Chương 15: Cướp bóc
“Đệt mợ! Cái quỷ gì vậy!!1’
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, ông già mặc trường sam xám túm lấy một tên đệ tử bên cạnh, khó khăn lắm mới ngăn được một chưởng đập phát thành vũng máu của Diệp Hi Hòa!
Đệ tử bị kéo ra chết thay bị đập bét, máu me phun đầy lên mặt ồng ta!
Ông già mặc trường sam xám sợ hãi lui về phía sau, nhìn kỹ lại Diệp Hi Hòa, thằng nhãi này thật hung hãn, không nói được là giết người luôn!
“Ngông cuồng! Cậu ngạo mạn quá rồi đấy, cậu lại giết thêm một người của Quỷ Y môn ta fôi!” ông già tức giận nói.
QuỷY mồn?
Chẳng trách ban nãy ông già này nhắc đến một người họ Cao, hóa ra ông ta cũng là truyền nhân của Quỷ Y môn giống như Chu Bân.
Diệp Hi Hòa không nhiều lời, lập tức tung chưởng thứ hai định giết chết lão đầu tôm này!
“Đợi đã!!”
Ông già mặc trường sam xám sợ hãi hoảng hốt, vội vàng thét lên: “Cậu trai trẻ kia, đừng có ngạo mạn quá! Chẳng lẽ cậu không nhận ra mình bị trúng châm độc của ta, dần mất đi sức lực sao?”
Châm độc?
Diệp Hi Hòa nhìn bàn tay của mình.
“Ha ha ha! Ta chính là trưởng lão Quỷ Y môn, Hách Kinh Phong, sở trường là ngâm độc và đánh lén, ban nãy ta đã tung Châm Huyết Đoạn Hồn cực độc do chính tay ta luyện ra, bây giờ cậu chỉ là nỏ mạnh hết đà, đừng hòng giãy dụa nữa!”
Hách Kinh Phong đắc ý cười to, ngay sau đó đã bị Diệp Hi Hòa tung chưởng đập nát thành vũng máu!
Châm độc cái con khỉ!
Hơn nữa Diệp Hi Hòa đã được Yêu Cơ thay thận đổi máu, thể chất khác hẳn với người thường, bách độc bất xâm.
Chỉ riêng chuyện hắn và Yêu Cơ cùng tắm trong bồn nước thuốc Thiên Sơn cũng có tác dụng ngăn cản mọi loại độc, Quỷ Y mồn cỏn con đấy là muốn đến tấu hề à!
Rầm!!
Sau khi tận mắt chứng kiến trưởng lão Hách Kinh Phong bị đánh chết, mấy tên đệ tử đi theo Hách Kinh Phong lập tức quỳ xuống, run lẩy bẩy trước mặt Diệp Hi Hòa như gặp ma quỷ!
Đáng sợ quá, tên thanh niên này đáng sợ quá!!!
Chỉ một bàn tay mà hắn đã đập tan người thành vũng máu, đTêu quan trọng là trưởng lão Hách không chỉ là cao thủ ngâm độc mà còn là cường giả Tông sư 6 sao nữa!
Vừa đối đầu với nhau đã tan thành mây khói fôi!
“Mấy người là đệ tử Quỷ Y môn sao?”
Diệp Hi Hòa chậm rãi bước đến trước mặt mấy tên đệ tử.
“Đúng vậy!! Xin đại nhân tha mạng!!! Chúng tồi chỉ đi theo trưởng lão Hách thôi, chúng tôi không biết gì cả!!”
Mấy người nọ điên cuồng dập đầu với Diệp Hi Hòa, đập đến rách cả trán!
Diệp Hi Hòa lạnh lùng cười một tiếng, chỉ coi như bọn họ đang làm trò.
Không biết gì cả? Lừa quỷ à? Hắn chẳng nghi ngờ việc nếu lúc này hắn bị châm độc của tên Hách Kinh Phong đánh ngã quỵ thì đám người này sẽ bỏ đá xuống giếng, xông lên bổ thêm một đao ngay!
“Quỷ Y môn đến tính số với tôi sao?”
Diệp Hi Hòa hờ hững hỏi.
“Vâng! Cao Viền Vượng bị anh giết lần trước là cao đồ của trưởng lão Hách, ông ta cảm nhận được Cao Viền Vượng đã bị anh giết chết nên tự mình xuống núi tìm anh đế trả thù…”
Một đệ tử lắp bắp trả lời.
“Quỷ Y môn các người có chữ ‘Y’ trong tên thì chắc là lập nghiệp nhờ nghề y, giấu không ít dược liệu nhỉ?” Đột nhiên Diệp Hi Hòa hỏi.
“À, vâng!”
Dù mấy đệ tử Quỷ Y môn không biết Diệp Hi Hòa có ý gì nhưng vần nói: “Quỷ Y môn chúng tôi được
xem là môn phái về y dược lớn nhất Tân Hải, nhập đạo bằng nghề y, võ thuật chỉ là phụ, kết hợp võ thuật và y dược, quỷ thần cũng khó lường…”
“Thếthì tốt, mấy người mau về nói cho chưởng môn của mấy người mang hết dược liệu quý giá nhất trong môn phái đến Tân Hải cho tôi, địa chỉ là biệt thự nhà họ Diệp!”
Diệp Hi Hòa hờ hững nói: “Không được đế lại cái nào, tồi sẽ xem xét tình hình mà giảm bớt hai lần các người đắc tội với tôi, nếu không làm theo thì cứ đợi tôi tự mình đuổi tới tận môn phái giết người cướp của đi, lúc đó các người còn chẳng giữ được mạng mà mất mạng cả gia dinh đấy!”
Mấy đệ tử Quỷ Y môn ngạc nhiên ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn Diệp Hi Hòa với ánh mắt không thể tin nổi.
Nghe mà xem, đây là tiếng người nói à?
Bọn họ đi dường xá xa xồi với trưởng lão Hách đến vốn định báo thù, nào ngờ lại thành đi chuyển phát nhanh, đã bị cướp lại còn phải nộp hết dược liệu quý của mồn phái.
“Đại nhân, chuyện này…”
“Anh có ý kiến gì à?”
Diệp Hi Hòa liếc mắt nhìn tên đệ tử này.
“Không, không dám! Chúng tôi sẽ về báo không sót một chữ cho chưởng mồn!”
Mấy tên đệ tử bị dọa vỡ mật, vội vàng dập đầu
với Diệp Hi Hòa.
“Thế mau cút đi! Nhớ mang đến trong vòng một ngày quá giờ tôi sẽ không đợi nữa!”
Mấy tên đệ tử thầm nghiến răng nghiên lợi, khinh người quá đáng mà, chưa từng nghe ai bảo đi cướp còn hạn chếthời gian nữa.
Nhưng bọn họ không dám thể hiện ra mặt mà chỉ dập đầu liên tục: “Được! Lần này chúng tôi sẽ về truyền đạt lại…”
“Đợi đã!”
Diệp Hi Hòa thấy mấy tên đệ tử này định đứng dậy, khồng đối sắc mặt nói: “Đi báo tin đâu cần nhiều người thế chứ?”
Hắn vỗ tay giữa không trung làm mấy tên đệ tử nổ tung thành vũng máu tại chồ, chỉ còn một tên cuối cùng tè cả ra quần, đâu dám suy nghĩ linh tinh trong lòng nữa, vội vàng kêu gào chạy ra ngoài!
Diệp Hi Hòa quay đầu lại nhìn bia mộ của chú hai Diệp Thiên Uyên và thím hai ô Tuệ Mị, trầm giọng nói: “Chú hai, thím hai, hai người cứ yên tâm, bây giờ cháu đã tìm được Tiểu Vũ, con bé cũng phải chịu khổ nhiều nhưng cháu sẽ chăm sóc tốt cho con bé. Có cháu ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt con bé nữa, hai người dưới suối vàng có biết cũng nhắm mắt yên lòng!”
Hắn cướp Quỷ Y môn không phải là vì để ý đến dược liệu của đối phương, cũng không phải là không tự tin với châm Thiên Sơn Băng Phách của mình.
Mà hắn chỉ muốn giúp Tiểu Vũ khỏi hẳn, ngoài việc chữa trị bằng châm băng ra, tốt nhất là Tiểu Vũ vẫn cần phải ngâm nước thuốc hàng ngày!
Như thế thì khi thuốc ngấm vào người mới khỏi nhanh hơn, có thể đứng dậy sớm hơn!
Sau khi tạm biệt người nhà, Diệp Hi Hòa rời khỏi nghĩa trang, quay về nhà họ Diệp.
Vừa mới về biệt thự hắn đã giật mình, dụi mắt mấy lần tưởng mình nhìn lầm.
Lúc này trời đã sáng lên nên hắn có thể thấy rõ ràng căn biệt thự vốn rách nát, hoang tàn của mình giờ trở nên rực rỡ hẳn lên.
Có không ít nhân viên vệ sinh đang nhiệt tình quét vôi tô tường, không ngừng chuyến rác thải, cỏ dại, thậm chí cả những đồ cũ ra ngoài, đổi thành đồ mới.
Điều này làm sắc mặt Diệp Hi Hòa lạnh như băng, lập tức lao tới!
Trong sân biệt thự, ba người xuất hiện tối qua vẫn còn ở đây, gồm có Lâm Chỉ Huyên, Tống cung phụng và Triệu Quy Di.
Lúc này Lâm Chỉ Huyên đang chỉ trỏ mấy người nhổ cỏ như nữ chủ nhân, xử lý sạch sẽ cỏ dại còn sót lại trên sân sau nhà họ Diệp, trồng một ít cây xanh vào.
Lúc liếc nhìn qua, những ngọn núi giả và ao hồ dều được quét dọn sạch sẽ, mọi thứ giống hệt như ba năm trước!
“Cô đang làm gì vậy?”
Diệp Hi Hòa u ám bước đến trước mặt Lâm Chỉ Huyên, giọng nói không có ý tốt.
“Anh, anh về rồi à?”
Không biết tại sao mà lúc thấy Diệp Hi Hòa xuất hiện đột ngột, Lâm Chỉ Huyên vần cảm thấy phải cẩn thận, có lẽ là hành động thồ bạo của tên này tối qua khiến cồ ấy vẩn còn sợ.
Đương nhiên cũng có thể là vì những chuyện Diệp Hi Hòa làm tối qua đã truyền đến tai cõ ấy khiến cô ấy vô thức né tránh đại thiếu nhà họ Diệp này.
“Tôi dọn dẹp sân vườn và nhà giúp anh, quét dọn tất cả mọi căn phòng nữa, nhà anh bẩn quá, ba năm không có người ở nên tro bụi và mạng nhện bám đầy, tôi thây…”
“Ai cho cô quyền làm thế?”
Diệp Hi Hòa không đợi Lâm Chỉ Huyên nói xong đã bóp cổ cô ấy kéo lại gần.
Thấy vậy, sắc mặt Tống cung phụng lập tức thay đổi, vội vàng bước tới: “Diệp thiếu bớt giận! Tiếu thư nhà tôi khồng có ý gì khác, chỉ muốn giúp anh mà thôi, mong anh giơ cao danh khẽ!”
Giúp đõ?
Diệp Hi Hòa cười nhạo, bọn họ nghĩ hắn là trẻ ba tuổi hay sao? Không có việc gì thì chẳng tự dưng lại chạy đến đây, còn làm những chuyện này giúp mình thì chắc chắn là có ý đồ, muốn lợi dụng hắn thì cô ấy còn non lắm!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK