• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Gây ra họa lớn
“Chỉ Huyên, bác đang định nói với cháu, sáng sớm Vương thiếu đã tới, nói là muốn gặp cháu, lát cháu nói chuyện cũng phải lề độ một chút, dù sao nhà họ Lâm chúng ta cũng không mạo phạm nổi người ta….”
Lâm Văn Hải cay đắng nói.
“Cháu và anh ta thì có gì để nói? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cháu không gặp anh ta được không? Diệp Hi Hòa, chúng ta đi đường vòng!”
Lâm Chỉ Huyên thở phì phò kéo lấy tay Diệp Hi Hòa, muốn đi đường vòng.
Diệp Hi Hòa nhíu mày: “Cô cảm thấy thời gian của tôi không có giá trị sao?”
“Ý, ý anh là gì?”
Lâm Chỉ Huyên sửng sốt một lát.
“Tôi đến chồ này của cô là đế trả ơn cô ngày hôm qua đã cứu Tiểu Vũ, ngoài ra cô cũng đồng ý với tôi vụ kia. Nếu không, cô cho rằng nhà họ Lâm có thể mời được tôi à?”
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: “Nếu không muốn gặp người kia, thì cứ bảo anh ta biến đi. Nhẫn nhịn và tránh né không có trong từ điển của Diệp Hi Hòa tôi!”
Lâm Chỉ Huyên há hốc miệng, mắt trợn tròn!
Lâm Vãn Hải nghe vậy, cũng tức giận: “Cậu cũng mạnh miệng thật đấy! Cậu biết anh ta là ai không? Tôi biết cậu rất đề cao bản thân, nhưng cho dù năm đó
nhà họ Diệp vẫn còn, cậu cũng không có tư cách nhấc giày cho anh ta, anh ta là con trai duy nhất của nhà họ Vương đấy!!1′
“Bốp!!” Diệp Hi Hòa tát một cái, Lâm Văn Hải ngã xuống ao làm mồi cho cá. Người này nghe không hiểu tiếng người, thực sự cho là mình sẽ nhân từ nương tay sao?
Triệu Quy Di ở đằng sau thấy vậy, không ngại mình tuổi đã cao, vội vàng nhảy xuống ao kéo Lâm Văn Hải lên…
“Diệp Hi Hòa, anh!!”
Lâm Chỉ Huyên giận dữ dậm chân, trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa.
Lúc này, vị Vương thiếu ở đằng trước cũng nghe thấy tiếng Lâm Văn Hải rơi xuống nước, mỉm cười đi tới.
“Chỉ Huyên, em về rồi à? Rõ thật là, anh gọi điện thoại cho em, em khồng nhận, nhắn tin cũng không thấy trả lời…”
“Vương Long, tôi cần gì phải trả lời anh? vốn chúng ta cũng không quen, anh cũng (Từng mơ mộng hão huyền tồi sẽ gả cho anh nữa, điều đó là không có khả năng!” Lâm Chỉ Huyên tức giận nói.
“Úi chà, còn muốn ngoan cố chống lại? Không sao cả, anh chỉ thích người bướng bỉnh giống như em!”
Vương Long nhìn Lâm Chỉ Huyên từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, so với những
ngôi sao nhỏ mà anh ta từng chơi thì cô ấy tốt hơn gấp nhiều lần!
“Lâm Chỉ Huyên, em không phải không biết tên của anh ở Tân Hải có ý nghĩa như thế nào, anh nói anh nhìn trúng em, ở Tân Hải còn có ai thèm em nữa? Ngoan ngoãn theo anh đi, trừ làm người phụ nữ của anh ra, em không còn lựa chọn nào khác đâu, à, đúng rồi, tên quỷ đoản mệnh này là ai đây?”
Lúc này anh ta mới đưa mắt nhìn về phía Diệp Hi Hòa, nhíu mày hỏi.
“Đây là khách do tôi mời! Vương Long, xin hãy tôn trọng một chút, hắn không liên quan đến chuyện giữa anh và tõi! Hôm nay tôi có chuyện quan trọng nên mới mời hắn đến nhà họ Lâm!” Lâm Chỉ Huyên lạnh lùng nói.
Cô ấy cũng là người có tính cách trượng nghĩa, sẽ không kéo Diệp Hi Hòa vào rắc rối, cũng không muốn gây phiền toái không cần thiết cho Diệp Hi Hòa!
“Khách?”
Vương Long nhìn Diệp Hi Hòa, vẻ mặt viết đầy không tin!
ở trong mắt anh ta, Lâm Chỉ Huyên chưa từng có quan hệ tình cảm với ai!
Trước mắt, lại không biết tên chó này chui từ đâu ra, còn tay nắm tay, làm sao có thế không có mờ ám?
“Thằng nhóc, tôi phải khen là cậu rất dũng cảm
đấy!”
Anh ta trơ tráo cười với Diệp Hi Hòa, nói: “ở Tân Hải, không một ai dám đắc tội Vương Long tôi hết! Cướp phụ nữ với tồi thì càng khồng! Đừng nói là phụ nữ, dù là bồn cầu tôi đã từng sử dụng, người khác muốn liếm cũng là tội nặng! Vậy nên, ai đã cho cậu dũng khí dám đến gần người phụ nữ của tôi hả? Cậu thật sự không biết chữ ‘chết’ viết thế nào à?”
Anh ta vừa dứt lời, Diệp Hi Hòa da phất tay một cái, biến anh ta thành một vũng máu.
Sau đó không kiên nhẫn nhìn Lâm Chỉ Huyên nói: “Rốt cuộc có đi hay không? Bây giờ không còn ai ‘âm ĩ nữa rồi!”
Lâm Chỉ Huyên sửng sốt, miệng há hốc thành hình chữ”O”!
Cách đó không xa, Lâm Vân Hải vất vả lắm mới được Triệu Quy Di cứu khỏi ao, cũng nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Xong rồi!!!
Tên tai tinh Diệp Hi Hòa này thực sự gây ra họa lớn fôi!!!
Dù biết cháu gái lớn dần cậu ta về là một tai họa, nhưng không ngờ ngay cả con trai của vị kia mà hắn cũng dám giết….
Ông ấy trợn trắng mắt, cảm thấy không bằng mình chết chìm luôn cho rồi….
“Diệp Hi Hòa, sao anh lại kích động như vậy?
Anh có biết anh ta là ai không?”
Sau khi Lâm Chỉ Huyên kịp phản ứng, cũng rơi vào trạng thái hoảng sợ, hoang mang lo sợ nói.
“Không muốn cứu ông nội nữa à?”
Diệp Hi Hòa xoay người rời đi.
“Hả? Đừng!!”
Lâm Chỉ Huyên vội vàng đưa tay kéo hắn lại, khóc khồng ra nước mắt nói: “Dĩ nhiên là phải cứu ông nội fôi, được fôi, tôi không dài dòng nữa, chỉ là…”
“Đừng có tự mình đa tình, tôi đánh chết tên này căn bản không liên quan gì tới cô cả.”
Diệp Hi Hòa hờ hững nói: “Cô có không có tư cách đế tôi giết người vì cô. Chẳng qua anh ta làm tối cảm thấy phiền, chỉ vậy thôi. Tôi giết người không cần lý do. Nếu người đứng sau anh ta không vui thì cứ thoải mái đến tìm tồi, tòi sẽ chỉnh gia dinh anh ta vào khuôn khổ!”
Nghe xem, đây là tiếng người sao!!!
Lâm Chỉ Huyên choáng váng, cũng gần như muốn ngất đi, nhưng cồ ấy sợ Diệp Hi Hòa mất kiên nhẫn rời đi, chỉ có thể dằn lo lắng xuống, tiếp tục dần hắn đến gặp ông nội.
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có mấy người nhảy ra chặn đường, chính là người của Vương Long!
Mấy người trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa nói: “To gan! Dám đứng cạnh người phụ nữ mà thiếu gia nhà bọn tao thích! Nhân tiện, mày có nhìn thấy thiếu gia
của bọn tao đâu không? Dám làm thiếu gia không vui, bọn tao sẽ băm vằm mày ra từng mảnh….1’
Lời còn chưa dứt, Lâm Chỉ Huyên đã nghiêng người, nhanh chóng bịt mắt lại.
Ầm!
Đúng như cô âỳ dự đoán, khi cô ấy quay người lại, đã thấy thế giới yên tĩnh, mấy người kia cũng biến mất ở trong không khí.
Lúc này cô ấy thật sự không hiếu được Diệp Hi Hòa, rốt cuộc hắn có thực lực gì mà lại tự tin như vậy? Còn có thể giết người không chớp mắt…
Chẳng mấy chốc, Lâm Chỉ Huyên (Tã đưa Diệp Hi Hòa đến phòng ngủ của ông cụ với lòng nặng trĩu.
Lúc này, bên ngoài có rất nhiều người nhà họ Lâm đang khóc lóc, mấy trưởng bối cũng đang thảo luận về hậu sự cho Lâm Trường Dần.
“Chỉ Huyên, cháu về rồi, tối hôm qua cháu chạy đi đâu? Ông nội cháu sắp không xong rồi! Mới nãy còn nôn ra mấy ngụm máu đen, hoàn toàn bất tỉnh, chỉ có thở ra, không có hít vào…”
Một ồng lão nói với Lâm Chỉ Huyên.
“Ông Tam, cháu biết ông nội gặp nguy hiếm, cho nên cháu mới đặc biệt mời một người tới cứu ồng, chính là hắn…”
Lâm Chỉ Huyên chỉ Diệp Hi Hòa ở phía sau lưng, cuối cùng cũng không dám nói tên Diệp Hi Hòa ra, cô ấy sợ sẽ giống như vừa rồi, còn chưa cứu được ông
nội, đã dọa nhóm người trong nhà sợ hãi!
“Cậu ta? Cậu ta là ai? Chỉ Huyên, cháu đang đùa đấy à? Õng Triệu cũng tìm đủ mọi cách rồi, cháu lại tìm đến một người như vậy, cháu muốn liều một phen à?”
Tất cả người nhà họ Lâm đều ngạc nhiên nhìn Lâm Chỉ Huyên.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm tức giận: “Thằng nhãi, cậu đã gây ra họa lớn rồi! Đừng hòng chạy!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK