• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Đưa chuông
Nghe Diệp Hi Hòa nói xong, Trương cầm Dao hoài nghi liệu có phải hắn điên rồi không?
“Diệp Hi Hòa, anh nói cái gì vậy? Anh muốn đưa tôi… Đi diệt Khô Lâu Đường?”
“Có một số thứ cần phải thanh toán càng sớm càng tốt, huống hồ chuyện này đã kéo dài tận ba năm.
Hai mắt Diệp Hi Hòa tràn ngập sát khí!
“Nhưng mà… Anh không nghe thấy những gì tôi vừa mới nói sao? Khô Lâu Đường khác với Diêm Vương Điện, nhà họ Trần, Huyết Thủ Bang mà anh từng tiêu diệt trước đây. Lý Nhất Đao rất kinh khủng, với lại… Theo những gì tồi nghe được thì vị sư phụ của hắn ít cũng là Đại Tông Sư chín sao, thậm chí còn là cao thủ cấp Thái Đấu!”
Mặc dù trong ba năm nay Trương cầm Dao hành xử dám dìia dám giết, không hề sợ Lý Nhất Đao như vậy, nhưng dù sao thì Lý Nhất Đao cũng đã đế lại bóng ma tâm lý quá lớn cho cồ ây.
Với lại… Sư phụ của Lý Nhất Đao – cái lão già chỉ chuyên ăn không ngồi rồi, tận hưởng cảm giác vui vẻ thoải mái ở Khô Lâu Đường lại chính là một Thái Đấu trong truyền thuyết!
ở Tân Hải này, võ giả cấp Thái Đấu cũng không nhiều lắm, là một đường ranh giới với Đại Tồng Sư.
E là Đại Tông Sư chín sao cũng phải nhún
nhường khi đứng trước mặt Thái Đấu một sao!
Vậy nên Trương cầm Dao nghĩ chuyện Diệp Hi Hòa có thế làm được thì sư phụ Lý Nhất Đao cũng làm được, cô ấy khồng chắc Diệp Hi Hòa đủ trình để trở thành đối thủ của đối phương.
“Gà vườn chó xóm thôi mà.”
Diệp Hi Hòa nói với điệu bộ bình tĩnh: “Em sửa soạn lại quần áo giày dép đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát!”
Trương cầm Dao chỉ biết nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa một lúc lâu với vẻ mặt ngơ ngác, cuối cùng cô ấy vẫn chọn tin tưởng Diệp Hi Hòa, lặng lẽ đeo giày cao gót, mặc dồ, sau đó chỉnh lại bộ sườn xám của mình rồi nói: “Tôi xong rồi.”
“Đi!”
Lúc hai người ra khỏi cửa, vừa hay nhìn thấy các thành viên đoàn La Sát do Xuân Hương cầm đầu đứng bên ngoài.
Khi thấy Trương cầm Dao đã gỡ khăn che mặt xuống và khôi phục lại hình dáng thật thì các chúng nữ cực kỳ kinh ngạc, Xuân Hương tiến lên trước nói: “Mồn chủ, mặt ngài…”
“Xuân Hương, tôi có việc phải ra ngoài với bạn học cũ một chuyến, nơi này giao cho cồ.”
Trương cầm Dao cũng không muốn dần quá nhiều người theo.
Suy cho cùng, Trương Câm Dao vần cảm thấy đi
cùng Diệp Hi Hòa hơi mạo hiểm.
Nhưng… Cô ấy sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để vào sinh ra tử với Diệp Hi Hòa, được ăn cả ngã về không!
Trương cầm Dao chỉ hy vọng nếu lỡ có xảy ra sơ suất gì thì mong Dạ Xoa Môn cũng khồng bị huỷ diệt!
Xuân Hương vần muốn nói thêm gì đó, nhưng Trương cầm Dao lại không cho cô ta cơ hội, rời đi với Diệp Hi Hòa.
Tại tổng bộ Khô Lâu Đường!
Lúc này, bầu khồng khí bên trong võ cùng náo nhiệt ồn ào.
Trong căn phòng chiêu đãi to đùng cách mạng có hàng chục bàn tiếc được bày ra, khách khứa quý tộc ngồi chật kín, chỉ đơn giản vì hôm nay là sinh nhật của đường chủ Lý Nhất Đao.
“Chào, mấy người đã nghe nói gì chưa? Người còn sống sót của nhà họ Diệp đã ngóc đầu trở lại, hắn càng ngày càng càn rỡ, tôi nghe nói không lâu trước đây hắn còn đơn thương độc mã lao vào Diêm Vương Điện, hạ gục tổng bộ Diêm Vương Điện!”
“Không sai, tôi cũng nghe nói vậy, nghe nói hai Đại Tông Sư La Diêm Thiên và Phán Quan đều do chính tay hắn giết chết. Hiện trường cực kỳ bi thảm, cuối cùng người của sở Tuần tra phải đến giải quyết hậu quả!”
“Mấy người nghĩ thứ dư nghiệt nhà họ Diệp này muốn làm gì? Hắn còn bảo tất cả những người tham
gia vào việc tiêu diệt gia tộc họ Diệp của hắn ba năm trước hãy đến nghĩa trang Diệp Thị sám hối sau hai ngày giải thích tất thảy hắn nghĩ hắn đủ trình lật ngược tình thế sao?”
“Theo tôi thấy thì hắn là kẻ không biết trời cao đất dày hắn may mắn giữ được cái mạng nhỏ của mình trong buổi thảm kịch năm đó. Nếu hắn biết điều mai danh ẩn tích trốn đi thật xa thì tốt rồi, vậy mà khồng hiếu sao lại quay về đây đế gây rối, quấy mưa gió, hawns không biết rằng hành động của mình đã xúc phạm đến lợi ích của rất nhiều người ở Tân Hải. Chuyện tiêu diệt nhà họ Diệp năm đó không phải chuyện của một người…”
“Hừ! Đến chuyện này mà các người cũng dám bàn tán, không muốn sống nữa sao?”
Một người nào đó lập tức lên tiếng chặn miệng mấy người đang xì xào bàn tán.
Bọn họ đều là những nhân sĩ tầng trung của Tân Hải này, thậm chí địa vị còn không bằng nhà họ Mã trước đây.
Vậy nên họ không tham gia vào chuyện tiêu diệt nhà họ Diệp ở ba năm trước, chẳng qua là có nghe phong phanh một số chuyện và thấy nó kỳ diệu.
Đúng lúc này, Lý Nhất Đao – đường chủ của Khô Lâu Đường sải bước tới với con trai và hơn mười vị hương chủ.
Toàn bộ khách khứa vội vàng đứng dậy, nâng ly rượu lên rồi đồng thanh: “Chúc Lý đường chủ nhật
nguyệt đồng huy tùng hạc trường xuân, vạn thọ vô biên, giàu sang an khang!”
“Ha ha, cảm ơn các vị, mời ngồi!”
Lý Nhất Đao giơ tay ra hiệu mời mọi người ngồi xuống, khí chất như một nhân vật lớn.
Đứa con trai bảo bối của ông ta rất biết ý, chủ động kéo ghế chủ toạ ra cho cha ngồi, sau đó làm động tác mời cha ngồi.
Lý Nhất Đao không ngồi xuống luôn mà đáp lễ lại mọi người bằng một chén rượu, cười nói: “Các vị bận rộn trăm bề mà vẫn dành ra chút thời gian để tới mừng thọ lão Lý này, thật lòng cảm ơn, lão Lý này sẽ ghi nhớ sự nhiệt tình của mọi người!”
Quần chúng ngồi dưới nghe vậy thì vô cùng kích động: “Lý đường chủ, ngài là thuyền buồm ngầm của chúng tôi ở Tân Hải này, chúng tôi tới mừng thọ ngài là chuyện phải thôi!”
“Thú thật, những người như chúng tôi được hòa chung không khí vui mừng với Lý đường chủ là vinh hạnh, cảm ơn Lý đường chủ đã cho chúng tôi cơ hội này!”
“Từ trước đến giờ vẫn vậy, Lý đường chủ chính là vua trong lòng tôi, thật may mắn khi cảnh Đại Long tôi có thể quen biết Lý đường chủ, đây là phúc phận tu tám đời mới có!”
Những tiếng nịnh hót vang không ngừng.
Tiếp theo là tới phân đoạn tặng quà.
Bấy giờ Lý Nhất Đao mới ngồi xuống, những người được gọi là khách kia tới tặng quà cho ông ta.
Đúng lúc này, có người bắt đầu bàn tán: “Mọi người thấy không? Lý đường chủ người ta vần trò chuyện vui vẻ thế kia mà, lòng không loạn không hoảng, những chuyện mà tên dư nghiệt nhà họ Diệp kia làm bên ngoài vốn không hề ảnh hưởng tới ngài ây.”
“Thế nào gọi là vững như núi Thái Sơn? Đây chính là cái gọi là vững như núi Thái Sơn đấy! Dù tên Tồn Hầu Tử kia làm loạn lên tận trời thì có ảnh hưởng tới Phật Như Lai được không? Hôm nay Lý đường chủ dám gióng trống khua chiêng chuẩn bị tiệc mừng thọ lại càng chứng minh rằng ngài ấy đã có dự liệu trước!”
“Các người chỉ toàn nói những lời vô nghĩa, Lý đường chủ giống đám La Diêm Thiên kia ư? Ba năm trước ngài ấy đã là Đại Tông Sư tám sao rồi, giờ có quỷ mới biết ngài ấy khủng bố tới cỡ nào. Nếu tên dư nghiệt họ Diệp kia mà dám chọc tới ngài ấy thì chỉ có dường chết thôi!”
Khi họ đang châu đầu ghé tai bàn tán, một chiếc chuông xoay lớn bay từ bên ngoài vào tạo ra âm thanh chói tai, nó nhắm thẳng về phía Lý Nhất Đao!
Lý Nhất Đao bồng cau mày, một vị hương chủ đạt cảnh giới Tông Sư chín sao ngồi phía trước ông ta giận tím mặt!
Đang trong tiệc sinh nhật mà lại ném chuông tới, mẹ nó chứ, ai to gan vậy?
“Buồn cười, cút cho ta!”
Vị hương chủ kia tức giận tung một quyền, kết quả là ngay giây tiếp theo, cánh tay và nắm tay của vị hương chủ kia nổ tung, cơ thể cũng bị đâm nát thành từng mảnh!
Chiếc chuông lớn kia vẫn không dừng lại mà tiếp tục lao về hướng Lý Nhất Đao.
Con ngươi Lý Nhất Đao co rút lại, không biết vì sao mà ông ta lại không dám ra tay ngăn cản, ngược lại còn lôi con trai cùng trốn xuống dưới gầm bàn.
Uỳnh!!!
Chiếc chuông lớn kia vao vào bức tường phía sau tạo thành hố sâu, toàn bộ bức tường nứt tung như hình mạng nhện.
“Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp và Trương cầm Dao của nhà họ Trương tới để đưa cho Lý Nhất cẩu một cái chuồng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK