Trương Khác ném tài liệu lên bàn công tác, rồi đi tới ngoài cửa phòng làm việc của Hội Sinh viên trường, đẩy đẩy cửa, cửa đã khóa từ bên trong. Nghe bên trong có người hỏi, Trương Khác hai lời chưa nói, một đạp đá văng cửa. Nửa cánh cửa phòng làm việc đổ ập xuống. Hồ Kim Tinh, Thiệu Bân kinh ngạc đứng bên trong nhìn qua, còn có một người là Trần Dũng, chủ tịch Hội Sinh viên trường. Trần Dũng ngồi quay đầu lại nhìn qua.
Trong phòng làm việc không có những người khác, chắc hẳn Thời Học Bân cùng ba người này động thủ.
Trương Khác đứng ở cửa, mắt lạnh nhìn ba thằng:
- Mẹ tụi mày, ba thằng đánh một...
- Mày muốn đòi công đạo, thì cũng phải phân rõ thị phi trước có được không?
Trần Dũng đứng lên che ở phía trước Trương Khác:
- Bọn tao đang nói chuyện, thì tiểu tử kia không biết sống chết lao tới túm lấy cổ áo Hồ Kim Tinh.
Trương Khác tóm lấy cổ áo của Trần Dũng, trừng mắt nhìn hắn:
- Tao tóm mày đấy, sao hả? Có phải muốn đánh tao luôn không!
Trương Khác một tay đẩy Trần Dũng ra, nhìn Thiệu Bân còn muốn xông lên, trừng mắt với hắn và mắng:
- Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy(bình thường gặp mặt), chừa cho bản thân con đường sống đi!
Trương Khác giơ chân đá một cái ghế bay về phía hắn. Người này trước đó cùng với Thời Học Bân đều là thành viên của CLB Côn Trùng, không khuyên can thì thôi, còn liên hợp lại ra tay độc ác với Thời Học Bân, thật là thú không phải người.
Buổi sáng bên Tiểu Hồng Lâu rất ít sinh viên, lầu hai hầu như nhìn không thấy người, nếu không phải Mông Nhạc vội vàng có việc đã chạy tới thấy được, tiểu tử Thời Học Bân cố chịu đựng không nói, chỉ sợ đến trưa cũng chưa hẳn có người biết việc này.
Trương Khác quay đầu lại thấy Mông Nhạc đỡ Thời Học Bân đi tới, trán Thời Học Bân đã thấm mồ hôi. Trương Khác có chút lo lắng, móc ra chìa khóa xe đưa cho Mông Nhạc:
- Mày tìm Đỗ Phi cùng nhau lái xe đưa Thời Học Bân đến bệnh viện kiểm tra xem sao, không có chuyện gì thì sửa răng cho nó đi...
Trương Khác đậu một chiếc xe ở trong Gara xe của chung cư Thanh Niên, không thường dùng, cũng để đó chuẩn bị có khi cần đến.
Trương Khác quay đầu lại nhìn lướt qua phòng làm việc của Hội Sinh viên trường, Hồ Kim Tinh, Thiệu Bân, Trần Dũng có lẽ cũng hoảng hốt, lơ mơ đứng ở bên trong không dám đứng ra. Trương Khác cũng không thể chạy vào đánh người ta, thấy bộ dáng Thời Học Bân thê thảm như vậy cũng lo lắng, gọi Mông Nhạc:
- Ta đi cùng tụi mày, chờ tao một lát.
Trương Khác gọi điện thoại bảo Phó Tuấn lái xe qua đây đón họ, lại chạy về cầm theo tài liệu.
- Không có việc gì.
Đi ra khỏi Tiểu Hồng Lâu đợi Phó Tuấn lái xe qua. Thời Học Bân buông ra tay ôm bụng trái, còn ra vẻ vô sự duỗi người:
- Đừng có khoa trương như vậy, để tao về KTX được rồi, thoa chút dầu là ok thôi...
Trương Khác thấy trán Thời Học Bân thấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nói:
- Đừng cố chịu nữa. Tụi tao đâu có tới tiệm nét, không ai thấy cái bộ dạng hùng hổ này của mày đâu. Xin mày được chưa, lần sau muốn đánh lộn với ai thì phải nói với tụi tao một tiếng trước...
Phó Tuấn đảo mắt liền lái xe qua đây, hắn xuống xe ấn tay vào bụng trái của Thời Học Bân, thấy hắn đau đến hít hà. Phó Tuấn liền đỡ hắn lên xe, rồi quay đầu lại nói với Trương Khác, Mông Nhạc:
- Không phải là xương sườn đau, có thể là tì tạng có tổn thương, chúng ta lập tức phải đi bệnh viện. . .
Tác động ngoại lực rất dễ tạo thành tì tạng vỡ rồi xuất huyết bên trong. Phó Tuấn có kinh nghiệm, thấy hắn phán đoán như thế, Trương Khác không dám nán lại, liền kéo Mông Nhạc vội vàng vào trong xe, trực tiếp chạy thẳng đến bệnh viện quân y Kiến Nghiệp gần nhất.
Lúc này Thời Học Bân mới có chút chột dạ, hắn nằm thẳng ở trong lòng Trương Khác cùng Mông Nhạc, nhưng vẫn hùng hổ nói:
- Tao sẽ không chết chứ? Tao vẫn còn trinh mà...
Trương Khác tức đến bật cười, Mông Nhạc thì bịt miệng Thời Học Bân lại..
Khi chạy tới bệnh viện quân y Kiến Nghiệp, kiểm tra thực sự là tì tạng bị vỡ dẫn đến màng bụng bị sưng, không dây dưa lâu, liền đưa vào phòng giải phẫu làm phẫu thuật.
Một bác sĩ đi qua nói với Trương Khác:
- Các anh là bạn của bệnh nhân hả? Việc thế này tốt nhất thông báo cho người nhà bệnh nhân, các anh có điện thoại người nhà của bệnh nhân không?
Quê nhà Thời Học Bân cách nơi này đến vài trăm km, muốn gọi điện thoại cho người nhà hắn cũng phải đợi giải phẫu kết thúc rồi mới tính được.
Mông Nhạc kéo Trương Khác đến một bên, thấp giọng nói:
- Có cần gọi điện thoại cho trường học, báo cho chủ nhiệm lớp của Thời Học Bân hay không?
- Trường học sẽ xử lý như thế nào? - Trương Khác hỏi Mông Nhạc.
Mông Nhạc lo lắng hỏi Trương Khác:
- Sẽ không có việc gì chứ?
Chẳng qua là ẩu đả giữa học sinh mà thôi, cho dù để cho nhà trường biết, cũng chỉ để Hồ Kim Tinh vốn có bối cảnh thâm hậu bồi thường chút tiền thuốc men mà thôi. Cái gọi là xử phạt, đối với những người như họ không hề có ý nghĩa, không chừng ngay cả Thời Học Bân cũng phải chịu xử phạt; then chốt là Thời Học Bân cắn chặt răng cái gì cũng không chịu nói.
Mông Nhạc không có kinh nghiệm gì, không biết tình huống của Thời Học Bân có nghiêm trọng không. Nếu như nghiêm trọng, khẳng định không thể gạt được nhà trường một mình xử lý, nếu như không nghiêm trọng, vậy đợi phẫu thuật xong hãy tính tiếp.
Trương Khác hiểu được kịp thời đưa vào bệnh viện, cái mạng nhỏ của Thời Học Bân khẳng định không có vấn đề. Y nhếch mày lên, hỏi Phó Tuấn:
- Cái này có thể coi là thương nặng hay là thương nhẹ?
- Bầm tím dẫn đến màng tì sưng tấy, rất khó quy là trọng thương được. - Phó Tuấn nói.
- Bỏ đi.
Không thể định tính thành trọng thương, dây dưa cũng không có ý nghĩa, Trương Khác vỗ vỗ vai Mông Nhạc và nói:
- Phẫu thuật nhỏ mà thôi, đợi làm xong giải phẫu thì để bản thân Thời Học Bân quyết định. . .
Cùng Mông Nhạc đi trở về, Trương Khác lại nói với bác sĩ:
- Các bác sĩ cứ chuyên tâm làm phẫu thuật trước đi, người nhà của cậu ấy chúng tôi sẽ thông báo.
Người bị thương là xe Mercedes Benz đỉnh cấp đưa vào, lại nói màng tỳ bị sưng tấy chỉ cần đưa vào chữa trị kịp thời, giải phẫu không có độ khó gì, bác sĩ thấy Trương Khác nói như vậy thì cũng không nói thêm gì.
Qua một hồi, bọn Đỗ Phi, Tịch Nhược Lâm, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Hoa nhận được điện thoại của Trương Khác đều chạy qua đây. Giải phẫu nội soi khoang bụng chỉ dùng nửa tiếng đồng hồ là thành công hoàn thành. Thời Học Bân được tiêm thuốc tê chỗ vị trí phẫu thuật, người vẫn thanh tỉnh. Hắn nhìn mọi người đi vào, nói:
- Khi làm phẫu thuật không cảm thấy đau chút nào, tao vẫn không biết phấn đấu chảy nước mắt, tụi mày đừng cười tao.
Lúc này không ai dám chọc hắn, cứ kệ đấy không để ý đến lời hắn nói. Thời Học Bân lại lẩm bẩm:
- Khác đại thiếu gia đã trút giật giúp tao đạp bung một cánh cửa của phòng làm việc Hội Sinh viên, tụi mày nhất định phải qua đó chiêm ngưỡng một chút, tốt nhất chụp hình lưu trữ giúp tao luôn...
- Máy cứ nói làm sao không biết lượng sức đi một đấu ba đi?
Trương Khác thấy Thời Học Bân không có trở ngại gì, cũng không có lo lắng gì nữa.
Thời Học Bân cắn môi do dự một hồi, mới nói:
- Cũng là bản thân tao ngu, buổi sáng đến Tiểu Hồng Lâu, có đi qua Hội Sinh viên trường, nghe được tiểu tử kia ở bên trong khoác lác với Thiệu Bân, Trần Dũng việc làm với Tiểu Y...