Nhưng mà làm sao Diệp Hi Hòa có thể cho đại trưởng lão và nhị trưởng lão cơ hội bỏ chạy, một đạo chân khí bao phủ lên, đánh cả hai người này thành sương máu ngay tại chỗ.
Lúc này, toàn bộ người trong Huyết Đao Môn, toàn diệt!
Ngay cả Thái Đấu 5 sao và Thái Đấu 6 sao cũng không thể chống lại một chiêu của Diệp Hi Hòa.
Quan trọng là Diệp Hi Hòa còn ra chiêu bằng một tay, tay kia vẫn luôn giữ lấy đao khách béo đang trút hơi thở cuối cùng.
Trong lúc đao khách béo nửa chết nửa sống thì cũng nhìn thấy môn phái của mình tiêu diệt, gã sợ đến mức muốn ngất đi, nhiều lần không thể tin được đây là hiện thực.
“Bây giờ có thể nói ra tung tích em gái tao và Lâm Chỉ Huyên rồi đấy, mày cũng không muốn sống dở chết dở mãi như thế này đâu nhỉ?”
“Tôi… tôi giao hai người phụ nữ kia cho chưởng môn chúng tôi rồi. Mà chưởng môn chắc hẳn đã tặng cho Thái Thượng trưởng lão.”
Đao khách béo nhấc đôi mắt cá chết lên nói.
“Thái Thượng trưởng lão?”
“Đúng… Thái Thượng trưởng lão của chúng tôi… Có thể nói là trụ cột của môn phái… Nhưng bình thường lại rất háo sắc.”
“Tuổi đã tám mươi nhưng thích chơi gái…”
“Lâm Chỉ Huyên kia… hoa nhường nguyệt thẹn… vừa khéo hợp với khẩu vị của ông cụ…”
“Vậy em gái tôi thì sao?” Diệp Hi Hòa lại lạnh lùng hỏi.
“Cô ta… cô ta…”
Lời của đao khách béo còn chưa dứt, bỗng nhiên trong Huyết Đao Môn có một ánh đao vô cùng chói mắt bay thẳng đến, hóa thành sóng đao khủng bố, mạnh mẽ chém tới trước mặt Diệp Hi Hòa.
Diệp Hi Hòa nhấc tay hất một cái, lập tức chém ánh đao kia thành vụn phấn.
Sau đó một bóng hình già cỗi mang hơi thở âm u sải bước ra ngoài.
“Chưởng môn…”
Đao khách béo vốn đã tuyệt vọng đến mực tận cùng, lúc gã nhìn thấy bóng dáng này xuất hiện thì bỗng nhiên giống như hồi quang phản chiếu, mừng rỡ rơi nước mắt.
Người bước tới chính là chưởng môn Huyết Đao Môn, cũng là sư phụ gã, Đồ Vạn Đao!
Đồ Vạn Đao, được mệnh danh là Huyết Thủ Nhân Đồ, từ mấy chục năm trước đã có hung danh hiển hách.
Nay ông ta đã là cao thủ Thái Đấu 8 sao, còn đang chuyên tâm tu luyện, đang có xu thế đột phá 9 sao.
Nhưng không ngờ trong chớp mắt có người quấy rầy ông ta tĩnh tu, mà bát đại sư đệ được ông ta sắp xếp giữ cửa núi có vẻ cũng không ngăn cản được.
Giờ phút này ông ta vừa đi ra nhìn thì mới biết đối phương không chỉ giết đến tận cửa đơn giản như vậy, mà còn trực tiếp tàn sát môn phái của ông ta.
Khó khăn lắm mới thu nhận được ngần ấy đồ đệ, công sức tích góp hơn trăm năm nay đã hóa thành hư không, bị giết sạch toàn bộ, máu tươi nhuộm đỏ đường núi.
Ngay hai vị đệ tử ông ta coi trọng nhất cũng đã mất đi một người, người còn lại thì chỉ còn nửa người, bị người ta tóm trong tay.
Rầm!
Sát khí khắp người Đồ Vạn Đao bắn ra, ngay cả trên người cũng có đạo khí đáng sợ xoay tròn, không có gió mà sóng nổi lên mãnh liệt!
“Sư… sư phụ… báo thù cho con và các sư đệ…”
Đao khách béo hấp hối nói.
“Cuồng đồ, mày thật to gan! Dám diệt Huyết Đao Môn của tao, tao muốn băm mày thành trăm mảnh!”
Đồ Vạn Đao hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa nói.
Diệp Hi Hòa âm u nhìn Đồ Vạn Đao, chính là ông ta đã dâng tặng Lâm Chỉ Huyên cho Thái Thượng trưởng lão vô dụng gì kia sao?
Vù!
Bỗng nhiên Đồ Vạn Đao nhấc trường đao đỏ lòm trong tay mình lên, trên thanh đao này, huyết khi phân tán, giống như có một loại uy thế khủng bố, được mệnh danh là đệ nhất danh đao của Huyết Đao Môn, Huyết Ẩm Cuồng Đao!
Thanh đao này tượng trưng cho thân phận và dành riêng cho chưởng môn.
“Giết!” Đồ Vạn Đao hét lớn một tiếng, nắm chặt Huyết Ẩm Cuồng Đao, xông tới chém giết Diệp Hi Hòa.
Thực lực Thái Đấu 8 sao hoàn toàn được thi triển, có thể nói là ngang nhiên vô song, lộ hết tài năng.
Nhưng mà vừa mới vọt tới gần Diệp Hi Hòa, sóng đao đỏ tươi cuồng bạo còn chưa chém xuống, cả người lẫn đao của ông ta đều bị Diệp Hi Hòa tát thành vũng máu.
Đường đường là cao thủ 8 sao, chưởng môn một đời, nhân vật hung danh lan xa, thế mà lại rơi vào kết cục không còn sót lại tí cặn nào.
Toàn bộ hy vọng của đao khách béo tan vỡ, gã ngoẹo đầu, hoàn toàn tắt thở.
Diệp Hi Hòa nhìn thấy tên rác rưởi này không chống đỡ nổi nữa thì bẻ vụn gã, sau đó trong nháy mắt nhảy lên, xông vào trong Huyết Đao Môn.
Đám người Ô Diệp, Lâm Trường Dần, Lâm Ngọc Sơn run rẩy cúng bái phía sau nhìn thấy mà rưng rưng nước mắt, bọn họ cuống quít run rẩy đứng dậy rồi đi theo.
Lúc này trong căn nhỏ cao nhất của Huyết Đao Môn.
Lâm Chỉ Huyên bị trói gô cổ và bịt miệng, ngồi yên trên một chiếc giường, cô ấy hoảng sợ muốn chết nhìn lão già gian manh đang tiến lại gần mình.
“Thật xinh đẹp, gương mặt này của em khiến cho ta nghĩ tới huyền nữ trên trời, nói em là thiên nữ hạ phàm cũng không quá đáng nhỉ?”
Bàn tay to sần sùi của lão già nhẹ nhàng xoa mặt của Lâm Chỉ Huyên, chỉ thấy da mặt Lâm Chỉ Huyên trơn nhẵn mịn màng, tuyệt không thể tả.
Lâm Chỉ Huyên đạp hai chân, liều mạng trốn tránh, nước mắt rơi như mưa, càng sợ hãi nhìn lão già kia.
“Đừng lợ, lát nữa ta sẽ ‘yêu thương’ em thật tốt, chỉ có điều cách yêu của ta có hơi đặc biệt, chỉ sợ em không chịu nổi, khà khà khà…”
Lão già càng nhìn Lâm Chỉ Huyên càng yêu thích không buông tay, nghe đệ tử bên dưới nói người phụ nữ này còn là một trong thập đại mỹ nữ của Tân Hải gì đó, còn tự đưa thân tới trước mặt.
Thì ra phụ nữ dưới núi đều xinh đẹp và tươi ngon như thế, bây giờ ông ta còn có một loại suy nghĩ là muốn chiếm được hết tất cả thập đại mỹ nữ để chơi cho đã.
“Biết không? Hễ là phụ nữ mà già đây từng sủng hạnh, cuối cùng cũng chỉ có kết cục bị chơi đến tàn rồi vứt bỏ.”
Cái tay của lão già đã chậm rãi chuyển tới cổ áo của Lâm Chỉ Huyên, ông ta cười gian xảo: “Phía trước em, để ta suy nghĩ tí, ừ, có khoảng hơn hai trăm phụ nữ đã bị ta chơi rồi, hành hạ đến thân tàn ma dại, sau đó mới ném ra sau núi…”
“Nhưng em là ngoại lệ, cho dù ta ép khô em thì cũng sẽ giữ em lại trong căn phòng này, dù sao em cũng khiến ta biết diễm phúc nhân gian mà ta đã từng hưởng thụ tuyệt diệu cỡ nào…”
Ngón tay ông ta cởi từng cúc áo trước vạt áo của Lâm Chỉ Huyên, chỉ lát nữa thôi là sẽ làm lộ ra vòng một của Lâm Chỉ Huyên.
Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Sau đó một đệ tử đổ mồ hôi ròng ròng, mặt tái mét giống như chạy trối chết xuất hiện ở đó: “Thái… Thái Thượng trưởng lão, không hay rồi! Có người giết lên núi! Người kia giết sạch môn phái chúng ta, ngay cả chưởng môn và bát đại trưởng lão cũng…”
Phụt!
Lời còn chưa dứt, một đạo chân khí bay từ xa tới, trực tiếp biến tên đệ tử cuối cùng của Huyết Đao Môn này thành vũng máu, bắn lên mặt Thái Thượng trưởng lão.
Thái Thượng trưởng lão, cũng chính là lão tổ Huyết Đao tiếng thối vang xa, ông ta lau mạnh máu bắn lên mặt.
Ai to gan như thế, lại dám cắt đứt cảm hứng của ông ta?
Mà lúc này chỉ thấy một bóng hình đầy sát khí cuồng bạo nhanh chân đi vào, âm u khóa chặt ông ta,
Lâm Chỉ Huyên nhìn thấy bóng hình ấy, trong nháy mắt không nhịn được mà nước mắt tuôn rơi, cơ thể mềm mại run rẩy.
Bởi vì bóng dáng như thiên thần hạ phàm này chính là Diệp Hi Hòa.