• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 34: Tung tích của Vương Nguyên Bảo
LÚC này Diệp Hi Hòa đã đi về phía Trương cầm Dao.
“Chúng ta trở về thôi!”
Sở dĩ vừa rồi hắn lãng phí thời gian giết chết Lý Nhất Đao, một là đế phát tiết cơn tức giận.
Tiếp theo, cũng là muốn moi được điều gì đó từ trong miệng Lý Nhất Đao.
Nhưng đối với loại rác rưởi không thể tái chế hơn được nữa kia thì Hòan toàn không cần phải lãng phí thời gian!
“Diệp Hi Hòa, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Mãi đến lúc này, Trương cầm Dao mới cưỡng chế được cuồng loạn trong lòng xuống, nghẹn ngào hỏi.
“Cái gì?”
“Rốt cuộc thực lực của anh là thế nào, tại sao cường giả cấp Thái Đấu cũng…”
“Nói thật thì tôi cũng không biết.”
Diệp Hi Hòa lắc đầu: “Thực lực của tồi khồng thể dùng cảnh giới để cân nhắc được, hai chữ vô địch mới là cách giải thích tốt nhất.”
Hắn thực sự nói thật, không nói đến chuyện võ giả đạt đến cấp độ Chiến Vương, mới có thế chân
chính vận dụng nội lực.
Chẳng qua trước đây, các võ giả đều đang dùng “nội kình” mà thôi!
Mà thứ hắn có là chân khí, nó còn cao hơn một bậc so với nội lực!
Huống chi, hắn còn có được bốn luồng chân khí bản nguyên, yếu nhất là chân khí Bạch Hố cũng đủ để huỷ thiên diệt địa.
Trừ cái đó ra, còn có một đòn sát thủ mà hắn không muốn ai biết, đó chính là luồng chân khí màu vàng xuất hiện duy nhất một lần vào năm đó đế giúp hắn hộ thể khi hàng phục một vật!
Hiện tại vật kia da thành vũ khí bản mệnh của hắn, giơ tay đến, vung tay là đi, như một cánh tay giết người trong vô hình!
Trương cầm Dao mím môi, cô ấy có cảm giác Diệp Hi Hòa lại đang ra vẻ thần bí.
Cho dù một người có mạnh đến đâu, thì sao có thể khồng biết cảnh giới của chính mình?
“Hừ, nếu anh không muốn nói thì quên đi, chúng ta đi thôi!”
Cô âỳ bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Diệp Hi Hòa một cái!
Hai người trở lại trên xe, Diệp Hi Hòa nhờ Trương cầm Dao đưa mình dưa về nhà họ Diệp.
Ra thời gian dài như vậy, quả thực hắn có hơi nhớ Diệp Hình Vũ, cũng không biết lúc này Tiếu Vũ đã
tỉnh dậy hay chưa.
Đồng thời, chuyện chiếc hộp vuông cổ kia cũng phải hỏi Tiểu Vũ một chút.
“Đúng fôi, em giúp tôi làm một chuyện.”
Diệp Hi Hòa đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nói.
“Cái gì?”
“Tôi đánh tới nhà họ Vương nhưng không tìm được Vương Nguyên Bảo, hoá ra ông ta đã chuồn mất từ đời nào rồi.”
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: “Nhưng tôi biết, ông ta không trốn thoát khỏi Tân Hải, dù sao thì chuyện làm ăn của gia tộc ông ta còn ở chỗ này mà, em dùng năng lượng của Dạ Xoa Môn giúp tôi tìm ông ta đi.”
“Được rồi, tồi sẽ cố gắng hết sức!”
Trương ơâm Dao khẽ gật đầu.
“Mặt khác, còn một chuyện.”
Diệp Hi Hòa quay sang nhìn cô ấy một cái: “Em quá yếu, Tông Sư 7 sao của em là hàng dởm đấy à? Vừa rồi tôi thấy em mới giết hơn hai trăm người mà đã thở hồng hộc rồi, thế này không ổn.”
Trương cầm Dao nghe xong lời này thì bó tay, chân ngọc bỗng nhiên giẫm mạnh chân ga: “Diệp Hi Hòa, anh cho rằng ai cũng biến thái như anh à? Hai trăm người đấy, sao anh nói nhẹ nhàng thế, dù sao hơn hai trăm người kia cũng là tay chân của Khô Lâu Đường, không phải hai trăm cái chày gỗ!”
“Cho nên tôi mới nói em yếu đấy!”
Diệp Hi Hòa thản nhiên nói: “Như vậy đi, chỗ này của tôi có một bộ công pháp rất thích hợp với em, sau khi học xong em nhất định sẽ tiến bộ nhảy vọt, chỉ là có một số tác dụng phụ…”
Trương cầm Dao không đợi Diệp Hi Hòa nói xong, đã mừng rỡ nói: “Thật sao? Diệp Hi Hòa, từ bao giờ mà anh lại lề mề chậm chạp thế hả, còn có loại chuyện tốt này sao, vậy thì anh nhanh đưa cho tôi đi, coi như tôi nợ anh một ân tình, chờ đến lúc tôi trở nên mạnh hơn, không phải tôi cũng trở thành trợ thủ đắc lực cho anh sao!”
Cồ ấy cũng không cảm thấy mình lấy dồ của Diệp Hi Hòa có gì không ổn, dù sao thì khi học cao trung, mối quan hệ của hai người cũng rất tốt.
Diệp Hi Hòa đã từng uống sữa bò của cô ấy, từng nếm bánh ngọt của cô ấy, còn ăn cả sandwich mộc nhĩ của cồ ấy nữa… Diệp Hi Hòa cảm thấy đó là điều đương nhiên, giữa hai người bọn họ khồng có nhiều khách sáo như vậy.
Nhưng Diệp Hi Hòa còn đang do dự.
Bộ công pháp mà hắn cảm thấy thích hợp với Trương cầm Dao có tên là Liệt Phượng Tâm Quyết.
Là một trong rất nhiều tàng thư công pháp trên Thiên Sơn, còn là do mấy đời sư tố trên Thiên Sơn thuận tay mang về lúc đi diệt môn phái khác.
Bộ công pháp kia cái gì cũng tốt, nếu nói có một điểm không tốt thì là sau khi người nữ học xong bộ
công pháp kia, phương diện dục vọng nào đó sẽ trở nên đặc biệt mạnh mẽ…
Người bình thường đã không dề gì chống đỡ (Tược, mà khi nhu cầu trồi dậy, bản thân người luyện công cũng rất khó khống chế…
“Đế tôi suy nghĩ thêm đã, em cứ coi như tôi buồn miệng nói ra đi.”
“Diệp Hi Hòa, trước kia anh không phải là người như thế, lề mề chậm chạp!”
Trương cầm Dao tức giận nói: “Nếu anh muốn cho tôi thì cứ đưa đây, lo lắng cái gì, chẳng lẽ tồi còn có thể tấu hỏa nhập ma?”
“Em chắc chú?”
“Tôi chắc chắn! Tôi cũng muốn mình mạnh lên từ lâu rồi, nhưng công pháp gia truyền mà cha tôi đế lại vốn không thể thỏa mãn được tôi, miễn cưỡng giúp tôi trở thành Tông Sư 7 sao, còn bị anh coi là hàng lởm!”
“Vậy nếu sau này thật sự xảy ra chuyện gì thì em sẽ không trách tôi chú?” Diệp Hi Hòa nhìn cô ấy rồi hỏi.
“Đương nhiên rồi, tôi nói này, anh có thể dứt khoát một chút không? Mau lên!”
Trương cầm Dao thúc giục nói.
“Được fôi, lấy giấy bút đi!”
Diệp Hi Hòa ngầm nghĩ, cảm thấy có mình ở đây thì Trương cầm Dao sẽ không xảy ra vấn đề gì cả, nên
dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa.
“Trên xe tôi thì lấy đâu ra giấy? Chỉ có bút thôi! Anh định viết ra à? Viết lên sườn xám của tôi đi!”
Trương cầm Dao ngả người ra phía sau một chút, lộ ra hai chân kéo căng đế Diệp Hi Hòa viết luồn lên trên đùi của mình.
Thế này quá nhảm nhí, tốt xấu gì thì đây cũng là một bộ công pháp cao thâm, nếu để cho tổ sư gia năm đó sáng tạo ra môn công pháp này nhìn thấy chỉ sợ sẽ nổi điên đến độ có thể bò ra khỏi mộ mất.
Nhưng Diệp Hi Hòa cũng không phải người câu nệ, hắn lây cây bút trong xe, sau đó viết bộ công pháp Liệt Phượng Tâm Quyết xuống sườn xám trên đùi ngọc của Trương cầm Dao.
Ban đầu Trương cầm Dao cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi Diệp Hi Hòa bắt đầu viết, thân thể mềm mại của cõ ấy không nhịn được căng thẳng rồi run rẩy!
Ngay cả khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ ửng lên.
Chỉ tại ngòi bút của Diệp Hi Hòa, hắn viết thật sự quá ngứa, cũng quá mảnh, khiến cho cô ấy có cảm giác trên đùi mình giống như có rất nhiều con kiến nhỏ đang bò, thân thế mềm mại cũng trở nên khô nóng.
Mà trong lúc lơ đãng, sườn xám của cô ấy bị xô lên, lộ ra đôi chân non mềm trắng như tuyết bên trong cùng với làn da nõn nà căng bóng…
Không bao lâu sau, cuối cùng Diệp Hi Hòa cũng
viết xong.
Hắn thật sự rất kính nghiệp, ngay cả phần thân dưới và bắp đùi của Trương cầm Dao cũng được viết lít nha lít nhít.
Bầu không khí trong xe lúc này quả thực khò nóng quyến rũ khồng nói nên lời cùng với một hương thơm khó tả.
“Nhớ đấy lúc về không được giặt, tốt nhất là trước khi giặt phải chép lại trước đã!” Diệp Hi Hòa nhỏm người dậy, dặn dò.
“Anh nghĩ tôi là đồ đần à?”
Trương cầm Dao đỏ bừng mặt trừng mắt lườm hắn một cái, đôi mắt xinh đẹp kia như tan chảy thành nước, vô cùng quyến rũ.
Nhưng Diệp Hi Hòa lại không nhìn ra những mánh khóe này, tiếp tục để Trương cầm Dao đưa mình trở về nhà họ Diệp.
Vừa mới xuống xe, đã thấy một bóng người khồng tưởng tượng được từ bên trong đi ra, là Lâm Chỉ Huyên!
Mà khi Lâm Chỉ Huyên nhìn thấy Diệp Hi Hòa từ trên xe Trương cầm Dao đi xuống cũng rất bất ngờ, sắc mặt cô ấy cứng đờ!
Đồng thời, Trương cầm Dao cũng không ngờ Lâm Chỉ Huyên lại xuất hiện ở nhà họ Lâm, cho nên cồ ấy không khỏi nhìn đối phương thêm mấy lần.
Hai người phụ nữ này đã nghe danh nhau từ lâu,
bọn họ đều là một trong mười mỹ nữ của Tân Hải, lại dều nằm trong top ba người đứng đầu, chỉ là khồng quen nhau thồi, nhưng giờ phút này lại có chút hương vị tranh cao thấp mơ hồ với nhau.
“Em đi về trước đi.”
Diệp Hi Hòa bình tĩnh xua tay với Trương cầm Dao, nói.
Trương ơâm Dao thu hồi ánh mắt khỏi Lâm Chỉ Huyên, không nói gì, sau đó lái xe rời đi.
“Hoá ra anh cũng biết cười với người khác cơ à, tôi còn tưởng rằng anh sẽ mãi mãi đối xử lạnh như băng với người khác chứ!”
Lâm Chỉ Huyên lãnh đạm nói.
“Sao cô lại ở đây?” Diệp Hi Hòa thản nhiên nhìn cô ấy.
“Tôi bảo chú Tống về rồi, người ta là một người đàn ồng có tuổi rồi, sao có thế chăm sóc em gái của anh được? Nam nữ khác biệt, sợ là khồng tiện.”
Diệp Hi Hòa ngạc nhiên nhìn Lâm Chỉ Huyên, không ngờ cô ấy còn có lòng tốt này.
“Đế tôi về thuê một bảo mầu là được.”
“Không cần, bảo mầu bình thường dám đến nhà họ Diệp của anh à? Lại nói có thế chăm sóc tốt muội muội của ngươi a?”
Lâm Chỉ Huyên hừ một tiếng: “Diệp Hi Hòa, tạm thời đừng lo lắng những chuyện này, tôi giúp anh tra được tung tích của Vương Nguyên Bảo rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK