• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Tâm phúc
Chẳng bao lâu, tin tức về việc Diệp Hi Hòa một mình xông vào hội thương mại Nhật Bản, diệt sạch mọi người đã truyền ra ngoài, dấy lên một trận sóng to gió lớn.
Đối với người dân bình thường thì đây lại là chuyện tốt, bởi vì những năm gần đây, ngày càng có nhiều người Nhật Bản sinh sống ở Tân Hải. Bọn họ không ngừng mở rộng kinh doanh, chiếm lĩnh thị trường, chèn ép không gian tồn tại của các doanh nghiệp địa phương.
Tuy nhiên đối với một số người nắm được tình hình thì lại không phải chuyện tốt.
Bọn họ biết, lần này Diệp Hi Hòa phá hủy hội thương mại Nhật Bản đế giành lại sản nghiệp trước đây của nhà họ Diệp, quan trọng hơn là hắn muốn truy sát Vương Nguyên Bảo nên mới đến hội thương mại Nhật Bản’
Ây thế mà chỉ sau một thời gian ngắn, hắn thật sự đuổi giết Vương Nguyên Bảo như chó nhà có tang, cách đây không lâu còn diệt luôn Khô Lâu Đường.
Phải biết rằng, bất kể Khô Lâu Đường, Vương Nguyên Bảo hay hội thương mại Nhật Bản dều khồng phải thứ dễ trêu’
Đặc biệt là hội thương mại Nhật Bản, là bạn bè quốc tế nên hắn mới bị người của quân đội bắt đi.
“Tồi thực sự đã đánh giá thấp tên tàn dư nhà họ Diệp này rồi’ vốn tưởng hắn tiêu diệt nhà họ Trần với
Huyết Thủ Bang đã là cực hạn, không ngờ hắn càng ngày càng quá đáng, trước sau hủy Diêm Vương Điện, nhà họ Vương và Khô Lâu Đường!”
“Hiện tại người Nhật cũng bị hắn giết không tha! Theo tôi biết, hội thương mại Nhật Bản có cao thủ Thái Đấu trấn thủ đấy, rồi cả ninja gì nữa…”
“Quá xấc xược! Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là hắn sẽ giết hết tất cả những người có thù với nhà họ Diệp ở Tân Hải đấy nhé?”
“Bản thân hắn cũng nói, hai ngày nữa sẽ bắt tất cả những người có liên quan với vụ việc ba năm trước đến nghĩa trang Diệp Thị quỳ xuống ăn năn sám hối! Trước kia tối còn nghĩ đó chỉ là một câu ngồng nghênh mà thôi, bây giờ nhìn lại có vẻ như sắp thành sự thật rồi…”
“Tân Hải chúng ta đã lâu khồng xảy ra gió tanh mưa máu, nói không chừng hai ngày sau, bầu trời Tân Hải thật sự sẽ thay đổi, chúng ta cùng chờ xem!”
Trước sự náo động sục sôi của vô số người qua đường thích hóng hớt, những kẻ và thế lực đã sát hại nhà họ Diệp ba năm trước đứng ngồi không yên.
Lúc này, tất cả đều chủ động đi đến một nơi trong lặng lẽ, cũng chính là tòa phủ đệ bí ấn nhất Tân Hải.
“Nhà họ Lương ở Tân Hải, Lương Chấn Phong cầu kiến Cửu Gia, xin hãy chuyến lời…”
Khi chiếc Bentley Mulsanne dừng lại, gia chủ nhà họ Lương, Lương Chấn Phong dẫn một nhóm
người đến trước cửa phủ đệ, cúi đầu nói.
“Lương gia chủ, trong vòng một tiếng dồng hồ ngắn ngủi, ông đã là người thứ năm tới gặp cửu Gia của chúng tôi. cửu Gia đã truyền lời bảo mọi người không cần hoảng sợ, cứ bình tĩnh, tên đó không thể tạo ra bọt sóng gì đâu.”
Một người trông giống bảo vệ gác cổng xua tay.
“Nhưng mà tên tàn dư nhà họ Diệp kia thông báo hai ngày nữa sẽ bắt chúng ta đến nghĩa trang nhà hắn, Cửu Gia nghĩ sao về chuyện này?”
Lương Chấn Phong hỏi.
“Còn có thể nghĩ thế nào nữa? Hắn đã tự chọn ngày chết thì mọi người thành toàn cho hắn thôi!”
Người gác cổng mỉm cười: “Cửu Gia nói, không phải hắn muốn xem ai đã hại cả nhà hắn ba năm trước à? Đến lúc đó mọi người cùng nhau tới, cửu Gia cũng sẽ đi, sau đó, hành hình tên đó ngay trước mặt những người thân của hắn, để nhà họ Diệp hoàn toàn trởthành lịch sử của Tân Hải!”
“ô? Cửu Gia thật sự nói như vậy?”
Nghe xong, hai mắt Lương Chấn Phong sáng lên: “Tôi biết cửu Gia sẽ không bỏ mặc chúng tôi mà. Tốt quá rồi, cửu Gia ở đây chẳng khác gì xương sống của chúng tồi! Đứng sau lưng cửu Gia, không việc gì phải sợ!”
“Được fôi, về đi! vấn dề bây giờ là tốt nhất tên đó có thể vượt qua cửa ải của quân đội, nếu không mọi người vui vẻ vồ ích, không thế nhìn thấy hắn đoàn
tụ với người thân của mình được rồi.”
“Ha ha ha, đúng vậy, vẫn là cửu Gia sáng suốt quả quyết nhất, ngài ấy nói vậy nhất định đã có sắp xếp fôi, vậy chúng tôi về trước đây!”
Lương Chấn Phong nghe lời này càng thêm yên tâm, lập tức buồng lời nịnh hót.
Không lâu sau, người nhà họ Lương về rồi lại rất nhiều người lục tục kéo đến, muốn gặp cửu Gia.
Kết quả tất cả đều bị người gác cổng trấn an rồi đuổi về theo cách giống nhau.
Tâm trạng căng thẳng của họ cũng bình tĩnh lại sau khi trông thấy thái độ của Cửu Gia, ngược lại còn chờ mong hai ngày nữa có thế đến nghĩa trang Diệp Thị, giải quyết việc này triệt để.
Thế nhưng trước đó Diệp Hi Hòa phải qua được cửa ải của quân bộ đã fôi mới tính tiếp.
Cùng lúc đó, Lâm Chỉ Huyên đang ở tại biệt thự nhà họ Diệp cũng nhận được tin tức về tình hình hiện tại của Diệp Hi Hòa.
Cô ấy có hơi hối hận vì đã nói ra nơi ấn náu của Vương Nguyên Bảo cho Diệp Hi Hòa biết, khồng ngờ tên kia vần ngông cuồng như vậy, xông thẳng vào hội thương mại Nhật Bản giết người!
Hắn mới trở về Tân Hải không lâu, không phải đang diệt môn mà là đang đi trên con đường diệt môn.
Thế nhưng khi nghe tin Diệp Hi Hòa bị người của
quân đội bắt đi, cô ấy cũng rất hoảng hốt. Nhớ đến ông nội mình có chút quan hệ với người của quân đội, Lâm Chỉ Huyên lập tức lấy điện thoại di động ra, định nhờ ông nội nghĩ cách giải quyết.
Đúng lúc này bên ngoài biệt thự nhà họ Diệp bỗng vang lên từng đợt tiếng đánh nhau và hò hét ầm ĩ.
Sau đó, những vệ sĩ mà cồ ấy bố trí bên ngoài đều bay ngược vào nhà trong tình trạng thê thảm, máu tươi bắn tung tóe, đầu một nơi thân môt nẻo!
Lâm Chỉ Huyên đứng bật, dậy, sắc mặt tái nhợt!
Cô ấy xúi Tống cung phụng về để ở lại chăm sóc Diệp Hình Vũ, tuy nhiên lại không ngờ có người xông vào biệt thự nhà họ Diệp đế giết người!
“Hả? ở đây có hai người này, còn là phụ nữ!”
Tiếng nói vừa dứt, hai tên đàn ông một béo một gầy cả người đầy máu me, vác theo thanh đao dài bước vào.
“Các người là ai?”
Mặc dù Lâm Chỉ Huyên rất căng thẳng nhưng cô ấy vần vô thức chặn trước Diệp Hình Vũ đang nằm trên giường, nhìn chòng chọc hai người họ.
“Em gái, em xinh đẹp quá, chao ồi xem bầu ngực với cặp chân dài đó kìa!”
Tên mập liếm máu trên lưỡi dao, cười nham hiểm nói.
Lâm Chỉ Huyên hồi hộp, định với tay cầm lấy
điện thoại thì xoẹt một tiếng, thanh đao dài trong tay tên gầy đã cắt điện thoại của cồ ấy ra làm đồi.
“Em gái, em là gì của thằng chó Diệp Hi Hòa kia?”
Tên béo nhìn Lâm Chỉ Huyên đầy mờ ám, hỏi.
“Tôi, tôi là bạn của anh ây! Lâm Chỉ Huyên của nhà họ Lâm, tốt nhất các người đừng có làm bừa! Nếu không Diệp Hi Hòa quay về sẽ không tha cho các người đâu!”
Lâm Chỉ Huyên miệng hùm gan sứa.
“Ha ha ha, chỉ sợ hắn sẽ không thế về được nữa! Nếu em và hắn có quan hệ, vậy thì đi theo bọn anh đi. Còn bé phò non nằm trên giường này nữa, tuy nhìn qua có chút yếu ớt nhưng dáng vẻ nhỏ nhắn này khiến người ta nhìn mà thương xót thật đây. Bàn mồ mà dâng hai người lên, nhất định sẽ được trọng thưởng!”
Dứt lời, bàn tay to béo của tên mập lập tức vô về phía Lâm Chỉ Huyên.
Lâm Chỉ Huyên muốn trốn, nhưng lại không thể, bị đối phương nắm lấy cần cổ, sau đó ôm eo rồi vác lên vai!
“Thả tôi ra!! Thả tôi ra!!”
Lâm Chỉ Huyên liều mạng vung vẩy đồi chân dài của mình nhưng tất cả đều vô ích. Ngay sau đó, tên gầy cũng lao tới, tóm lấy Diệp Hình Vũ đang mê man rồi cũng vác lên.
“Diệp Hi Hòa ơi là Diệp Hi Hòa, nếu mày đã giết
trưởng lão của Huyết Đao Môn bọn tao thì hai con ả này xem như tiền lãi trước đã. Hy vọng mày có thế ra khỏi quân đội cứt chó kia, bằng không tới khi gặp lại thì bọn chúng đã biến thành cặp xương khô màu hồng phấn mất rồi, ha ha ha!” Có người đã chết nhưng khônq được tính là đã chết…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK