẫn đường cho Diệp Hi Hòa và ba người còn lại đi vào biệt thự nhà họ Lâm.
Bên trong có chín hành lang dài quanh co với nhiều gian phòng khiến cho nơi đây càng giống một biệt phủ cổ dại.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên cạnh ao cá phía trước xuất hiện một người đàn ông đang nhàn nhã đứng cho cá trong ao ăn.
Lúc Lâm Chỉ Huyên thấy người đàn ông này, sắc mặt cô ấy đang hồng hào lập tức trắng bệch, vô thức dừng lại hỏi: “Bác cả, tại sao anh ta lai ở đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK