Chương 24: Hắn còn là người sao?
Bộp!
Sau khi nghe hết những lời trong điện thoại, La Diêm Thiên khồng khỏi làm rớt điện thoại xuống đất.
Anh ta vừa nghe thấy cái gì vậy?
Hai tay sai đắc lực nhất của mình, Hắc Bạch Vô Thường, thế mà bị tiêu diệt hết ở nhà họ Lâm ư?!
Thảo nào đến giờ vẫn chưa quay lại!!!
Hơn nữa, tên tàn dư nhà họ Diệp còn dám giết con trai của vị kia ư?
La Diêm Thiên vội vàng nhặt điện thoại lên: “Ngài Cát, ngài chắc chú? Tên tàn dư nhà họ Diệp thật sự dám giết con trai của vị đó à, hơn nữa Hắc Bạch Vô Thường của tôi là Tông sư 8 sao! Nếu phối hợp với nhau còn ngang ngửa 9 sao, sao lại có thể mà bị…”
“Anh nghĩ tồi sẽ dua với anh chuyện như vậy à?”
Ngài Cát lạnh lùng nói: “Tóm lại, anh tốt nhất nên hiểu rõ ý của ông chủ tôi, vậy đi!”
Ngài Cát vừa nói xong đã cúp máy.
La Diêm Thiên cứng đờ ngồi tại chỗ, vần chưa hết bàng hoàng.
Sau đó, mặt anh ta bỗng tối sầm lại, đấm mạnh vỡ cả ghế ngồi!
“Đại vương, chuyện gì thê?”
Đầu Trâu vội hỏi.
“Triệu tập Phán Quan cùng tất cả tinh binh quay trở về ngay!”
La Diêm Thiên âm u nói.
Lúc này anh ta đã hơi hối hận vì tự ý xuất đầu lộ diện giúp vị kia xử lý Diệp Hi Hòa.
Bây giờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, chịu thiệt hại nặng nề!
Tuy nhiên, Diêm Vương Điện do La Diêm Thiên cầm đầu đã thống trị Tân Hải nhiều năm, cũng không phải chỉ là tổ chim non, nếu Diệp Hi Hòa thật sự tới tìm đường chết, anh ta cũng không ngại giúp một tay!
Đầu Trâu Mặt Ngựa nhìn nhau, vẫn không hiểu chuyện gì khiến đại vương tức giận dữ vậy.
Nhưng khi thấy vẻ mặt La Diêm Thiên có vẻ nặng nề khác thường, hắn ta nhanh chóng lấy điện thoại triệu tập đàn em.
Nhưng đúng lúc đó, bồng vang lên rầm một tiếng, cả cánh cửa lớn của Diêm Vương Điện bị đá vỡ tung, tiếp theo hàng chục bóng người bay ngang vào, nổ tung thành vũng máu!
“Cái gì?!”
La Diêm Thiên và Đầu Trâu Mặt Ngựa đông cứng người, vừa ngẩng đầu thì thấy Diệp Hi Hòa bước vào.
“La Diêm Thiên, mày muốn tìm tao à, vừa hay, tao cũng muốn tâm sự với mày đây!”
Diệp Hi Hòa nói với vẻ mặt không cảm xúc.
La Diêm Thiên tự cho mình là thế lực ngầm nổi tiếng hung tàn nhất trong bốn thế lực lớn ở Tân Hải, vô cùng nổi bật hơn nữa bọn họ còn có thực lực
mạnh mẽ.
Nhưng giờ đây, khi đối mặt với Diệp Hi Hòa tỏa sát khí ngút trời, anh ta lại bất giác cảm thấy sợ hãi, khí thế như bị đè nén trong nháy mắt!
“Ôi mẹ ơi!”
Lúc này, những người đẹp đang quỳ phục vụ La Diêm Thiên cũng vội bò dậy chạy trốn, trong bầu không khí này, không ai để ý đến họ.
“Diệp Hi Hòa, gan mày lớn thật đấy, Diêm Vương Điện của tao là chồ để mày tùy ý tung hoành à?” La Diêm Thiên nghiến răng.
“La Diêm Thiên, khỏi nhiều lời, nói ra tất cả những gì mày biết về ba năm trước, tên ra lệnh cho bọn mày thảm sát gia tộc tao là ai, tao sẽ cho mày chết toàn thây!”
“Hả?”
La Diêm Thiên nhướn mày, không ngờ Diệp Hi Hòa đã điều tra sâu đến vậy, anh ta lập tức nở nụ cười khinh thường: “Nực cười! Muốn biết à? Xuống đó hỏi người thân đã chết của mày đi! Đầu Trâu Mặt Ngựa, lên!”
Đầu Trâu Mặt Ngựa đã không nhịn nổi nữa rồi, họ còn không hay biết Hắc Bạch Vô Thường đã bị Diệp Hi Hòa giết.
Hơn nữa, cho dù biết, họ cũng không sợ, vì bọn
họ tự nhận mình mạnh hơn Hắc Bạch Vô Thường, những Tông sư dưới 9 sao không phải là đối thủ của họ!
“Chết đi thằng nhai!”
Đầu Trâu gào thét xông lên trước, nắm đấm nặng tựa ngàn cân đập thẳng vào mặt Diệp Hi Hòa!
Dù thân hình to lớn nhưng tốc độ của hắn ta chẳng chậm chút nào, phát huy sức mạnh của Tông sư 8 sao một cách rất điêu luyện.
Tuy nhiên, hắn ta chỉ vừa áp sát Diệp Hi Hòa, “Bốp” một tiếng, nắm đấm của gã đã bị hắn bắt lây.
Giây tiếp theo, Diệp Hi Hòa tát nát hắn thành vũng máu!
“Ối!”
Chứng kiến cảnh tượng, Mặt Ngựa lập tức phanh gấp bằng gót chân!
Ban đầu hắn ta cũng lao tới Diệp Hi Hòa, nhưng bây giờ, hắn ta nhìn hắn giống như thấy ma quỷ vậy!
Cái gì thế này?
Người anh em Đầu Trâu của hắn ta, một người ngang cơ với hắn ta, vậy mà lại tiêu tan xác xơ chỉ trong một lần chạm mặt sao?
Hắn rùng mình quay đầu chạy, nhưng cũng bị Diệp Hi Hòa với tay ra, tát thành vũng máu!
Rầm!
La Diêm Thiên ngồi bệt xuống đất, trợn mắt nhìn
Diệp Hi Hòa, ruột gan như muốn nổ tung.
Anh ta là đại Tông sư tinh 2 sao, mạnh hơn Đầu Trâu Mặt Ngựa, nhưng tự nhận cũng không thế nào vừa gặp đã tát chết hai người kia!
Chưa nói đến thực lực của Diệp Hi Hòa kinh hoàng đến mức nào, chỉ riêng công pháp tàn độc này của hắn cũng đủ khiến người ta sợ chết khiếp!
Lúc này, bên ngoài lại có một nhóm người xông vào, đầu đàn là Phán Quan cùng hơn 400 thành viên Diêm Vương Điện!
“Đại vương, chuyện gì thế?”
Phán Quan vừa bước vào đã kinh ngạc nhìn La Diêm Thiên mất hồn mất vía, thắc mắc hỏi.
“Phán Quan, anh tới vừa lúc, nhanh, giết chết hắn đi! Đồ tàn dư nhà họ Diệp dám đến Diêm Vương Điện chúng tôi, mau khiến hắn chết không toàn thây!”
La Diêm Thiên chỉ vào Diệp Hi Hòa gào lên!
Phán Quan tức giận!
Hắn ta là nhân vật số 2 trong Diêm Vương Điện, về thực lực chỉ đứng sau La Diêm Thiên.
Là đại Tông sư 1 sao, trước mặt hắn, không ai dám hồn láo!
“Lên!!!”
Hắn ta gầm lên, hơn 400 tay chân Diêm Vương Điện rút vũ khí, lao tới Diệp Hi Hòa.
Hắn không rảnh lãng phí thời gian, khí thế khủng
khiếp trên người bùng nổ, lập tức đấy bay gần 100 tên xông lên đầu tiên.
100 tên rơi xuống đất, nổ tung thành bãi máu, hóa thành mưa máu thấm đỏ mặt đất.
Tiếp theo, Diệp Hi Hòa dồn hết sức mạnh vào một cú đá, tung ra luồng chân khí vô biên, như rồng cuồn cuộn, như bão lũ quét qua, xé nát 300 tên còn lại của Diêm Vương Điện, thi thể và tứ chi bay tứ tung đến hoa cả mắt.
Phán Quan dùng sức dụi mắt, chắc chắn lúc nãy mình bước vào không đúng cách rồi!
Sao mà vô lý thế này!! Giờ hắn ta chỉ ước gì mình không bao giờ quay lại!
Rốt cuộc đại vương đã chọc đến tên quỷ dữ nào vậy!!! Chỉ một cú đá đã có thể giết 300 người ư?!
Lúc này, La Diêm Thiên hoàn toàn sợ tái mặt!
Trong cơn hoảng loạn, anh ta ra sau đại sảnh kéo ra một khấu pháo.
Anh ta nhanh chóng nhắm Diệp Hi Hòa, bắn một phát!
“Đồ chết tiệt! Dù mày có võ công cao siêu đến đâu, tao không tin mày đỡ nổi phát này, chết đi!!!”
Một đạn pháo hình quả lê lao tới Diệp Hi Hòa, hắn giơ tay lên, chân khí trắng bao bọc lòng bàn tay, bình tĩnh đón lấy quả đạn pháo.
Đạn pháo vần còn đuôi lửa, nhưng bị chặn lại ngay tại chồ!
Đôi mắt La Diêm Thiên trợn tròn như trứng lừa, Phán Quan ở phía sau cũng há hốc mồm.
Đỡ đạn pháo bằng tay không, hắn còn là người không?!
Đây là cảnh giới gì mới có thể làm được vậy??
Diệp Hi Hòa thản nhiên ném viên đạn ra sau, vồ tình rơi thẳng vào miệng Phán Quan đang há to.
Giây tiếp theo, Phán Quan nổ tung tại chỗ thành mảnh vụn!
Luồng sóng nhiệt hung tợn quét ngang, nhưng Diệp Hi Hòa vần bình thản đứng đó, tiếp tục bước tới chồ La Diêm Thiên.
“La Diêm Thiên, cho dù giờ mày khai hết, thì mày cũng không được chết toàn thây đâu!”
Lúc này La Diêm Thiên đã sợ đến phát khóc, đâu còn dám đấu với Diệp Hi Hòa nữa, anh ta vội quay đầu chạy.
Diệp Hi Hòa nhảy tới, lúc sắp túm lấy anh ta thì một tiếng hét đột nhiên truyền đến từ phía sau: “Diệp thiếu, xin dừng tay!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK