- Chỉ có thể mang một phương án về?
Lương Vĩ Pháp ngac nhiên, ông ta định mang cả hai phương án về cân nhắc thiệt hơn, thậm chí có thể đưa ra thường ủy thảo luận, Trương Khác nói thế tức là ngoài ông ta ra không một ai có thể thấy phương án khác:
- Vì sao?
- Chúng tôi không muốn tốn quá nhiều thời gian ở chuyện giấy Thần Hi, một khi con đường này không thông, chúng tôi sẽ ma chóng lựa chọn con đường khác để tăng tốc phát triển của Tân Quang.
Trương Khác giải thích.
Đúng vậy, với kiểu làm ăn lề mề lại quan liêu cửa quyền của cơ quan hành chính trong nước, chẳng biết ngày tháng năm nào mới thảo luận ra kết quả, có khi bên Giang Nam đòi đàm phán đồng thời ở cả hai phương án, cuối cùng do chính bọn họ quyết định, chắc Trương Khác đập đầu vào tường, rồi lại như vụ Samsung liên doanh với Hương Tuyết Hải.
Có điều yêu cầu Lương Vĩ Pháp phải lựa chọn bây giờ là thái độ rất cứng rắn, La Quân liếc nhìn Lý Viễn Hồ, thấy mặt ông ta bình thản, nghĩ Trương Khác và Lý Viễn Hồ xung đột vì vấn đề nhà máy bột giấy cũng đã nhạt theo thời gian rồi.
Lý Viễn Hồ cá tính mạnh, người khác lấy thái độ cứng rắn trước mặt ông ta rất dễ gây xung đột, Lương Vĩ Pháp tính tình ôn hòa, tuy ngạc nhiên nhưng không phản cảm, đương nhiên cũng vì địa vị của Cẩm Hồ ngày một quan trọng.
Trương Khác lần này tới dự tiệc của quan viên hai tỉnh cũng chẳng phải vì chuyện Thần Hi không:
- Nhân có hai vị tỉnh trưởng ở đây, tôi có tình hình muốn thông báo một chút.
Lương Vĩ Pháp đang đau đầu lựa chọn, nghe Trương Khác trịnh trọng nói có chuyện thông báo, đùa:
- Khác thiếu gia nói như thế, luôn làm tôi thấy lo lắng vô cớ.
Lý Viễn Hồ mỉm cười, ông ta hiểu tâm trạng này:
- Có chuyện gì thế?
- Cũng chẳng phải là chuyện nghiêm trọng lắm, chỉ là tôi thấy nên báo cáo cho hai vị tỉnh trưởng.
Trương Khác cười nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ nghiêm trang:
- Giáo sư Chu Cẩn Tỳ của Đh Đông Hải được ban đất hiếm Quốc vụ viện ủy thác điều tra nghiên cứu chính sách kinh tế vĩ mô. Có tin tức được chứng thực, Chu Cẩn Tỳ thời gian qua có qua lại mật thiết với cao tầng quản lý của Cty kim loại đặc chủng Mitsui và Hoa Hi của Kim Sơn, có lẽ tỉnh trưởng Lương còn chưa biết Hoa Hi là con đường chủ yếu để tài nguyên đất hiếm chảy ra thị trường.
Từ góc độ kinh tế địa phương mà nói, chính sách điều chỉnh theo quan điểm của Chu Cẩn Tỳ, sẽ mở rộng quy mô sản nghiệp khai khoáng Chương Châu, có lợi cho phát triển kinh tế địa phương hơn, đương nhiên cái lợi này chỉ giới hạn trong vòng 4-5 năm, cũng chỉ có lợi cho con số GDP.
Theo đuổi con số kinh tế là hành vi vô trách nhiệm với người dân, giống như việc ủng hộ Cẩm Hồ mua Thần Hi là chính xác, điều này Lương Vĩ Pháp hiểu, nhưng điều này liên quan tới xung đột chính trị thể chế, quan viên tốt cũng khó mà làm việc tốt ...
Địch Đan Thanh giờ mới hiểu Trương Khác lựa chọn thời cơ này đưa vấn đề đất hiếm ra là một chiêu hiểm, Lương Vĩ Pháp hoặc lựa chọn rút lui, hoặc lựa chọn biểu hiện ra khí phách chính trị có trách nhiệm, như thế Cẩm Hồ cũng sẽ biết lựa chọn hướng đi tại Kim Sơn ra sao.
Lý Viễn Hồ thấy vậy là hiểu Cẩm Hồ có nghiên cứu rất sâu về Lương Vĩ Pháp mới tung ra hai vấn đề khó nhằn vào lúc này, ngoài ra tên nhóc Trương Khác có vẻ cũng chẳng ngại người ta cho rằng y lấy việc công trả thù riêng, đem cả ân oán của Chu gia cuốn vào.
Loại thái độ này làm người ta dễ chấp nhận hơn một xí nghiệp lúc nào lấy tư thái cao, suy nghĩ chiến lược quốc gia, quốc tế gì gì đó, con người đa phần hèn mọn họ dễ chấp nhận người hèn mọn một chút hơn là người lúc nào cũng tỏ ra thanh cao, thanh cao người ta có thể tôn kính có thể ghét, nhưng chắc chắn họ sẽ tránh xa.
Triệu Hữu Luân nghe tin này thì hưng phấn, Chu Cẩn Tỳ là anh Chu Cẩn Du, nếu tin này truyền ra cũng là một đả kích lớ với Chu Cẩn Du.
- Có tội chứng gì không?
Lương Vĩ Pháp đương nhiên phải làm rõ trước đã.
- Giám đốc Đường Anh Bồi của Hoa Hi nửa tháng trước sai cấp dưới tấn công một sinh viên Đh Đông Hải, bị cơ quan công an bắt giữ, cho tới nay vẫn trong sở câu lưu. Đường Anh Bồi có lời khai hành trình của ông ta từ ngày 12-13 ở Kiến Nghiệp.
Trương Khác trả lời:
~~~~~~~o0o~~~~~~~~~
Tất cả lời nhờ vả, đánh tiếng, cầu xin tới chi cục công an khu cao tân Kiến Nghiệp đều bị đá ngược lại, Đường Anh Bồi bị giam giữ đúng nửa tháng mới được thả ra, chịu một phen khổ sở, mặt gầy dộc đi.
Đúng tối ngày 28, đúng 15 ngày không hơn không kém một giây, Đường Anh Bồi mới được thả.
Dù có ngốc tới đâu Đường anh Bồi cũng biết có người ở sau lưng trị mình, nhưng ông ta không hiểu gì cả, ở Kiến Nghiệp làm gì có đắc tội với ai chứ, càng không nghĩ lời khai hành trình ở đồn cảnh sát đường Mã Liên có gì quan trọng.
Sau khi nhân vật xuất hiện trong hành trình của ông ta được xác thực, sẽ là một mũi dao nhọn đâm vào Chu Cẩn Tỳ.
Thả cùng với Đường Anh Bồi tất nhiên là hai tên cấp dưới, đi ra ngoài cảnh cửa sắt lớn, nhìn thấy anh trai Đường Anh Dục và cháu trai Đường Trung cùng nhân viên tùy tùng đợi bên ngoài, ngạc nhiên hỏi:
- Anh, sao lại tới đây? Lấy xe của em ra chưa?
- Lên xe rồi hẵng nói...
Đường Anh Dục mặt ấm trầm phất tay, bảo con trai và nhân viên lên xe sau:
- Em có đắc tội với ai ở Kiến Nghiệp không?
- Em không biết, bị nhốt trong đó nửa tháng, nghĩ vỡ đầu không hiểu sai sót ở chỗ nào? Chẳng lẽ có kẻ cố ý chơi khó chúng ta?
Đường Anh Bồi hung hăng nói:
- Nếu để em biết kẻ nào giở trò, em sẽ cho nó biết tay.
- Anh vốn cũng không địch tới đây, có điều ở Chương Châu xảy ra chuyện rồi.
Đương Anh Dục nhíu chặt mày:
- Tiểu Thiện sáng nay thấy có ba kẻ lén lút tìm hiểu tình hình mỏ quẳng, liền bắt bọn chúng, em có biết thân phận bọn chúng là gì không?
- Phóng viên hay là điều tra viên bên trên?
- Là phóng viên...
- Vậy đút tiền vào mồm chúng.
Đương Anh Bồi khinh bỉ nhổ phì một cái:
- Lũ phóng viên chó má này thật đáng hận, lần nào cũng xuống kiếm chác, tưởng chúng ta là ngân hàng chắc.
- Chuyện không đơn giản như thế, ba kẻ này không đòi tiền, thái độ rất ngông cuồng, khi đó còn cướp lại phim camera từ Tiểu Thiện, Tiểu Thiện ra tay giáo huấn bọn chúng, lục soát giấy chứng minh trên người. Là phóng viên Tân Hoa Xã và chính nhánh Giang Nam, lúc anh tới thì ba kẻ đó đã bị đánh không còn ra hình người nữa, điều kiện gì cũng không chấp nhận, uy hiếp không xong, đút tiền không xong, giờ nhốt cũng không được, thả cũng không được ...
Đường Anh Dục rất lo lắng:
- Ba kẻ này tới Chương Châu bốn ngày sau khi em bị giam, anh thấy có chút liên quan, cho nên mới tới đây, muốn cùng em xem xem sai sót xảy ra ở chỗ nào.
- Hay là đi tìm Chu Cẩn Tỳ?
Đường Anh Bồi cũng biết chuyện nghiêm trọng rồi.
- Anh chưa tiếp xúc nhiều với lão già đó, nhưng cũng biết đó là con hồ ly, nếu để lão ta biết, chúng ta phải tốn bao nhiêu tiền mới kéo được lão ta vào cùng một chiến hào?
Đường Anh Dục thậm chí nghi ngờ Chu Cẩn Tỳ đã bán đứng bọn chúng trước rồi.
- Tiểu Thiện lúc bắt người có ai thấy không?
Đường Anh Bồi đột nhiên gằn giọng hỏi:
Thôi Úc Mạn đứng ngồi không yên, anh cô từ sau khi tới Chương Châu mỗi tối đều gọi điện báo tin bình an, cô cũng biết chuyện âm thầm điều tra này có nguy hiểm, dù sao kết quả công bố ra sẽ đả kích nghiêm trọng lợi ích của đám khai thác trộm, hôm nay đã hơn 9 giờ rồi vẫn chưa nhận được điện thoại của anh trai, cô rất lo.
Có lẽ chỉ quá lo thôi, anh ấy có thể bị chuyện gì làm trì hoãn, điều tra bên ngoài có rất nhiều tình huống đột phát không dự liệu được, không kịp về nhà khách, vì lấy được tin tức có giá trị cắm chốt suốt đêm cũng có khả năng, vả lại Chương Châu nhiều đồi núi, đường xá kém chất lượng, có khi xe bị nổ lốp, trên núi di động lại không có sóng.
Thôi Úc Mạn tự an ủi bản thân như thế, cố xua đi lo lắng trong lòng, cũng không gọi điện cho cha mẹ, bị cười cho vì chút chuyện vặt mà cuống lên.
Rời khỏi văn phòng khóa, Thôi Úc Mạn thấy bụng đoi đói, đi tới phía cổng trường, nhìn thấy Đỗ Phi và Tịch Nhược Lâm đi phía trước.
Nhớ ra trước khi đi Chương Châu anh trai định tìm Trương Khác tìm hiểu tình hình, trong lòng lại khơi lên lo lắng, nghĩ tìm Trương Khác hỏi thăm chút tình hình Chương Châu sẽ yên tâm hơn, liền lên tiếng gọi:
- Đỗ Phi!
- Ơi ...
- Mai post tiếp nhé!
- ....