• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Anh dám chắc là ba năm rồi tôi vần nhớ đến anh sao?
“Xuân Hương, có chuyện gì vậy?” Huyết Tường Vi đeo mạng che kín nửa khuôn mặt, nhưng vần mơ hồ có thế nhìn thấy được gương mặt bên trong.
“Môn chủ, không có chuyện gì cả, Diệp thiếu đây tự xưng là bạn cùng lớp của ngài và muốn gặp ngài, tôi đang đuổi anh ta đi.” Xuân Hương cung kính đáp.
“Bạn cùng lớp à? Tôi không có bạn cùng lớp nào cả.” Huyết Tường Vi lắc đầu và đi vào mà không thèm liếc nhìn Diệp Hi Hòa một lần nào.
Đôi chân ngọc ngà thon thả của cô ấy mang đôi giày cao gót, ngón chân trắng nõn và mềm mại, mang đến cho người nhìn cảm giác lạnh lùng mà thanh thoát!
“Trương cầm Dao!” Diệp Hi Hòa đột nhiên gọi một tiếng. Huyết Tường Vi khựng lại, nhưng cũng khồng quay đầu: “Diệp thiếu, anh nhận lầm người fôi, chúng ta không quen biết nhau.”
“Em khồng cần biết tôi, tôi biết em là được rồi.”
Diệp Hi Hòa không giải thích, hắn sải chân bước tới giữ lấy Huyết Tường Vi, kéo cồ ấy vào lòng.
Hành động này lập tức làm những người đang ở trong Tiêu Hồn Quật chấn động, Xuân Hương lập tức tiến đến, tức giận nói: “Thật to gan!! Buông môn chủ của chúng tôi ra!!!”
Huyết Tường Vi cũng không ngờ Diệp Hi Hòa
đột nhiên hành động như vậy thân thế mảnh khảnh bị ép tựa vào trong ngực hắn, lồng ngực cô ấy phập phồng, hô hấp trở nên gấp gáp, cô âỳ lạnh lùng nói: “Diệp Hi Hòa, anh muốn làm gì?”
“Chẳng phải em không quen biết tôi sao? Sao em lại biết tên tôi là Diệp Hi Hòa?” Diệp Hi Hòa dứt khoát ôm lấy eo cô ấy một cách bá đạo: “Cầm Dao, ba năm trước, tồi lỡ mất em, làm khổ em, thậm chí còn liên lụy đến em. cảm ơn em đã liều mạng lo hậu sự cho nhà họ Diệp! Bây giờ, tôi chỉ muốn hỏi, mặt của em bị làm sao vậy?”
Huyết Tường Vi nghe xong, cơ thế thanh tú đột nhiên run lên, cô ấy kinh ngạc nhìn Diệp Hi Hòa nói: “Anh… nhìn ra được sao?”
Bí mật của cô âỳ không thể che giấu được trước đôi mắt Bạch Hổ của Diệp Hi Hòa.
Hóa ra lý do Huyết Tường Vi luồn đeo mạng che mặt khồng phải để tỏ ra bí ẩn mà vì trên mặt cõ ấy có một vết sẹo vô cùng xấu xí.
Cồ ấy vốn là một cồ gái đẹp hoàn mỹ khồng tì vết. Chính vì vết sẹo này mà vẻ dẹp của cô ấy chỉ có thể giảm bớt đôi chút.
“Cho nên em nói cho tôi biết đi.”
Diệp Hi Hòa nở nụ cười hiếm hoi: “Con người tôi không thích nợ ân tình, ba năm trước tôi đã nợ em quá nhiều rồi, bây giờtồi trở về fôi, khồng ai có thể ức hiếp em nữa. Em cũng không cần phải gánh vác nhiều như vậy nữa, tôi sẽ thay em chống đỡ cả bầu
trời!”
Huyết Tường Vi sau khi nghe được lời này chợt thấy cảm động, cuối cùng không nhịn được, hai hàng nước mắt từ sau tấm mạng che mặt rơi xuống.
Nhưng đúng lúc này, Xuân Hương từ phía sau tiến tới nói: “Môn chủ, không thể được!!! Ngài đừng để bị lời ngon tiếng ngọt của hắn mê hoặc. Ba năm trước, tên này hại ngài còn chưa đủ sao?”
“Trong lòng hắn chỉ có Tô Điệp, ngài trả giá nhiều như vậy cho hắn, đổi lấy được cái gì?! Thậm chí, người còn không quan tâm đến lão môn chủ ngăn cản, khăng khăng muốn thu xếp hậu sự cho nhà họ Diệp, đổi lại là thảm họa diệt môn, tai họa thảm khốc lần đó!”
“Ngài đã quên lão môn chủ chết như thế nào fôi sao? Ngài cũng quên ba năm qua ngài phải chịu bao nhiêu cay đắng để kiên cường khôi phục Dạ Xoa Môn rồi sao? Dựa vào đâu lại để tên này chiếm lấy trái tim người lần nữa? Hơn nữa, ngài cũng không phải không biết bây giờ hắn đang là đối tượng chỉ trích của dư luận, là kẻ thù chung của Tân Hải!”
“Hắn vừa trở về đã giết người này, giết người kia để tìm ra sự thật, dùng tay khồng tiêu diệt gia tộc, nếu bây giờ ngài mềm lòng lại dính líu đến hắn, ngài không sợ là Dạ Xoa Môn lại bị tiêu diệt lần nữa sao??”
“Xuân Hương! Cô câm miệng, tự vả mặt đi!” Huyết Tường Vi lạnh lùng nói.
Xuân Hương sửng sốt một lúc, sau đó cảm thấy
ấm ức, chỉ có thế dùng sức tự vả mặt mình. Khuôn mặt thanh tú nhanh chóng trở nên bầm tím và sưng tây.
Nhưng Huyết Tường Vi vẫn lặng lẽ ở trong vòng tay của Diệp Hi Hòa, nhìn hắn qua tấm mạng che mặt nói: “Diệp Hi Hòa, bây giờ anh trở về là để bốc phét với tôi sao?”
“Không phải, ba năm trước tôi nợ em, tôi nhất định sẽ cho em một lời giải thích, dồng thời cũng muốn cảm ơn và bồi thường cho em!” Diệp Hi Hòa nói ngắn gọn, đi vào trọng điểm.
“Ha, bồi thường ư?” Huyết Tường Vi cười khẩy: “Anh xác định ba năm rồi tôi vần nhớ đến anh, chưa hề có ai khác sao?”
Diệp Hi Hòa nghe được lời này sửng sốt một lát, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện này. Vì vậy, hắn im lặng.
Huyết Tường Vi hít một hơi thật sâu, nhìn hắn này bằng ánh mắt phức tạp, nghiến răng nói: “Buông tôi ra, đi theo tôi.”
Diệp Hi Hòa buông cô ra.
Huyết Tường Vi chỉnh lại sườn xám ở trước mặt tất cả cấp dưới, dùng sự lạnh lùng của mình che đi sự nhút nhát, chủ động bước lên cầu thang, Diệp Hi Hòa đi theo sau.
Sau khi nhìn hai người đi lên, bên trong Tiêu Hồn Quật như muốn nổ tung!! Chưa kể những người đẹp của Dạ Xoa Môn, ngay cả những vị khách đến giải trí
cũng đều kinh ngạc, ghen tỵ với Diệp Hi Hòa!
Nhiều người trong số họ vần chưa biết thân phận của Diệp Hi Hòa mà cảm thấy kinh ngạc, không rõ người này là ai, hắn lại dám ôm Huyết Tường Vi, không sợ chết sao?
Trước đây có rất nhiều đàn ông muốn gạ gẫm Huyết Tường Vi, nhưng đều bị cồ ấy lạnh lùng từ chối, thậm chí có một thanh niên còn muốn làm nhục cô ấy trong lúc say rượu, nhưng lại bị cô ấy trực tiếp xuyên qua quần cắt đứt của quý…
Rốt cuộc người đàn ồng đó là ai?
Trong phòng làm việc trên lầu.
Huyết Tường Vi đưa Diệp Hi Hòa vào rồi chủ động rót cho anh một ly nước.
Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Huyết Tường Vi
II
“Khi nãy anh gọi tôi như thế sao?” Huyết Tường Vi lập tức xoay người lại, giọng điệu đầy vẻ khó chịu.
Diệp Hi Hòa mỉm cười, cảm nhận được đây mới là cảm giác của hắn năm đó: “Em để tóc dài thật xinh đẹp.”
Khóe miệng Huyết Tường Vi sau tấm mạng che mặt nhếch lên, cô ấy cảm thấy mình thực sự không thể làm gì được hắn, đành đi tới dưa nước cho hắn và hỏi: “Diệp Hi Hòa, ba năm qua rốt cuộc anh đã đi đâu? Anh có biết năm đó tồi nghĩ rằng anh đã chết không, mặc dù khồng thấy xác.”
“Anh quay lại sao thay đổi nhiều như vậy làm ra bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa, diệt nhà họ Tô, diệt nhà họ Mã, diệt nhà họ Trần, diệt cả Huyết Thủ Bang, tôi còn nghe nói Diêm Vương Điện cách đây không lâu cũng bị diệt rồi, cũng là anh làm sao?”
Mặc dù chuyện của Diêm Vương Điện đã bị Địch Quảng Đào phong toả, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cản tin tức truyền ra ngoài, còn muốn giấu nó khỏi các thế lực và gia tộc ngầm trong thành phố này thì vần là điều phi thực tế.
“Một lời khó nói hết, em chỉ cần biết, tồi của ba năm trước quả thật đã chết và Diệp Hi Hòa của bây giờ là một kẻ báo thù bất khả chiến bại là được rồi.” Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng nói.
“Bất khả chiến bại à? Kiêu ngạo như vậy sao?”
Huyết Tường Vi sững người trong giây lát.
“Đúng vậy!”
Diệp Hi Hòa danh giá Trương cầm Dao từ trên xuống dưới, nói thật, cô bạn cùng bàn xinh đẹp trước đây bây giờ còn quyến rũ và thu hút hơn lúc còn đi học.
Nếu như lúc đó, Trương oầm Dao có tính cách như bây giờ, Diệp Hi Hòa thật sự khồng dám bảo đảm mình luôn có thể ngồi yên mà dành cả trái tim cho Tô Điệp.
“Hơn nữa, tại sao em lại trở nên mạnh mẽ như vậy, sao mặt của em lại bị thương?”
Diệp Hi Hòa đưa mắt nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Trương Cầm Dao, lạnh lùng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK