• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người tới từ bên ngoài này là của Quỷ Y Môn do đại trưởng lão Ô Diệp dẫn đầu.

Hiện tại Ô Diệp là người có chuyện vui nên tinh thần thoải mái, trước đây khi ông ta quay về môn phái thì phải làm việc theo lời của Diệp Hi Hòa, trực tiếp dùng chân khí trong lòng bàn tay mình đập chết chưởng môn!

Sau đó, ông ta thuận lợi thế chỗ chưởng môn, bây giờ ông ta làm theo lời dặn dò của Diệp Hi Hòa là mang theo số thuốc Tây Tạng của những môn phái đó tới đưa cho hắn.

Chỉ là ông ta không ngờ khi vừa tiến vào trong đã phát hiện có điều bất thường, dưới mặt đất đều là xác chết mà trên người vị Diệp thiếu này thì sát khí ngụt trời.

“Diệp thiếu, chuyện này... Đây là... ?”

Diệp Hi Hòa nhìn thấy đám người Ô Diệp thì càng tức giận!

Hắn cần thuốc Tây Tạng của môn phái này là để cho Tiểu Vũ ngâm nước thuốc, hiện tại không thấy Tiểu Vũ ở đâu thì dùng số thuốc này để làm mẹ gì?

“Diệp thiếu, tôi đã làm theo lời dặn của ngài là mang những loại thuốc Tây Tạng của môn phái chúng tôi tới đây, nhưng... có phải tôi tới không đúng lúc không?”

Ô Diệp cũng cảm thấy mình không có mắt nhìn, sợ hãi hỏi.

“Đặt thuốc xuống, tôi có việc muốn hỏi ông!” Diệp Hi Hòa âm u nói.

“Vâng!”

Ô Diệp vẫy tay một cái, lập tức bảo đệ tử sau lưng mình kéo ra tất cả số thuốc Tây Tạng.

Thế mà ông ta còn chở số thuốc đó bằng xe bò, đủ tám cái xe bò, mỗi một chiếc xe bò đều chất đầy dược liệu, xem ra Ô Diệp thật sự không dám giở trò.

“Diệp thiếu, ngài còn lời dặn dò nào không? Mời ngài cứ nói!”

Sau khi Ô Diệp thấy các đệ tử đã đưa thuốc Tây Tạng tới thì thận trọng hỏi Diệp Hi Hòa.

“Ngươi có biết môn phái Huyết Đao Môn này ở đâu không?” Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

Ô Diệp nghe vậy hơi sửng sốt: “Biết! Đây là một trong những môn phái mạnh nhất ở gần Tân Hải, có sở trường trong việc dùng đao, bình thường cũng bắt nạt Quỷ Y Môn chúng tôi không ít lần, tại sao Diệp thiếu lại hỏi cái này?”

“Bớt nói nhảm, dẫn đường!”

“Vâng!”

Ô Diệp thầm cảm thấy khó hiểu, không rõ Huyết Đao Môn đã làm gì chọc giận Diệp Hi Hòa rồi.

Nhưng mà ông ta biết, Huyết Đao Môn rất đáng sợ, nghe đồn người trong môn phái đó toàn bọn lòng lang dạ sói, giết người như ngóe!

Nhất là tục truyền nói trong môn phái đó còn có rất nhiều cao thủ cấp Thái Đấu, lôi một người ra là đủ đẫm máu!

Cho nên Ô Diệp thật sự không biết lần này ông ta dẫn Diệp Hi Hòa tới chỗ đó thì còn có bình an quay về không, không làm được thì dữ nhiều lành ít…

Đúng lúc này, bên ngoài có một chiếc xe chạy tới.

Sau khi chiếc xe dừng lại, Lâm Trường Dần, Lâm Ngọc Sơn và vài người cấp cao ở nhà họ Lâm đều vội vã xuống xe.

“Diệp thiếu, đã có chuyện gì xảy ra vậy, tôi nghe Tống cung phụng nói, Chỉ Huyên và em gái của cậu bị bắt cóc?”

Lâm Trường Dần vừa tiến vào đã lo lắng hỏi.

“Đến đúng lúc đấy, lên xe!”

Diệp Hi Hòa cũng không nói nhảm mà trực tiếp kéo Ô Diệp lên xe, để ông ta chỉ đường tới Huyết Đao Môn!

Trên xe.

Lâm Trường Dần và người nhà họ Lâm nghe thấy tình huống của Lâm Chỉ Huyên từ trong miệng Tống cung phụng thì âm thầm lo lắng không thôi.

Trước đây bọn họ chưa từng được nghe nói về Huyết Đao Môn này, nhưng thấy người ta sợ hãi khi nghe thấy cái tên này thì chắc là môn phái cũng đáng gờm!

“Gia chủ, ngài muốn hiểu rõ mọi việc sao, lần này Chỉ Huyên thật sự bị liên lụy bởi tàn dư của nhà họ Diệp, nếu không tại sao cô ấy lại bị Huyết Đao môn bắt cóc? Bản thân chúng ta không có mối thù nào với Huyết Đao Môn cả!”

Trong dãy ghế phía sau có một người nhà họ Lâm thủ thỉ với Lâm Trường Dần.

“Không sai, tôi đã đoán rằng thiếu gia nhà họ Diệp coi trời bằng vung, sớm muộn gì sẽ dẫn đến tai họa lớn, quả nhiên có kẻ thù lớn mạnh tìm tới trước cửa!”

“Nhà họ Lâm chúng ta thật sự phải rạch rõ giới hạn với loại người này sao, nhất là khi không biết hai ngày sau nghĩa trang nhà cậu ta sẽ như thế nào, làm không tốt thì cho dù cậu ấy bất tử thì sau này cũng đổ máu nơi nghĩa trang, nhà họ Lâm chúng ta không thể gặp nạn theo như vậy được!”

“Gia chủ, ngài...”

“Câm miệng!!!”

Lâm Trường Dần lạnh lùng gầm lên, nói: “Lần này là bản thân Chỉ Huyên tự muốn qua đó chăm sóc cho em gái của Diệp thiếu thay cho Tống cung phụng!”

“Mà chuyện này, cũng là ý định của tôi!”

“Nếu như các cậu có ai dám có dị nghị với quyết định bảo vệ Diệp thiếu của tôi thì từ giờ phút này trở đi phải cút khỏi nhà họ Diệp này, nhà họ Diệp không cần loại ăn cháo đá bát, tham sống sợ chết này!”

Những người trong dòng họ nghe thấy câu nói này của Lâm Trường Dần thì mới không dám mở miệng nữa, nhưng trong lòng vẫn nặng nề như cũ.

Mà nhị gia Lâm Ngọc Sơn thì không hề mở miệng từ đầu đến cuối.

Ông ta biết đại ca mình rất cảm kích khi Diệp Hi Hòa cứu ông ấy, nhưng với tình huống ông ấy ủng hộ Diệp Hi Hòa vô điều kiện, thậm chí còn cược cả dòng họ lên người Diệp Hi Hòa thì ông ta cũng không dám cam đoan chuyện đó hoàn toàn là đúng.

Hiện tại ông ta không thể nói cái gì, bởi vì ông cũng không thể nhìn thấu sức mạnh của Diệp Hi Hòa.

Đúng lúc mượn cơ hội lần này để xem biểu hiện của thiếu gia nhà họ Diệp, nếu như hắn thật sự có thể giết tất cả mọi người trong Huyết Đao Môn, vậy thì sau này chuyện lấy lòng hắn vô điều kiện của nhà họ Lâm là hành động sáng suốt!

Rất nhanh, ba mươi phút sau, đoàn xe phóng nhanh như chớp rời khỏi vùng ngoại ô Tân Hải, đi tới một ngọn núi.

Ngọn núi này có cảnh vật nguyên thủy, chưa từng bị khai phá nên đường lên núi cũng chỉ có một đường.

Sau khi đoàn xe chạy lên núi thì nhanh chóng thấy sơn môn đứng sừng sững ghi ba chữ “Huyết Đao Môn” to oạch ở giữa sườn núi!

Ba chữ này có màu đỏ như máu, xem ra có người đã dùng đao pháp khắc lên, để cho người ta có cảm giác cực kỳ hùng hồn và ngang ngược, tràn đầy áp bức!

Theo việc đoàn xe dừng lại thì vài đệ tử trong Huyết Đao Môn lập tức hiện thân, đi ra ngoài.

“Kẻ nào vậy? Dám lỗ mãng với Huyết Đao Môn bọn tao? Chán sống rồi sao?”

Diệp Hi Hòa không nói hai lời, trực tiếp xuống xe, tát một cái lập tức biến những người đó thành máu thịt, chỉ chừa lại một người!

“Bảo chưởng môn mấy người cút ra đây gặp tôi! Không phải bắt hai người phụ nữ của tôi để tôi tới đây à? Thả người ra ngay lập tức, Diệp Hi Hòa này đến rồi!”

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.

Đệ tử còn sót lại của Huyết Đao Môn sợ hãi tè ra quần.

Gã vạn lần không nghĩ tới Diệp Hi Hòa sẽ ra tay ác như vậy, đập bay sáu sư huynh sư đệ vừa đối mặt với hắn không còn sót lại hạt bụi.

“Anh, anh chính là Diệp Hi Hòa?”

Tên đệ tử này hoảng sợ lùi về sau hai bước, lập tức mạnh mồm: “Tốt! Anh chờ ở đây, tôi đi báo cáo với chưởng môn!”

Nói xong, gã tè ra quần trốn vào sơn môn.

Lúc trước khi sư huynh béo và sư huynh gầy quay về, đúng là đã nói Tân Hải có một người tên là Diệp Hi Hòa có thể sẽ đến tìm môn phái này.

Nhưng bọn họ cũng đã nói có thể hắn không tới được, dù sao dương như quân đội đã điều động lệnh bắt giữ hắn.

Không ngờ Diệp Hi Hòa đã tới đây trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa vừa đến đã cho gã thấy bản lĩnh giết người không chớp mắt cực kỳ khủng bố!

“Diệp thiếu, ngài đang rung cây dọa khỉ sao? Nhưng Huyết Đao Môn này tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao tiểu thư và Diệp tiểu thư ra đâu...” Tống cung phụng đi lên lo lắng nói.

“Anh nhớ kỹ rằng hôm nay tôi sẽ tàn sát cả Huyết Đao Môn, ngay cả chó gà cũng không tha!!!”

Cả cơ thể Diệp Hi Hòa phun trào sát khí khắp trời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK