Chương 11: sở Tuần tra
Bum!!!
Trong tiếng nổ tung, mọi người dều cho rằng Diệp Hi Hòa đã chết.
Tuy nhiên một lúc sau, làn khói biến mất, không ngờ Diệp Hi Hòa lại bước ra ngoài mà không hề mất cọng tóc nào.
Nhìn thi thế của Quách Côn bị nổ tung thành nhiều mảnh trên mặt đất, máu và thịt hồn loạn, hắn chỉ lạnh lùng nhíu mày.
Xem ra sự việc ba năm trước không đơn giản như hắn tưởng tượng, khồng ngờ lại khiến Quách Cồn này thà tự nổ tung cũng không chịu tiết lộ nửa chữ.
Nhưng càng như vậy thì hắn càng muốn điều tra rõ mọi chuyện xảy ra vào thời điếm đó.
Hắn sải bước rời khỏi cảng Kim Dạ, vậy mà dọc đường lại không có ai ngăn cản, những người chứng kiến ốêu lần lượt quỳ xuống như thể đang lạy quỷ thần.
Mà khi Diệp Hi Hòa vừa quay lại đường cái thì thấy toàn bộ con đường này đều đã được người khác dọn sạch.
Chỗ tối phía dang xa, một đám người đằng đằng sát khí bước ra.
“Hay cho một tàn dư nhà họ Diệp, chẳng trách tìm khắp nơi dều không tìm thấy mày. Mày da giết người lại còn rảnh rồi chạy đến cảng Kim Dạ để ăn
chơi à?”
Diệp Hi Hòa lạnh lùng dừng bước thì nhìn thấy Trần Hán Sinh xuất hiện, dần theo hai trăm tử sĩ của nhà họ Trần, bên cạnh còn có Lam Phượng Tường – cường giả cấp bậc Tông sư.
“Ông Lam, đây là tên đầu sỏ đã giết chết anh cả của tôi, đêm nay ồng nhất định phải chặt hắn thành nghìn mảnh!”
Trần Hán Sinh nói với Lam Phượng Tường với dáng vẻ cáo mượn oai hùm*.
Lam Phượng Tường liếc nhìn Diệp Hi Hòa, im lặng đứng chắp tay sau lưng, thế hiện khí phách của Tông sư một phái.
“Diệp Hi Hòa, mày biết tao là ai không? Lúc trước mày đã giết Trần Hãn Thanh, anh cả, của tao ở đám cưới nhà họ Mã. Đừng tưởng nhà họ Trần tao sẽ bỏ qua chuyện này!”
Trần Hán Sinh?
Đương nhiên Diệp Hi Hòa cũng hơi có ấn tượng với khuôn mặt này.
Song, dù thuộc nhà họ Trần thì người này cũng chẳng là gì.
Ba năm trước, lúc Trần Hãn Thanh và con chó già Trần Vân Phi kia dẫn theo người giết nhà họ Diệp, khồng hề thấy bóng dáng gã, nói thẳng ra, gã chỉ là một cậu ấm sống trong gia đình giàu có, suốt ngày ăn chơi phung phí tiền của cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, chỉ sống dưới cái bóng của anh
cả và thằng cha già.
“Trần Hán Sinh, sao con chó già Trần Vân Phi cha mày không tới?” Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.
“Súc sinh! Dựa vào mày mà cũng dám nhắc tới tên cha tao à?”
Trần Hán Sinh chợt tức giận: “ông Lam, không cần phí lời với thứ nghiệt chủng này, hãy bắt lấy hắn đế an ủi linh hồn trên trời của anh cả tôi!”
“ừ”
Lam Phượng Tường gật đầu, thật ra từ nãy đến giờ ông ta luôn đánh giá Diệp Hi Hòa.
Tuy ông ta cực kỳ tự tin vào thực lực của mình, nhưng dù sao Diệp Hi Hòa cũng là một người có thể một bàn tay đã khiến Cừu Thiên Trượng đổ máu, ông ta cũng không thế xem thường.
Nhưng nhìn lâu như vậy ông ta cũng không nhìn ra được gì, Diệp Hi Hòa giống như một đại dương bao la, sâu không lường được.
“Phượng Nhãn quyền!!”
Lam Phượng Tường quyết định trước tiên thử độ nông sâu của Diệp Hi Hòa, ông ta khẽ di chuyển, bắt đầu dùng Phượng Nhãn quyền nổi tiếng đánh thẳng về phía Diệp Hi Hòa.
Một quyền này mang theo sức mạnh bên trong, khí thế cũng vô cùng mãnh liệt!
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo có một tiếng rắc, nắm đấm lập tức bị Diệp Hi Hòa dùng tay không vặn
ngược lại, trong nháy mắt cả nắm tay và cánh tay của Lam Phượng Tường đều giống như cái cọc, gãy đứt đoạn từng phần theo âm thanh vang lên.
Sau đó, Lam Phượng Tường chưa kịp kêu lên tiếng kêu thảm thiết, một bàn tay của Diệp Hi Hòa đã tát ông ta thành vũng máu!
Ầm!!!
Cảnh tượng này khiến toàn bộ những người chứng kiến càng thêm bàng hoàng và khó hiểu.
Không ai có thế ngờ rằng ông Lam, một Tông sư 3 sao cũng không hơn được tàn dư nhà họ Diệp, trong nháy mắt cũng chết không còn mảnh vụn nào.
“Cái này…”
Trần Hán Sinh lùi lại vài bước, mặt đầy vẻ sợ hãi gần chết.
“Lên… Lên!!! Lên cho tao, giết hắn đi!!”
Lúc này Trần Hán Sinh đã nhận ra rằng hành động đưa người tới tìm Diệp Hi Hòa, cố chấp tỏ vẻ ta đây của mình là sai lầm. Gã vội vàng lại ra lệnh cho hai trăm tử sĩ bên cạnh, bảo bọn họ cùng nhau tấn cồng Diệp Hi Hòa.
Hai trăm tử sĩ này trải qua sự tẩy não của nhà họ Trần, đúng là trung thành đến chết. Vì vậy vào lúc này dù cảm thấy sợ hãi, bọn họ vẫn bừng bừng sát khí dồng loạt xông lên trước, thề phải bắt Diệp Hi Hòa.
Nhưng Diệp Hi Hòa không hề di chuyển chút nào đã thấy hai trăm người bị “trả hàng” về, tất cả mọi
người dều bị sức mạnh kinh khủng nghiền nát bê bết
máu, chết khồng còn mảnh vụn nào!
“Mẹ ơi!!!”
Trần Hán Sinh tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này thật sự đến cả chạy cũng quên luôn, mông ngồi bệt xuống đất, một luồng khí lạnh ngột ngạt từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu.
Diệp Hi Hòa đến trước mặt gã như một cơn gió, một tay tóm lấy cổ gã nhấc lên khỏi mặt đất.
“Diệp Hi Hòa, đừng giết tôi!!! Chuyện năm đó tôi không biết gì cả. Lần này cũng là cha tôi bảo tôi đưa người đến báo thù cho anh cả, không liên quan đến tôi đâu!”
“Mày nói vậy coi như là không đánh tự khai sao?”
Diệp Hi Hòa nheo mắt, ý định giết người mạnh mẽ tràn ngập tỏa ra trong không khí…
“Dừng tay!!”
Đột nhiên, từ xa lại có một đám đông cường giả khí thế mạnh mẽ xông tới, người cầm đầu là một người đàn ông khí thế mạnh mẽ, theo sau là một đám cấp dưới sẵn sàng ra tay.
“Sở Tuần tra?”
Diệp Hi Hòa vừa nhìn đã nhận ra, những người này là người của Sở Tuần tra, người đứng đầu kia là Sở trưởng sở Tuần tra Địch Quảng Đào.
Trần Hán Sinh nhìn thấy người này cũng như
nhìn thấy cứu tinh, vội hét lên: “Sở trưởng Địch, mau đến cứu tôi! Tôi là Trần Hán Sinh của nhà họ Trần, chúng ta còn từng cùng uống rượu với nhau…”
Sở trưởng Địch dẫn người sải bước hùng hổ đi tới, nhìn thấy những mảnh thi thể đẫm máu lộn xộn trên mặt đất và máu văng ra như sương mù bao phủ khắp trong không khí, anh ta hoảng sợ nhìn Diệp Hi Hòa nói: “Cái này… đây đều là anh làm sao?”
Sau đó, anh ta nhìn Trần Hán Sinh đang bị Diệp Hi Hòa nắm trong tay, tức giận nói: “Thả cậu ta xuống cho tôi!”
Một tiếng rắc!
Diệp Hi Hòa bóp nát cổ Trần Hán Sinh, một cái đầu người bay lên trời, máu tươi phun ra bắn tung tóe trên mặt Địch Quảng Đào.
“Anh!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Địch Quảng Đào lùi lại mấy bước theo bản năng. Khi đám cấp dưới tuần tra phía sau phản ứng lại thì đều tức giận, đồng loạt rút súng ra chĩa vào Diệp Hi Hòa!
“Khoan!”
Địch Quảng Đào bổng ngăn cấp dưới của mình lại, sau đó sờ máu trên mặt, nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa hỏi: “Anh… anh thật sự là Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp sao?!”
Là Sở trưởng sở Tuần tra Tân Hải, đương nhiên anh ta cũng biết rõ về vụ án mạng xảy ra ba năm trước ở nhà họ Diệp. Nhưng anh ta cũng không ngờ
rằng, thiếu gia nhà họ Diệp đã chết ba năm trước trong lời đồn lại sống sót trở về.
Cách đây không lâu, anh ta nhận được một báo án nói rằng khách sạn Thịnh Thế Long Đình đã xảy ra một vụ thảm sát, tất cả mọi người trong hai nhà Tô, Mã cũng như những người tham gia và cấp dưới đều bị giết hết, chết không còn sót lại mảnh vụn nào… Hung thủ là người thiếu gia nhà họ Diệp ngày trước này…
Vì vậy anh ta mới khồng thể khồng đích thân dần đội ra ngoài, nhưng lại không ngờ đúng lúc lại gặp phải Diệp Hi Hòa giết người ở đây, còn là ngay trước mặt anh ta giết Trần Hán Sinh – lão nhị nhà họ Trần.
“Sở trưởng Địch, còn nhớ tôi đúng là làm khó cho anh rồi.”
Diệp Hi Hòa nhìn Địch Quảng Đào với vẻ u ám, nói: “Không ai biết rõ hơn anh về vụ án mạng mà nhà họ Diệp gặp phải ba năm trước phải không? Anh đến đúng lúc lắm, tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích!”
Địch Quảng Đào chợt im lặng, thậm chí anh ta cảm nhận được sự đè nén ngạt thở từ trên người Diệp Hi Hòa.
Dường như người hiện tại đối mặt với anh ta vốn khồng còn là Diệp Hi Hòa, mà là một con thú cổ từ thời xa xưa, hơi lộ ra răng nanh đã có thể nuốt chửng cả chín bộ tộc của anh ta!
“Diệp thiếu, chuyện ba năm về trước…”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK