• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30: Tình cũ nhen nhóm
“Với tư cách là bạn học cũ, anh đúng là vần chưa hiểu rõ về tôi nhỉ, uống mất tình cảm sâu đậm mà tôi dành cho anh vào năm đó.”
Trương ơâm Dao tự cười nhạo chính mình: “Tôi là mồn chủ của Dạ Xoa Mồn, ba năm trước cũng chỉ có anh không biết chuyện này đúng không? Nói cách khác, cho dù biết, anh cũng không có hứng thú, cũng sẽ không để trong lòng.”
Diệp Hi Hòa vuốt mũi, hắn biết cô âỳ đang oán trách nên cũng không nói gì.
“Tôi học võ thuật từ lúc nhỏ. Nếu không, anh nghĩ tại sao tôi là chị cả trong trường, đứng đầu đám nữ sinh du côn hả?”
“Chẳng qua tôi vốn không muốn chăm chỉ tập luyện, vẫn luôn nửa vời. Cho đến ba năm trước… Sau khi chuyện đó xảy ra, tôi mới hạ quyết tâm, tự mình cố gắng chăm chỉ luyện tập, cuối cùng mới được như ngày hôm nay! Tông sư 7 sao có thế không đáng nhắc đến trước mặt anh, nhưng cũng đủ để tôi tự bảo vệ mình, hồ trợ cha tôi… còn mặt của tôi…” Vừa nói đến đây, Trương cầm Dao lại cười giễu cợt: “Là tôi tự rạch.”
“Tự rạch ư?” Diệp Hi Hòa nhíu mày.
“ừm, anh biết đấy, phụ nữ quá xinh đẹp không phải là điều tốt, sẽ dề bị người khác thèm muốn. Bây giờ tôi hủy dung rồi, chẳng ai còn quan tâm đến tôi nữa. Dù có thèm muốn cơ thế của tôi thì khi nhìn
khuôn mặt này của tôi cũng chẳng còn hứng thú nữa.”
Cô ấy làm vậy để tự bảo vệ mình.
Diệp Hi Hòa hiếu ý nghĩa trong lời nói của cô ấy cố tình hủy dung để bảo vệ bản thân.
“Nhưng khuôn mặt của em vốn là một món quà trời ban, em hủy nó đi là không công bằng với thế giới này có biết khồng?”
Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng nói: “Cầm Dao, nói cho tôi biết ai đã đe dọa buộc em phải hủy dung? Còn có nhà họ Trương ba năm trước, thật sự suýt nữa bị xóa sổ khỏi Khô Lâu Đường sao?
“Diệp Hi Hòa, chuyện đã qua rồi nhắc lại làm gì, tôi biết bây giờ anh nôn nóng muốn báo thù, nhưng II
“Trương cầm Dao!” Diệp Hi Hòa bồng nhiên lạnh lùng nói: “Tôi hỏi những điều này, hy vọng em thành thật trả lời tôi. Diệp Hi Hòa tôi không phải chỉ nói suồng, em chịu đựng nhiều năm như vậy, bao nhiêu sỉ nhục, tồi sẽ giúp em đòi lại gấp ngàn lần. Chưa kể đến Khô Lâu Đường cũng liên quan đến việc nhà họ Diệp bị diệt môn. Cho dù không phải chuyện của em, tôi cũng sẽ giết hết bọn chúng, không chừa một ai.”
Trương ơâm Dao nhìn chằm chằm vào Diệp Hi Hòa.
Bây giờ cô ấy thật sự không thể hiểu nổi người bạn học cũ của mình nữa fôi.
Ba năm trước, Diệp Hi Hòa chỉ là một người bình thường, tuy xuất thân từ nhà họ Diệp huy hoàng,
nhưng ngoài đẹp trai ra thì không có gì đặc biệt chính khuôn mặt tuấn tú ấy đã khiến cô ấy mê mẩn, rồi đắm chìm trong tình yêu đầu đời.
Nhưng bây giờ, trực giác của cô ấy cảm thấy Diệp Hi Hòa rất khó đoán, hắn có thêm vẻ nam tính vô song, khiến người ta cảm thấy chỉ có hắn là nhất trong cả thế giới này
“Người khiến tôi bị hủy dung chính là đường chủ của Khô Lâu Đường, Lý Nhất Đao! Đúng như tên gọi, Lý Nhất Đao là một kiếm sĩ hùng mạnh! Ba năm trước, hắn ta đã dẫn người giết cha tôi, còn bắt giữ tôi. Khi hắn muốn làm nhục tôi, tôi thà chết cũng không nghe theo. Trong lúc hắn lơ là, tôi đã giật lấy con dao trên tay hắn ta và tự rạch mạnh vào mặt.”
“Lúc đó mặt tôi hoàn toàn bị hủy hoại, máu chảy thành sông, cuối cùng hắn ta mới không còn hứng thú với tôi và tức giận rời đi!”
“Diệp Hi Hòa, tôi không biết thực lực của anh bây giờ thế nào, nhưng Lý Nhất Đao thật sự rất mạnh. Ba năm trước, hắn đã là một Tông sư 8 sao rồi, cũng là thủ lĩnh của Khô Lâu Đường, đó là lý do tại sao hắn ta trở thành thế lực ngầm số một ở Tân Hải! Có lời don còn có một người sư phụ chống lưng cho hắn ta, là người của môn phái nào đó nên thực lực càng tăng mạnh hơn, nhưng ông ta chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ dồ đệ của mình, ăn uống và vui chơi.”
“Tôi biết rồi.” Sau khi nghe xong, Diệp Hi Hòa chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi nói với Trương cầm Dao: “Cầm Dao, bỏ mạng che mặt ra đi.”
“Cái gì?”
“Bỏ ra đi, tôi chữa mặt cho em.”
“Anh nói gì cơ?” Trương cầm Dao nghe thấy lời này thì sững sờ.
Ba năm qua, mặc dù mang danh tiếng Mầu Dạ Xoa nhưng sao cô ấy có thể chưa từng nghĩ đến việc chữa lành được khuôn mặt của mình chứ? Cô ấy đã có năng lực tự bảo vệ mình, cô cũng không sợ Lý Nhất Đao lại đến sỉ nhục mình.
Nhưng đáng tiếc, cô ấy đã thử vô số cách, đến gặp các bác sĩ nổi tiếng, thậm chí còn đến Hàn Quốc để tìm bác sĩ phẫu thuật thấm mỹ nhưng đều vô ích! Chỉ vì cô đã cắt sâu đến mức gãy sống mũi, vết sẹo sâu không thấy đáy, da thịt rách nát!
“Diệp Hi Hòa, anh đang đùa à? Bây giờ tôi là một con quái vật xấu xí, đừng chọc ghẹo tôi!”
“Tôi chọc ai cũng sẽ không trêu chọc em!” Diệp Hi Hòa lắc đầu, sau đó chủ động đưa tay chạm vào khuôn mặt của Trương cầm Dao, bỏ tấm mạng che xuống.
Trong phút chốc, khuôn mặt đã từng rất thanh tú nhưng lại bị hủy dung dần lộ ra trước mặt hắn.
Trương cầm Dao kêu lên một tiếng, vô thức muốn lâỳtay che lại, cô ấy thật sự rất sợ gương mặt xấu xí của mình sẽ hù dọa Diệp Hi Hòa. Dù sao đây cũng là người đàn ông duy nhất mà bản thân đã yêu sâu đậm từ khi còn nhỏ.
“Có phải rất xấu không? Diệp Hi Hòa, tồi biết bây
giờ tôi không còn xứng với anh nữa, nên anh không cần phải lo lắng cho tôi, anh cũng khồng nợ tôi điều gì cả. Chuyện xảy ra khi đó đều là tôi tình nguyện …”
Diệp Hi Hòa khồng đợi cô nói xong mà chỉ vào chiếc ghế sô pha phía sau và nói: “Em nằm xuống đi.”
“Hả?” Trương cầm Dao ngạc nhiên.
“Tôi bảo em nằm xuống.” Diệp Hi Hòa lặp lại lần nữa.
Trương cầm Dao không hiểu Diệp Hi Hòa đang làm cái quái gì, nhưng cô ấy vần rối rắm cởi giày, đế chân trần nằm trên sô pha.
Cơ thế ngọc ngà nhẹ nhàng nằm xuống, càng khiến đường cong cơ thể rõ nét, đôi chân ngọc thon dài và trắng như tuyết khiến người khác thèm muốn.
“Diệp Hi Hòa, anh…”
“Kể từ bây giờ, em hãy nhắm mắt lại, đừng cử động.” Diệp Hi Hòa đứng trước mặt cô nói: “Việc còn lại cứ giao cho tôi.”
Trương cầm Dao mở miệng, mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng cô ấy vần ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hồ hấp trở nên gấp gáp.
Diệp Hi Hòa cũng không khách khí, năm ngón tay ngưng tụ châm băng, nhắm thẳng vào các huyệt đạo trên mặt Trương cầm Dao và nhẹ nhàng đâm vào.
Châm Thiên Sơn Băng Phách, chỉ cần một người chưa chết hẳn, cũng có thế khiến người đó sống lại từ
xương trắng thịt vụn! So sánh với việc điều trị một khuôn mặt bị hủy dung, chỉ dề như ăn một miếng bánh!
Sau vài mũi châm, vết dao gây ám ảnh trên mặt Trương cầm Dao bắt đầu từ từ lành lại…
Trương cầm Dao cảm thấy trên mặt mình vừa ấm áp vừa ngứa ngáy nên vô thức muốn đưa tay gãi, nhưng Diệp Hi Hòa đột nhiên nắm lấy tay cô ấy ngăn lại.
Chỉ cái nắm tay như vậy đã khiến cơ thể mảnh mai của Trương cầm Dao run rẩy, từ lòng bàn tay truyền một luồng nhiệt khó tả đến trái tim…
Đây là bàn tay ấm áp của Diệp Hi Hòa, cũng là người (Tàn ông cô ấy chưa từng quên giây phút nào trong ba năm qua…
Lúc này Diệp Hi Hòa khồng biết tâm trạng phập phồng trong lòng Trương cầm Dao, hắn chỉ bình tĩnh quan sát sắc mặt của cô ấy.
Chỉ trong thời gian ngắn, khuồn mặt xinh đẹp của cồ ấy đã trở lại như trước, không chỉ những vết sẹo và vết hằn hoàn toàn biến mất mà làn da của cồ ấy cũng trở nên trắng hơn, mềm mại và trơn nhẵn.
“Được fôi, em mở mắt ra đi.” Trong lòng Trương Cầm Dao vốn đang rung dọng, khi nghe dược lời này, cô ấy mở doi mắt xinh (dẹp ra.
“Đi soi gương đi, em đã hồi phục fôi.” Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.
“Tôi? Hồi phục ư?” Trương cầm Dao vồ cùng
kinh ngạc, sau khi phản ứng lại, cô ấy vội vàng nhảy xuống ghế sô pha và chạy vào phòng thay đồ.
ở đó có một tấm gương lớn, cô ấy nhìn mình trong gương, quả nhiên, khuôn mặt rạng rỡ đã được khôi phục… Lúc này, Trương cầm Dao không tin vào mắt mình, cô ấy lắc đầu thật mạnh để xác nhận đây không phải là mơ, cũng không phải ảo giác của chính mình.
Sau đó, môn chủ Dạ Xoa Môn, Huyết Tường Vi – Dạ La Sát khét tiếng, cũng kìm không được khóc nấc lên. Cồ ấy không nói lời nào mà vội lao ra ngoài, nhìn Diệp Hi Hòa với đôi mắt ướt đầm: “Diệp Hi Hòa, sao anh làm được vậy? Tại sao tôi… Hu hu”
Trương cầm Dao chưa kịp nói xong đã lao tới bằng đôi chân trần và nhào vào vòng tay của Diệp Hi Hòa. Cánh tay ngọc ngà, ấm áp và thơm ngát, bộ ngực đầy đặn và mềm mại của cô ấy áp vào ngực hắn, Diệp Hi Hòa thở dài, vỗ nhẹ lên bờ vai thơm của cô ấy.
“Tồi biết y thuật, chỉ cần em hồi phục là được rồi.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Tuy nhiên, lúc này Trương cầm Dao vần mượn sự kích động để ôm lấy Diệp Hi Hòa không chịu buông ra. Cô ấy đã mong mỏi cái ôm này suốt sáu năm, ba năm cấp ba và ba năm trở thành Dạ La Sát…
“Được fôi, đừng khóc nữa, chúng ta còn nhiều thời gian đế ôn lại chuyện xưa. Bây giờ, em thu dọn một chút, fôi đi với tôi” Diệp Hi Hòa nói.
“Đi đâu vậy?”
“Tiêu diệt Khô Lâu Đường!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK