Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc quần lót nhỏ xinh xinh màu trắng lắc lư trước mắt, tỏa mùi hương thoang thoảng, còn hòa trộn một thứ mùi khai khai kích thích dục vọng, Trương Khác không biết nên kháng cự hay không kháng cự, thời gian và địa điểm đều cực kỳ không thích hợp, không biết cô bé này nghĩ gì trong đầu, có điều cám dỗ quá lớn, trong đầu vật lộn đấu tranh hết sức vất vả.

- Í, vừa rồi vẫn còn dùng được, sao thoáng cái đã có người quét dọn bên trong rồi.

Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, Trương Khác giật bắn mình, không biết Tạ Vãn Tình đang nói chuyện với ai, nếu bọn họ đi vào nhìn thấy cảnh này thì y có nghìn cái miệng cũng chẳng giải thích được rõ ràng.

Đương nhiên nếu chỉ có một mình Tạ Vãn Tình đi vào, y chẳng cần giải thích gì, trong tất cả mọi người, Tạ Vãn Tình dung túng y nhất.

Tôn Tĩnh Mông áp người vào lòng Trương Khác, vừa mới rồi một tay còn tóm cổ áo y, không cho y chống cự, ngoan ngoãn chấp nhận số phận, nghe thấy tiếng Tạ Vãn Tình liền chột dạ, căng thẳng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chỉ sợ bị Tạ Vãn Tình đi vào phát hiện, tấm biển "đang quét dọn" chưa chắc đã ngăn cản được, tay còn nắm chiếc quần lót chống lên ngực Trương Khác.

Nhà vệ sinh tuy vòng vèo một đoạn mới tới, nhưng cách phòng yến tiệc rất gần, tiếng ly cốc chạm nhau, tiếng nói cười chúc tụng truyền tới rõ ràng, vụng trộm ở đây cần có năng lực tâm lý rất cao, Trương Khác nghĩ cô bé Tôn Tĩnh Mông này thế nào cũng rút lui, ôm lấy cơ thể mềm mại vào lòng, thổi hơi vào tai cô nói nhỏ: - Anh làm thật đấy.

- Không có gan đừng mạnh miệng. Tôn Tĩnh Mông đột nhiên ngẩng đầu lên, hé môi cười, nâng cằm y, giọng êm ru: - Ngoan nào, há mồm ra.

Trương Khác không biết cô bé này lại giở trò gì vẫn nghe lời mở miệng ra, không ngờ Tôn Tĩnh Mông đưa tay nhé quần lót vào miệng mình, Trương Khác quay đầu muốn tránh, thấy cô trừng mắt lên nhìn, tựa hồ nếu không chịu ngậm quần lót thế nào cũng cho y biết tay, đành phải há miệng ngậm lấy một góc quần lót.

Tôn Tĩnh Mông rảnh tay mò xuống thắt lưng y muốn cởi ra, miệng còn cười khẽ: - Bịt miệng anh lại, không sợ anh la hét ầm ĩ nữa. Đặt tay Trương Khác lên chiếc eo vừa nhỏ vừa mềm của mình.

Có tiếng giày cao gót nện lên sàn đá cẩm thạch từ xa truyền tới, tiếp đó là Trần Phi Dung ở ngoài hỏi Tạ Vãn Tình: - Giám đốc Tạ có thấy Trương Khác đâu không? Cậu ấy quên di động ở chỗ tôi, có người gọi điện.

Trương Khác lúc này mới mới nhớ ra khi nãy ném điện thoại cho Trần Phi Dung, không biết ai gọi cho mình.

- Đừng gọi xa lạ thế, em gọi chị giống Tiểu Thanh ấy, chị chẳng thấy thằng nhóc đó ở đâu, nhà vệ sinh có người đang quét dọn, không biết nó chạy đi đâu rồi.

- A, có khả năng cậu ấy về phòng thay y phục, đợi cậu ấy tới hẵng hay vậy.

Trương Khác không không nghe rõ Trần Phi Dung ở ngoài trả lời điện thoại cho người kia, thầm nghĩ chắc là không phải chuyện quan trọng, cũng không thể từ phòng vệ sinh nữ đi ra được. Nghe tiếng giày cao gót nện đi trên sàn đá xa dần, Trương Khác thở phào, định cùng Tôn Tĩnh Mông lén lút đi ra, tiến hành lần đầu của hai người ở chỗ này tuy kích thích thật đấy, nhưng quá nguy hiểm.

Trương Khác vừa định lấy chiếc quần lót trong miệng ra cho Tôn Tĩnh Mông mặc vào thì cô nàng vòng hai tay qua cổ y, ánh mắt mê ly chăm chú nhìn y, giống như tinh linh có thể bỏ trốn bất kỳ lúc nào, đôi mắt ấy thật đẹp, thật mê đắm, nhìn cho Trương Khác ngây ngất, do dự không biết có nên tiếp tục trò chơi nguy hiểm này không.

- Em khó khăn lắm mới lấy được dũng khi, chẳng lẽ anh định khiến em rút lui. Tôn Tĩnh Mông thỏ thể nói, đôi mắt như sắp nhỏ ra nước.

Cô nàng này thực sự muốn làm chuyện đó ở đây! Trương Khác cảm giác bàn tay Tôn Tĩnh Mông như con rắn trườn từ trên vai y xuống, nhẹ nhàng nắm lấy vật không biết dựng đứng lên từ lúc nào, cảm giác va chạm rất nhẹ đã khiêu khích máu huyết của y đổ dồn vào giữa hai chân ...

Tôn Tĩnh Mông nhắm mắt lại chờ đợi thời khắc trọng đại của đời người con gái, hàng mi dài cong cong, chiếc mũi thẳng xinh đẹp, cánh mũi phập phồng cho thấy sự khẩn trương của cô nàng, dưới đó đó là chiếc miệng anh đào, với đường nét mềm mại ướt át cong cong đầy khiêu khích, làm nam nhân nào nhìn thấy cũng chỉ muốn hôn ngấu nghiến nó, tiếc rằng miệng Trương Khác bị chiếc quần lót bịt chặt. Dưới chiếc cổ thiên ngã là hai ngọn đồi không thật to nhưng trọn trịa hấp dẫn, tay Trương Khác luồn vào váy Tôn Tĩnh Mông vuốt ve cặp đùi khỏe khoắn săn chắc.

- Nhanh đi, lâu quá có người nghi ngờ đấy. Tôn Tĩnh Mông kéo tay Trương Khác ra thúc giục, mắt vẫn nhắm nghiền.

Trương Khác sao dám buông thả hưởng thụ cảm giác tiêu hồn ở chỗ này, nhưng muốn thỏa mãn tâm ý của Tôn Tĩnh Mông, hai tay giữ cặp mông tròn trĩnh của cô, để cô hai chân cô kẹp lấy hông mình, rồi tiến thẳng vào, hai người họ chưa bao giờ kết hợp chặt chẽ với nhau như thế, nhìn Chiếc miệng anh đào nho nhỏ của Tôn Tĩnh Mông bởi vì cơn đau xé toạc mà biến thành hình tròn, giống như con cá trước khi chết ra sức hít lấy không khí vậy, trong lòng thương hết sức, sợ cử động một chút sẽ làm cô đau đớn không chịu nổi kêu lên. Đồng thời lại cảm giác buồn cười, cô nàng này nhất định muốn ở đây, lại còn muốn chủ động, muốn dùng động tác có độ khó cao như thế, hơn nữa lo có thể có người xông vào bất kỳ lúc nào, vườn hoa bí mật không thể được mưa móc thấm nhuần, sao hưởng thụ được khoái cảm lần đầu, nhưng lại siết chặt khiến Trương Khác cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tôn Tĩnh Mông nhịn một lúc lâu mới không cảm thấy đau nữa, nhưng thấy Trương Khác cười trêu ghẹo, xấu hổ vùi mặt vào lòng y, lại không cam tâm cắn vai Trương Khác: - Đau chết đi được, cái đồ lừa đảo, sướng chỗ nào chứ? Cho anh cũng thưởng thức sung sướng ... Nói rồi cắn Trương Khác một cái thật mạnh.

Trương Khác đau thấu tim, tay còn phải nâng mông Tôn Tĩnh Mông, miệng ngậm quần lót, chỉ có thể chớp chớp mắt xin tha, cô nàng sao lại giống hệt Đường Thanh, cứ như phải cắn bật máu y mới bù đắp lại tổn thất mất đi lần đầu vậy.

Chỗ này đương nhiên không phải nơi thích hợp hưởng thụ khoái cảm ân ái, Tôn Tĩnh Mông thử bỏ một chân gắp trên lưng Trương Khác xuống, cảm giác không đau mấy nữa, liệt lấy chiếc quần lót trong miệng Trương Khác ra, khom lưng mặc vào, đi được vài bước lại thấy đau nhói, mày nhíu lại, khẽ cắn lên cắn môi hồng nhuận căng mọng, mang một phong tình khác lạ.

Trương Khác cũng cúi xuống kéo quần lên, nhưng mắt trố ra đó, chỗ khóa quần nhuộm đỏ máu, áo sơ mi trắng cũng dính một ít, y làm sao dám mặc thế này ra ngoài, càng không thể không mặc gì ra ngoài, con đường từ nhà vệ sinh đi ra nối thẳng tới phòng yến hội.

Còn chưa đợi Trương Khác lên tiếng nhờ vả, Tôn Tĩnh Mông đã cười đắc ý: - Tự nghĩ cách đi, ai bảo anh lừa em làm chuyện đó rất sướng, làm em đau tới không đi được, làm gì có chuyện lấy y phục cho anh? Nói xong mở cửa ra đi thẳng.

Trương Khác biết cô nàng này dám bỏ mặc mình ở đây lắm, mà cho dù Tôn Tĩnh Mông không đành lòng thì cứ thể vào phòng y lấy đồ cũng không tiện chút nào, chỉ là di động trong tay Trần Phi Dung, không còn cách nào khác ngoài ngồi đợi.

Chừng mười phút sau không thấy có động tĩnh gì, Trương Khác đang tính có lẽ phải tự đấm cho mình một phát cho chảy máu mũi mới có thể che dấu mà đi ra, giơ nắm đấm lên trước mặt cười khổ, không biết bao nhiêu lần y bảo bản thân tránh xa cô nàng tai quái này ra, cuối cùng vẫn bập vào nhau.

Lúc này ngoài hành lang có tiếng giày cao gót, không phải là Tôn Tĩnh Mông, cô nàng này lúc đi gần như lê chân trên mặt đất, Trương Khác đang đoán là ai thì đỉnh đầu tối đi, một cái túi bay vào, Trương Khác nhắc túi lên xem, bên trong có chiếc áo phông màu lam, quần đùi hoa hoét, tiếp đó nghe thấy Tạ Vãn Tình ở gian bên cười mắng: - Đúng là hai đứa khốn kiếp, không nhìn xem đang ở đâu, thời điểm nào, không sợ người khác phát hiện à? Lúc đấy thì xử lý thế nào?

Trương Khác rất muốn khóc lóc nói mình là "người bị hại", nhưng ai tin y, đành vừa thay y phục vừa mặt dầy hỏi: - Sao cô nhóc đó lại tìm chị giúp? Cô ấy làm gì có con mắt tốt như thế?

- Hai đứa không biết hổ thẹn lại còn kéo chị vào? Tạ Vãn Tình cười: - Không thấy hai đứa đâu chị đã thấy lạ rồi, con bé đó khi đi ra chân gần như không bước đi nổi, còn muốn về phòng lấy y phục giúp em nên chị đoán ra... Đúng là, em lại nghĩ ra cái chỗ này, lần đầu tiên của cô bé đó, em làm thế không quá thiếu ôn nhu à? Chị đúng là nên bỏ mặc em mới đúng.

Trương Khác chỉ biết thở dài trong lòng, nói ra ai tin y? Vai y bị cắn lúc này vẫn còn đau đây: - Chúng ta cùng ra nhé.

- Em đợi một chút, chị ra trước. Tạ Vãn Tình không hề muốn chuyện của mình và phương khác bị bại lộ, bỏ đi trước.

Trương Khác nhét quần áo cũ vào trong tui, ngồi đợi một lúc xác định bên ngoài không có ai, lén lút chạy về phòng, phải xử lý chứng cứ, bộ quần áo này không thể tùy tiện vứt đi, nếu để nhân viên công tác phát hiện hiểu lầm có án mạng báo cảnh sát thì thành trò cười lớn rồi. Nhưng vết máu đã khô giặt không hết được, nhét vào trong tủ quần áo cũng không được, khả năng bị Đường Thanh phát hiện ra quá cao, cô vợ nhỏ của y tinh như ma vậy, đừng hòng lừa nổi, làm sao đây?

Suy đi nghĩ lại cũng chỉ có cách đấm mình một phát chảy máu mũi, giơ nắm đấm lên mấy lần lại bỏ xuống, cuối cùng không hạ quyết tâm được, lấy giấy vệ sinh vo tròn, nhúng ít nước nhỏ vào vết máu, mài mài một lúc rồi nhét vào mũi, đi ra phòng yến tiệc, gặp người quan tâm hỏi thăm, liền nói là va phải cửa chảy máy, nhưng máu đã ngừng chạy rồi. Người duy nhất biết chân tướng là Tạ Vĩnh Tình nhìn thấy y như thế không nhịn nổi cười, nói nhỏ với y: - Chẳng bằng chị đấm em một phát chảy máu mũi cho xong, tốn công mang y phục cho em.

- Chị mà không xuất hiện em phải ra tay thật rồi. Trương Khác mặt dầy cười nói, nhìn quanh không thấy bóng dáng Tôn Tĩnh Hương đâu, hỏi Tạ Vãn Tình mới biết cô bé đó không dám cử động nhiều, kiếm cớ trốn về phòng rồi.

Tạ Vãn Tình nói thêm: - Hiện chỉ ủng hộ nha đầu Trần Phi Dung sang Hong Kong công tác trước, để lại bên cạnh em quá nguy hiểm, trước hôn lễ hai đứa nó còn thương lượng chuyện này đấy.

- Chuyện này quyết định của em là vô nghĩa. Trương Khác giang tay, Trần Phi Dung và Hà Huyền khi thực tập ở Hong Kong đã nói sẽ làm việc ở đây một năm trước để tích lũy kinh nghiệm công tác, Trần Phi Dung kết thúc thực tập trở về Kiến Nghiệp trải qua khoảng thời gian cuối cùng đời sinh viên, hiện giờ nói một cách chuẩn xác thì chưa chính thức nhậm chức, năm nay Cẩm Hồ chính thức an bài sinh viên tốt nghiệp vào thượng tuần háng tám.

Trần Phi Dung đi tới trả di động cho y, nói là lúc nãy Địch Đan Thanh gọi điện qua.

Nhìn ánh mắt của Tạ Vãn Tình như muốn hỏi y còn trêu ghẹo vào bao nhiêu cô gái nữa, Trương Khác hơi xấu hổ, xoay đi gọi điện lại cho Địch Đan Thanh, hỏi cô tìm mình có việc gì?

- Tôi đã bảo với Hứa Tư rồi, cô ấy sẽ bay thẳng từ Maldives tới Perth, cậu thì sao, sẽ về thẳng nội địa à? Địch Đan Thanh ở đầu kia điện thoại hỏi:

Trương Khác hận mình không biết thuật phân thân, Tôn Tĩnh Mông vừa mới phá thân, không thể vứt cô sang một bên, Đường Thanh càng không thể bỏ mặc, Giang Đại Nhi từ lúc lên đào nhìn y đầy ẩn ý, chỉ là hai người không có cơ hội ở cạnh nhau, mà nghe giọng Địch Đan Thanh chừng cũng hi vọng y bay sang Perth tụ họp: - Em xem an bài lịch trình rồi, mấy ngày tới sẽ sang Perth, em còn chưa được nhìn quang cảnh mùa đông ở Perth mà.

- Dù thế nào thì tôi cũng sẽ giữ Hứa Tư ở Perth một thời gian, cậu tới được thì tốt, hi hi, có thấy vất vả không?

Địch Đan Thanh bỗng nhiên hỏi thế làm Trương Khác chỉ biết cười gượng vài tiếng, quay sang hỏi Tạ Vãn Tình: - Chị có sang Perth không?

- Chị vừa gọi điện về Kim Sơn, Chỉ Đồng vừa mới hạ sốt, chị về Kim Sơn luôn để chăm nó. Tạ Vãn Tình thấy Đường Thanh và Giang Đại Nhi đi tới, liền cầm ly rượu đi chỗ khác.

Đây là tiệc đứng, mọi người thoải mái đi lại ăn uống trò chuyện, Giang Đại Nhi lát nữa còn hát tặng, Đường Thanh đi theo Giang Đại Nhi, Giang Đại Nhi hỏi: - Lúc nãy cậu đi đâu đấy, tìm mãi mà chẳng thấy đâu cả, mọi ngượi nhất trí muốn cậu hát một khúc.

Hôn lễ kết thúc, Tôn Tĩnh Mông không muốn Trương Khác ở bên cạnh, theo mẹ về Hong Khong, Hứa Tư hôm sau bay sang Perth, Trương Khác ở lại tham gia cuộc họp một ngày, tiếp đó ai ở Mỹ về Mỹ, ai ở Bắc Kinh thì về Bắc Kinh.

Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương mặc dù ai nấy bận rộn sự nghiệp riêng, Tô Tĩnh Hương đã có thai 5 tháng rồi, dù tuần trăng mật cũng phải giảm xuống, song vẫn được 7 ngày.

Trần Phi Dung quyết định ở lại Hong Kong làm việc một năm, làm trợ lý cho Tương Vi, chủ yếu là vì lo Đường Thanh một mình ở Hong Kong quá cô đơn, Hà Huyền cũng tới Hong Kong một năm để làm quen với công việc.

Trương Khác cùng Đường Thanh về Hong Kong, không ở lại mà tiếp tục đi tới Singapore tụ họp với Tôn Thượng Nghĩa, Cẩm Hồ muốn mua ngân hàng thương nghiệp Hoa Tín ở Singapore, cần tiếp xúc trước, ở Singapore một ngày rồi bay sang Perth.

Thoát thân khỏi thời tiết nóng nực ngột ngạt của Singapore, sang Perth bị mùa đông ẩm ướt chiếm cứ, Địch Đan Thanh ở trong đại sảnh đón tiếp, nhìn qua cửa sổ là mặt trời chan hòa như mùa xuân, trông chẳng thấy có chút bóng dáng nào của mùa đông rét mướt.

Địch Đan Thanh mặc áo khác màu vàng không cài khóa, lộ ra áo chun bó màu tím nhạt bên trong, thắt lưng lệch thắt ngoài áo, tôn lên đường cong gợi cảm nhất của nữ nhân như ẩn như hiện, dưới mặc quần jean bạc và giày ống cao, khoe hết cặp chân dài khỏe khoắn, tóc dợn sóng thả sau đầu, làm khuôn mặt đẹp một cách yêu nghiệt của cô càng thêm quến rũ bội phần, khách qua khách lại liên tục ngoái đầu nhìn, không biết giai nhân hiếm có trên đời này đợi ai.

Vali đã có nhân viên công tác lo, Trương Khác đi thẳng tới ôm Địch Đan Thanh vào lòng, hôn phớt lên môi: - Hứa Tư đâu, không phải nói cả hai cùng tới đón sao?

- Tôi nhớ cậu nhiều hơn cô ấy. Địch Đan Thanh chẳng ngại ngần hôn trả Trương Khác: - Cô ấy đợi trong xe.

Trương Khác và Hứa Tư hai ngày trước còn gặp nhau ở Maldives, đoán Hứa Tư ý tứ cho họ chút không gian riêng tư sau thời gian dài xa cách, cười ôm vai Địch Đan Thanh đi ra ngoài.

Lúc xuống thềm, Địch Đan Thanh bỗng nói: - Cậu cũng thật là, ở hôn lễ của người ta mà dám làm cái chuyện đó.

Trương Khác thiếu điều ngã cắm đầu xuống đất, không ngờ giữa Tạ Vãn Tình, Địch Đan Thanh và Hứa Tư thân thiết tới mực chuyện gì cũng chia sẻ với nhau được, nhìn khóe mắt cô ẩn chưa nụ cười, nếu nói Tạ Vãn Tình dung túng y nhất thì Địch Đan Thanh là không để ý mấy chuyện này của y nhất, chỉ không biết trong lòng nghĩ gì, chẳng lẽ vì thế mà không tới đón mình?

- Em oan uống mà. Trương Khác kêu oan, kể cho Địch Đan Thanh chuyện hôm đó.

- Tôi nghĩ cũng chỉ có con tiểu ma nữ ấy dám làm loại chuyện như vậy. Địch Đan Thanh cười rất vui vẻ: - Tôi chẳng tin cậu có cái gan đó khi cô vợ nhỏ ở bên cạnh.

- Vạn tuế. Trương Khác hôn chụt lên má Địch Đan Thanh, chắp tay làm động tác tạ trời tạ đất, lại ghé vào tai Địch Đan Thanh thì thầm: - Hay là hôm nào chúng ta cũng thử một phen? Đổi lại là cú nhéo đau điếng của Địch Đan Thanh, nhưng cô lại liếc y một cái, sóng mắt lãng đáng làm người ta hồn siêu phách lạc, Trương Khác biết chuyện này không phải là không có khả năng thử mọt chuyến.

Trương Khác tự mắng bản thân đúng là đồ phóng đãng, thừa biết Hứa Tư ở trong xe, khả năng đang nhìn bên này, vẫn bị cái liếc mắt đầy phong tình của Địch Đan Thanh làm thần trí phiêu diêu, cả người nóng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK