Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sao chị chẳng nghĩ gì đã đồng ý rồi?

- Nghĩ làm cái gì?

Tạ Vãn Tình đưa tay vén sợi tóc che mắt ra sau tai, ánh mắt nghi hoặc, một lúc mới khẽ vỗ đầu, thốt lên:

- À , lâu lắm rồi không nghe em nói tới chuyện Ái Đạt.

Đúng thế thật, Trương Khác đem chuyện của Cẩm Hồ đẩy hết cho Tạ Vãn Tình, từ tháng bảy kéo Chu Du , Lưu Minh Huy, Hứa Tư khỏi Cẩm Hồ, làm Tạ Vãn Tình sớm hôm bận rộn chuyện công ty, chẳng còn thời gian chú ý tới chuyện Ái Đạt:

- Vậy em kể cho chị nghe đi.

Trương Khác thong thả kể về thay đổi thị trường đầu đĩa trong thời gian qua cùng phân tích tiền cảnh mấy năm sau cho Tạ Vãn Tình nghe.

Tạ Vãn Tình nghe nhập thần, bất tri bất giác đổi tư thế, hai tay ôm chân, cằm đặt lên đầu gối, mắt đen láy chăm chú nhìn Trương Khác.

Tạ Vãn Tình ngồi ôm chân, bầu ngực tròn đầy kẹp giữa, cô mặc áo rộng, cho nên bình thường không nhìn được quy mô của bầu ngực đó, lúc này đổi tư thế ngồi, hai đường vòng cung hoàn mỹ lộ ra, ánh mắt Trương Khác tham lam lưu luyến mãi ở bầu ngực hấp dẫn chết người ấy.

Tạ Vãn Tình đang nghe Trương Khác nói chuyện, đột nhiên thấy y không nói nữa, nhìn theo ánh mắt của y mới hiểu vì sao, nữ nhân thường ngày chê ngực lớn là gánh nặt, nhưng thu hút được ánh mắt của nam nhân lại thấy hết sức tự hào, bị Tạ Vãn Tình phát hiện cũng hết sức tự nhiên thu ánh mắt lại, chẳng hề tỏ ra hốt hoảng.

Tạ Vãn Tình cười thầm: "Trương Khác mặt nào cũng rất lão luyện, nhìn trộm phụ nữ cũng đầy vị nam nhân thành thục" lòng đột nhiên có cảm giác là lạ, trấn tĩnh hỏi:

- Sao không nói tiếp đi.

- Hết rồi, chỉ có thế thôi.

Trương Khác không muốn nói quá nhiều:

- Bên phía chị Hứa Tư mới là nước cờ quan trọng nhất.

- Mỗi con chip giải mã có thể chặn lại lợi nhận lớn mức nào? Còn cao hơn lợi nhuận cả chiếc máy à?

- Tầm tầm nhau thôi ạ, chỉ cần kỹ thuật chip giải mã không bị công ty thứ ba phá vỡ thì còn duy trì được lợi nhuận lũng đoạn cực cao, không ai ngờ được trong vòng hai ba năm chúng ta có nhiều tiền như thế.

- Chị không thể chiếm lợi của em được.

Nghe Trương Khác nói hai chữ "chúng ta", Tạ Vãn Tình hơi chút cảm động, cô đổi lại tư thế ngồi, đưa tay che ngực, nhưng càng làm Trương Khác nhớ lại cảnh lần trước hai bầu ngực trắng muốt thoát khỏi trói buộc của chiếc áo ngực đáng ghét, rung rinh mời gọi dưới lớp áo ngủ:

- Chị chỉ nhập cổ phần vào Ái Đạt, chuỗi tài chính của Ái Đạt làm chị không yên tâm, có hai ba ngàn vạn này sẽ đỡ hơn rất nhiều, còn chuyện của công ty Hong Kong chị không tham dự.

- Không có chị em sao đi tới ngày hôm nay.

- Đừng nói nữa.

Tạ Vãn Tình cắt ngang:

- Hải Dụ có thể có ngày hôm nay đã làm chị thỏa mãn rồi, chị không thể chiếm lợi của em thêm nữa.

- Người khác thì khỏi mơ, nhưng cho chị chiếm lợi thì em vui lòng.

Trương Khác cười:

- Vui cái gì, ai thích chiếm lợi của em?

Tạ Vãn Tình lườm y một cái, đôi mắt đôi mắt lúng liếng đầy dịu dàng.

Trương Khác vội quay đầu đi, đứng dậy, nếu còn ở lại đây chỉ sợ không còn kiểm soát được bản thân, nhìn ra bóng đêm đen kịt ngoài cửa, nói khẽ:

- Ngày mai hãy nói vậy, ai biết được ngày mai sẽ ra sao ...

Nhìn theo bong lưng cao thẳng của Trương Khác, đó là một bóng lưng thu hút ánh mắt của nữ nhân thành thục, có thể để nữ nhân thành thục yên tâm dựa vào, đôi mắt Tạ Vãn Tình trở nên mông lung, tảng đá trong nước dần tan ra, đêm khuya lặng ngắt, bi ai lớn nhất trên đời này còn gì hơn mỹ nhân ôm gối trông phòng trống, chịu đựng bóng đêm vô tận và cô đơn lẻ loi dầy vò.

Tạ Vãn Tình cảm thấy mắt mình ươn ướt, cô rất muốn khóc, quệt mắt vào đầu gối, hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải trở nên kiên cường, lạnh giá. Nhưng Trương Khác đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đó tức thì làm băng giá tan ra, một dòng suối mát nhẹ nhàng lan tỏa khắp nơi.

- Muộn lắm rồi, chị cũng đi ngủ đi, chúng ta cứ nói chuyện mãi, làm giúp việc và Hải Long chẳng được nghỉ ngơi theo.

Tạ Vãn Tình đứng dậy, bắt chiếc Trương Khác đi chân đất:

- Để chị tiễn em xuống.

- Nền nhà đá lạnh đấy.

Trương Khác cúi người xuống cầm lấy dép của Tạ Vãn Tình, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhấc chân trái lên, Trương Khác mỉm cười:

- Chị làm thế là em được chiếm lợi rồi.

Tay nhẹ nhàng nắm bàn chân Tạ Vãn Tình, giúp cô đi dép, bàn chân đó trơn mềm như không có xương, tay lướt đến đâu khoái cảm tê tê lan đến đó đến đó như dòng điện chảy qua.

Tạ Vãn Tình đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng ngội xuống ghế, kinh hoàng hói:

- Em làm cái gì thế.

Gò má nhuốm màu hồng đào, không dám nhìn Trương Khác, giọng ủ rũ:

- Chị không tiễn em nữa, em tự xuống đi.

Trương Khác mỉm cười xuống lầu, nhớ buổi chiều lần đầu tiên gặp Tạ Vãn Tình, cô vẫn là nữ nhân xinh đẹp dễ làm người ta mất hồn đó.

Trong tim y đã có Hứa Tư, cũng quyết không buông Đường Thanh, nhưng ai biết trong lòng cô nàng nghĩ gì, chẳng may cho rằng mình lừa dối tình cảm của cô thì sao?

Trương Khác thậm chí không biết phải đối diện với sự tồn tại của Trần Ninh ra sao, chẳng lẽ coi cô ấy như không tồn tại? Đầu rối như mớ bòng bong, nào còn dám đụng chạm vào chuyện tình cảm khác.

Quay trở lại chỉ có điềm này là không tốt, trong kiếp sống đầu tiên, có lẽ y có thể kiên định chỉ yêu một cô gái, nhưng hiện giờ thì khác hẳn rồi, y không thể thản nhiên bỏ một người hoặc làm tổn hại một người nào cả, nhưng kẻ đa tình có lẽ chính là kẻ bạc tình, vô tình ... Ai biết được chứ.

Trương Khác không quay đầu lại, không nhìn thấy dáng vẻ mê người khi Tạ Vãn Tình yếu ớt ngồi trên ghế, đôi mắt ươn ướt....

~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~

Vào giữa thập niên 90, xí nghiệp dân doanh mỗi năm có thể nộp thuế cho quốc gia trên trăm triệu chỉ đếm trên đầu ngón tay, Chính Thái là một trong số xí nghiệp như thế, so với Cẩm Thành, hình tượng công chúng của Chính Thái tốt hơn nhiều, Tạ Hán Tĩnh thường xuyên xuất hiện trên truyền thông.

Triệu Cẩm Vinh thì không thích xuất hiện trên truyền thông, vì cho dù báo đăng tin tức về Cẩm Thành cũng đa phần là tin xấu.

Chẳng cần Tạ Hán Tĩnh cảnh báo gì, Triệu Cẩm Vinh cũng hiểu phải ngăn chặn sự việc tiếp tục diễn biến xấu, như cúi đầu trước Chu Phú Minh, dù sao dưới thế cục hiện nay, chỉ có Chu Phú Minh có đủ ảnh hưởng tới cơ quan tư pháp, quan trọng nhất căn cơ gây dựng ở Hải Châu, không thể để tùy tiện bị hủy được.

Nhưng vấn đề của thành phố rất phức tạp, hôm nay Vạn Hướng Tiền quay về tỉnh thành, không liên hệ với người khác, ông ta nói với Triệu Cẩm Vinh lối thoát của Vạn Dũng:

- Điều đi, chỉ có điều đi mới có thể sống lại, hai thằng nhãi khốn kiếp cho bọn chúng chịu chút giáo huấn cũng tốt, nếu không cơ nghiệp bao năm suy hủy hết trong tay chúng.

Cho dù cúi đầu khuất phục Chu Phú Minh, Vạn Dũng đã không thể tiến vào thường ủy theo quỹ đạo định sẵn, Chu Phú Minh về nghỉ, Đường Học Khiêm lên thay, Vạn Dũng sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội thăng tiến nữa, điều này Vạn Hướng Tiền nhìn rất thấu:

- Đường Học Khiêm là hạng khẩu phật tâm xà, hắn không cùng đường với chúng ta.

Tạ Hán Tĩnh không gặp được Vạn Hướng Tiền có chút tiếc nuối, hai nhà Vạn Triệu tựa hồ nắm được yếu quyết để xử trí vấn đề, ông ta không lắm một nữa.

Chuyến đi này là giúp Tạ Kiếm Nam nghe ngóng động tĩnh của Thịnh hâm, Thịnh Hâm và Cẩm Thành ký hợp tác, thậm chí còn để lại một nhóm nhỏ chuẩn bị lập siêu thị ở Sa Điền, có thể biết nội dung cụ thể của hợp đồng khung này, có ích lớn tìm hiểu hướng đi của Thịnh Hâm.

Tòa nhà thương nghiệp mà địa ốc Cẩm Thành xây tại Sa Điền là tòa nhà cao nhất ở Hải Hâu, có ba khu, diện tích tổng thể hơn một vạn mét vuống, khi hoàn toàn xây dựng xong thì nhanh nhất cũng phải một năm, có thể thấy kế hoạch của Thịnh Hâm chẳng phải nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK