Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phải thừa nhận phòng bảo vệ bệnh viện làm việc rất tốc độ, đám Trương Khác ăn qua loa bữa trưa xong, Sơ Mi Hoa, Quần Short Ngắn, tên tự xưng trưởng phòng bảo vệ đã mang một chồng tài liệu tới.

- Chúng tôi đã điều tra rất tỉ mỉ, đảm bảo không oan uổng một người tốt nào, phòng bảo vệ chúng tôi mỗi năm đều được cục công an bồi huấn, có số tài liệu này trong tay, dù các cô cậu có lật lọng phủ nhận, chúng tôi cũng định tội được. Tên trưởng phòng bảo vệ họ Lưu dương dương đắc ý nói.

- Anh có quyền định tội tôi sao? Trương Khác ngồi trước giường bệnh của Trần Phi Dung, liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt lãnh đạm, cầm lấy số tài liệu.

Có xác nhận camera hoạt động không bình thường, có lời khai của y tá ở quầy, đương nhiên có lời làm chứng của cô gái, bà già họ Từ. Bọn chúng còn tìm hai bệnh nhân phòng kế bên viết lại tình hình đánh nhau ở hành lang, chẳng qua nhất quyết nói đám Trương Khác đã thừa nhận xô ngã người, còn có cả báo cáo của bác sĩ khám chữa cho bà Từ.

Thật là làm khó bọn chúng rồi, trong thời gian ngắn như thế mà sửa xoạn được tài liệu đầy đủ như vậy.

- Từ khoản bồi thường cứng, các người xô ngã bà Từ còn bỏ chạy, lấy đồ trong đại sảnh ném người, đánh người ở hành lang, gây tổn thất tâm lý nghiêm trọng với con trai và con dâu bà Từ, bọn họ cũng đề xuất bồi thường tinh thần thỏa đáng, chúng tôi soạn giấy hòa giải sơ bộ, nếu cậu thấy không có gì cần dị nghị thì ký vào đi. Tên trưởng phòng Lưu đưa ra hai tờ giấy đánh máy.

Trương Khác nhận lấy xem cái gọi là giấy hòa giải, cắn môi, nhìn tên Sơ Mi Hoa đứng khoanh tay đằng sau: - Giám đốc Hà và vợ nên ký trước chứ?

- Ký trước thì ký trước, chúng tôi là người có tín nghĩa, chỉ cần cậu bồi thường dứt điểm một lần 11 vạn, sau này mẹ tôi có vấn đề gì cũng không liên quan tới cậu nữa. Sơ Mi Hoa đi tới lấy giấy hòa giải, bảo cô gái mở cặp lấy bút chuẩn bị ký tên, ký được một nửa sực nhớ ra: - Cậu biết tôi?

Trương Khác nhếch môi lên coi như cười, không thèm trả lời câu hỏi của hắn, Sơ Mi Hoa thấy bộ dạng y như vậy, hừ lạnh một tiếng, nếu có thể cầm được tiền, đành tạm thời nhịn đã, cùng cô gái ký tên xong đưa cho Trương Khác: - Tới lượt các người, ký xong bảo người nhà mang tiền tới nhanh lên, chúng tôi không có kiên nhẫn mà đợi đâu, nói cho mà biết, trường học các người vừa gọi điện tới, sẽ phái người tới ngay, nếu lo chúng tôi bắt nạt, có thể đợi giáo viên trong trường tới rồi hãy ký, giấy bồi thường này của tôi có đủ chứng cứ ...

Vào đại học là phải chuyển hộ khẩu vào trường, mặc dù Trần Phi Dung nằm viện không ghi là sinh viên ĐH Đông Hải, nhưng bọn chúng nhìn địa chỉ trên CMT của Trương Khác, chỉ nghĩ đám Trương Khác là sinh viên ĐH Đông Hải, gọi điện tới trường trước, đẩy hết tội lên đầu Trương Khác, tránh đám Trương Khác kiếm chỗ dựa ở trường rồi lằng nhằng.

Sơ Mi Hoa cho rằng mình suy nghĩ chu toàn lắm rồi, đắc ý nhìn ánh mắt phẫn nộ của Trương Khác và ba cô gái, bất thình lình Phó Tuấn tóm lấy cổ hắn kéo ra ngoài, cướp lại giấy hòa giải trong tay hắn.

- Á, mày định làm gì? Sơ Mi Hoa khua loạn hai tay nhưng không tóm được Phó Tuấn, hai chân bị kéo lê trên mặt đất quẫy đạp, không sao thoát khỏi tay Phó Tuấn, bị kéo thẳng ra hành lang.

- Các người là ai? Dám làm bừa trong bệnh viện à? Trường phòng bảo vệ đanh mặt quát.

Quần Short Ngắn muốn lao tới giúp, nhưng bị hai bảo vệ nắm lấy cổ tay cô ta lẫn tên trưởng phòng, không thể phản kháng, mời bọn chúng ra ngoài.

- Các người muốn làm gì, mau gọi bảo vệ ... Họ Lưu vừa rồi thấy ở hành lang có mỗi Phó Tuấn, hiện có thêm bốn năm người mặc sơ mi ngắn tay, thấy có mấy y tá ngó nghiêng bên này, quát lớn: - Mau báo cảnh sát.

- Trong phòng có bệnh nhân cần nghỉ ngơi, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện bồi thường nhé? Trương Khác thong thả đi ra, nhìn tên họ Lưu, Sơ Mi Hoa và Quần Short Ngắn: - Bọn họ là lái xe nà tôi, vừa rồi đi lấy tiền ... Đá vào một cái va li đen đặt ở chân tường.

- Đây là bệnh viện, mời các người lịch sự một chút. Họ Lưu chỉnh lại áo bị nhăn, nói với y tá: - Đừng báo cảnh sát, gọi bảo vệ đi.

Hà Huyền đi ra, đứng sát sau lưng Trương Khác nói nhỏ: - Tôi đi cùng anh.

- Cô xô phải người ta, đương nhiên phải đi rồi. Trương Khác cười, bảo tên họ Lưu: - Mời anh tìm chỗ gọi hết những người làm chứng tới xác nhận trước mặt, ai mà biết các người có tùy tiện kiếm ai đó viết bậy lừa chúng tôi không?

Mấy tên bảo vệ bệnh viện trong thang máy đi ra, Áo Sơ Mi lấy lại khí thế, chỉ Trương Khác chửi: - Con mẹ mày, đừng hòng chối ... Lập tức bị Phó Tuấn bóp vai, Sơ Mi Hoa đau đớn la hét.

- Các người nếu chứng cứ xác đáng, tôi có chối cũng không được. Trương Khác phất tay bảo Phó Tuấn buông hắn ra: - Chúng ta bàn chuyện hòa giải ở hành lang hay là mượn bệnh viện gian phòng nào nói chuyện nhỉ, giám đốc Hà chú ý một chút, lái xe nhà tôi tính tình thô bạo, nếu làm anh bị thương, tôi không bồi thường thêm đâu.

- Bọn mày muốn làm gì? Mấy tên bảo vệ sấn tới định ra tay.

- Thôi. Họ Lưu không dám làm lớn chuyện trong bệnh viện, bảo Sơ Mi Hoa: - Tôi hiểu tâm tình của anh, chỉ cần bọn chúng chịu bồi thường, anh nói chuyện khắc chế một chút, cho dù bọn chúng định quịt cũng còn có cảnh sát mà.

Sơ Mi Hoa hậm hực thu lại thế muốn ra tay, người phụ trách khu phòng bệnh cũng tới, là bác sĩ vừa béo vừa lùn phẫu thuật cho Trần Phi Dung đêm qua, nhíu mày bực bội: - Các người có việc gì thì ra ngoài giải quyết. Quát y tá vây quanh xem: - Làm gì thì làm nấy đi. Đuổi cả bệnh nhân lẫn người nhà vào phòng, rồi vào phòng bệnh kiểm tra.

- Vậy tới phòng hội nghị tâng 18 nói chuyện. Họ Lưu đề nghị:

- Đây là chỗ của các anh, bọn tôi thì tùy tiện. Trương Khác nhún vai.

Lúc này Tô Nhất Đình từ trong phòng bệnh đi ra, thì thầm vào tai Trương Khác: - Tên mặc áo sơ mi hoa kia quen một phó viện trưởng bệnh viên, nên bọn chúng mới tưởng là ăn chắc chúng ta rồi, chú ý một chút.

Trương Khác gật đầu, chắc là bà bác sĩ kia vừa đi vào nhắc bọn họ chú ý.

Đi ra khỏi thang máy, họ Lưu và hai tên bảo vệ đi dẫn đường, tới trước một văn phòng, Phó Tuấn dừng lại nói với Trương Khác: - Chính là phòng này.

- Các người dừng lại làm gì, phòng hội nghị ở phía trước. Họ Lưu bực mình quay đầu lại nói.

- Họ Lưu mày còn chưa đủ tư cách hòa giải đâu. Trương Khác nhếch mép cười, nhìn tấm biển trên cửa: - Xem ra phải làm phiền phó viện trưởng Trần.

- Đứng lại ... Họ Lưu chạy vội tới, nhưng đám Trương Khác đã đi vào phòng rồi.

Phía nam văn phòng trang trí xa hoa là một chiếc bàn gỗ lim lớn, một trung niên béo mặc áo blu ngồi đằng sau nhìn đám Trương Khá hỏi: - Có chuyện gì thế?

- Viện trưởng Trần, bọn chúng chính là hai đứa sinh viên Đh Đông Hải va vào bà Từ, tôi đang định mời bọn chúng tới phòng hội nghị hòa giải. Họ Lưu cười nịnh bợ nói: - Bọn chúng muốn mời viện trưởng Trần chủ trì.

- Chuyện này tôi cũng đã tìm hiểu sơ bộ rồi. Phó viện trưởng Trần tháo kính xuống cầm ở tay: - Sự thật cơ bản đã rõ, bàn chuyện bồi thường là chuyện của hai bên, tôi không tiện giúp bên nào, hơn nữa tôi còn có việc phải làm.

Sơ Mi Hoa thấy bản mặt "không biết chữ chết viết thế nào" của Trương Khác, đắc ý vô cùng: - Mời viện trưởng Trần bỏ thời gian ra tham gia.

- Thôi được. Phó viện trưởng Trần thái độ ôn hòa: - Tôi tới cũng chỉ tùy tiện nói thôi, nghe thì nghe không nghe thì thôi. Cười híp mắt nhìn Hà Huyền: - Nghe nói cô xô phải người ta, người phạm sai lầm luôn trốn tránh theo bản năng, không sao, quan trọng có dũng khí thừa nhận ... Mắt không kìm được liếc hết nhìn mặt lại đảo qua ngực Hà Huyến mấy cái, còn định đưa tay ra thân mật vỗ vai cô.

Mặc dù giọng ông ta rất ôn hòa, lời nói cũng dễ nghe, nhưng cái điệu bộ háo sắc đó làm Hà Huyền sởn gai ốc, nấp sau lưng Trương Khác, không cho ông ta chạm vào người mình.

Trừ hai bên tranh chấp, phó viện trưởng Trần, còn có hai chuyên gia khoa xương chẩn đoán cho bà Trần, nhân viên phòng giám sát và y tá quầy đều có mặt.

Phó viện Trưởng Trần đủng đỉnh ngồi xuống bàn đọc tài liệu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: - Cơ bản đã rõ rồi, cậu còn muốn nói gì, hay là có ý kiến về hiệp nghị bồi thương? Phương án chữa trì và phục hồi do hai chuyên gia khoa xương có tiếng nhất bệnh viện chúng tôi đưa ra, chi phí bồi thường và bồi dưỡng là tiêu chuẩn của bệnh viện, còn tiền bồi thường tinh thần tôi không tiện bình luận, các cậu bàn với nhau đi..

Họ Lưu đưa bút cho Trương Khác, bảo y ký lên giấy hòa giải, Trương Khác không nhận, nhạt nhẽo nói: - Tôi có bút của mình.

Phó Tuấn đưa bút cho Trương Khác, nhưng y cầm trong tay xoay xoay, lề mề không chịu ký.

"Cộc cộc cộc.." Có người gõ cửa bên ngoài, tiếp đó có y tá thò đầu vào nói: - Giáo viên ĐH Đông Hải tới.

- Có giáo viên tới càng tốt, một số thứ phải đề giáo viên xem mới được. Phó viện trưởng Trần gật đầu, thấy một ông già quen quen tóc hoa râm mặc áo sơ mi, tinh thần quắc thước và một cô gái xinh đẹp đi vào.

Trương Khác không ngờ kinh động tới ông ta, vội đứng dậy: - Sao lại để thầy đích thân tới vậy.

- Tiểu Thôi không ở Kiến Nghiệp, thế nên phòng công đoàn gọi thẳng cho tôi, vừa vặn buổi chiều tôi cũng rảnh. Ông già giọng vang vang, nói chuyện với Trương Khác, nhưng tất cả đều nghe thấy, quét mắt qua phòng hội nghị, nhìn tên phó viện trưởng Trần, không nói tiếng nào nữa.

Phó viện trưởng Trần thấy ông già này khí độ bất phàm, đứng dậy khách khí hỏi: - Các vị là giáo viên ĐH Đông Hải….

- Tôi là Lý Hồng Minh. Ông già như chỉ đợi câu hỏi này, giới thiệu cô gái xinh đẹp đằng sau: - Đó là cô giáo Thôi chủ nhiệm khóa của cậu sinh viên gây sự, bệnh viện các vị thông báo chúng tôi tới giải quyết vấn đề sinh viên gây sự, còn cậu là ai?

Phó viện trưởng Trần người cứng đờ tại chỗ, miệng mấy mấy, đột nhiên cảm thấy nói chuyện thật khó khăn, nuốt hai ngụm nước bọt mới gian nan gọi: - Hiệu trưởng Lý.. Giọng lạc cả đi.

Lý Hồng Mình lừ mắt: - Cậu là sinh viên ĐH Đông Hải sao? Đông Hải không có y khoa! Rồi kéo ghế bảo Thôi Úc Mạn: - Cô giáo Tiểu Thôi cũng ngồi đi.

- Tôi là Trần Thái Trung, là học sinh của giáo sư Hà Thúy Phương vợ ngài ạ, là phó viện trưởng ở đây. Trần Thái Trung lau mồ hôi trán, ông ta có ngu cũng biết Lý Hồng Minh không đích thân ra mặt vì một sinh viên bình thường.

- Thế à? Bà Hà nói với tôi chỉ có Mã Quân là học sinh của bà ấy, tôi định tìm Mã Quân tìm hiểu tình hình, nếu như cậu cũng là học sinh của bà ấy, vậy có chuyện gì, nói cho tôi và cô giáo Tiểu Thôi nghe một chút. Tôi nhận được báo cáo, sinh viên trường tôi đi đường không may xô phải một bà già, làm bà ấy gãy xương, sau đó sợ trách nhiệm bỏ chạy, chắc bị bệnh viên các vị bắt rồi à? Lý Hồng Minh giọng vang vang hỏi:

- Chắc là có hiểu lầm ạ, phía dưới vừa đưa ra kết luận sơ bộ, tôi đang xác minh, hiệu trưởng Lý tới thì tốt quá, có thể làm rõ sự việc, trừ bỏ hiểu lầm. Trần Thái Trung vẫn lau mồ hôi, Lý Hồng Minh không phải là hiểu trưởng một trường đại học bình thường, cả hai vợ chồng ông ta là học giả, chuyên gia có tiếng trong nghề, học sinh làm cấp bộ không phải là ít, như ngay trong bệnh viện này, viện trưởng Mã Quân là học sinh của vợ ông ta.

Hà Huyền không nghe thấy lúc nãy ở hành lang đám Phó Tuấn thương lượng cái gì, khẽ giật tay áo Trương Khác, hé cánh môi hồng nhuận, làm một vẻ mặt khoa trương, cô ngàn vạn không ngờ Trương Khác mời được hiệu trưởng Đh Đông Hải ra mặt.

Trương Khác háy mắt với cô, mặc dù ở trong trường chỉ có vài người biết thân phận của y, nhưng các giáo viên đâu ngốc, hai năm qua y gây ra bao nhiêu chuyện tày đình như thế mà vẫn bình an vô sự, sớm được đưa vào danh sách đặc thù rồi, e còn đứng đầu danh sách đó. Sinh viên trong danh sách đặc thù có chuyện gì, tất nhiên phải thông báo cho học viện trước tiên, vừa vặn Thôi Quốc Hằng không ở Kiến Nghiệp, nên báo cho Lý Hồng Minh là chuyện thường.

Thôi Úc Mạn kéo ghế ngồi ngang với Trương Khác, nói nhỏ: - Sao lần nào cũng là cậu gây chuyện thế? Tôi chỉ mong cậu tốt nghiệp ngay bây giờ cho xong.

Trương Khác cười ngượng ngập, nhìn thấy Trần Thái Trung định chuyển tài liệu trên bàn đi, nhướng mày lên: - Phó viện trưởng Trần, lúc nãy ông đâu nói như thế.

Phó Tuấn liền đi tới, đặt tay đè lên chống tài liệu, đứng ngay đó không cho ông ta chuyển đi.

Áo Sơ Mi thấy Trần Thái Trung trở giọng rồi, hắn cũng biết thời thế, nặn ra nụ cười nói: - Chắc là hiểu lầm thôi, còn chưa điều tra rõ ràng ...

- Hiệu trưởng Đh Đông Hải mà to à? Quần Short Ngắn hung dữ kéo Sơ Mi Hoa sang một bên: - Thằng nhãi kia lúc nãy đã thừa nhận xô vào người ta rồi, chẳng lẽ hiệu trưởng tới thì có thể nói đen thành trắng? Nó phải bồi thường, không thiếu một xu.

Nhưng đám nhân chứng, chuyên gia ngồi bên bàn hội nghị bắt đầu dao động rồi, đưa mặt nhìn nhau không biết phải làm sao, có điều lúc này chẳng ai thèm để ý tới họ.

Lý Hồng Minh quay sang nhìn Trương Khác, Trương Khác cười nói: - Không ngờ thầy hiệu trưởng đích thân tới, em cũng mời người khác điều tra chuyện này, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, em không định dựa vào thân phận ức hiếp bọn họ.

Quần Short Ngắn khinh khỉnh xen vào: - Khẩu khí gớm nhỉ,

Trương Khác không thèm nhìn cô ta, tiếp tục nói với Lý Hồng Minh: - Thế nào cũng cần có người điều tra độc lập mới làm người ta phục được, phiền thầy đợi một lúc ạ.

Lý Hồng Minh gật đầu, lúc này ngoài cửa có tiếng bước trân, lại là y tá lúc nãy dẫn Lý Hồng Minh, gõ cửa thò đầu vào nói: - Viện trưởng Mã tới.

Lý Hồng Minh ngồi im hỏi: - Mã Quân đấy hả?

Viện trưởng Bệnh viện Nhân dân số ba Mã Quân là trung niên hói, ông ta đang đứng ở cửa mời hai trung niên nam nhân mặc sơ mi ngắn tay đi vào, nghe thấy có người gọi tên mình, nhìn vào trong, ngạc nhiên thốt lên: - Thầy, sao thầy tới đây? Mấy ngày nữa là đoan ngọ, em định tới thăm thầy cô. Vội giới thiệu cho hai người bên cạnh Lý Hồng Quân: - Vị này là ...

- Tôi biết, tuy tôi không phải là học sinh của giáo sư Hà, nhưng tôi cũng tốt nghiệp Đh Y khoa. Người trung niên đi đầu miệng có nốt ruồi vội đi tới không để Lý Hồng Minh đứng dậy, bắt tay ông giới thiệu: - Tôi là Trương Đại Vĩ của cục vệ sinh.

Nhìn thấy viện trưởng cùng cục trưởng cục vệ sinh đi vào, người trong phòng đứng cả dậy, Lý Hồng Minh vẫn ung dung ngồi yên, còn Trương Khác chỉ bỏ chân đang vắt chữ ngũ xuống, gật đầu với Trương Đại Vĩ: - Cục trưởng Trương tới đó hả? Không thèm để ý tới trung niên béo đằng sau ông ta.

Quần Short Ngắn nhìn thấy trung niên béo đó thì vui mừng cùng Sơ Mi Hoa đi tới: - Sao ba lại tới đây? Lý Hồng Minh liếc nhìn trung niên béo đó, hỏi Mã Quân: - Ai thế?

- Vị này là Trần Khuê, phó chủ nhiệm phòng văn minh đô thị khu nam ... Mã Quân căn bản không biết có chuyện gì, Trương Đại Vĩ kéo Trần Khuê tới nói bệnh viện có chuyện tranh chấp bảo ông ta tới tham dự điều tra, nhận điện thoại xong ông ta thẳng tới phòng hội nghị, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Mời đầu Mã Quân nhìn thấy cô gái kia thân thiết chạy tới gọi Trần Khuê, còn tưởng Trần Khuê tìm Trương Đại Vĩ tới để thiên vị bên đó, nhưng nhìn khắp phòng, thấy không khí khác thường, liền không nhiều lời nữa.

Trần Khuê nhìn con gái, con rể, ông ta nhận được điện thoại của bí thư khu ủy sau đó là Trương Đại Vĩ tới đón, cũng chẳng hiểu chuyện gì, nên không tùy tiện lên tiếng.

- Ba à, sao ba lại tới đây? Quần Short Ngắn làm nũng, quay lại trừng mắt nhìn Sơ Mi Hoa: - Có phải anh lén gọi điện cho ba không, dù ba không tới, anh còn sợ bọn chúng dám quịt à?

Trần Thái Trung lúc này không chỉ trán có mồ hôi, mà sống lưng cũng ướt đẫm rồi, hận không thể xông tới bịt mồm Quần Short Ngắn lại, đúng là ngu hết chỗ nói.

- Mời mọi người tới là hi vọng mọi người điều tra công bằng, ở đây có tài liệu, mời mọi người xem trước. Trương Khác chỉ phụ trách nói, Phó Tuấn đưa tài liệu cho đám Mã Quân xem.

Bọn họ là người thông minh, nhìn thấy số tiền trên giấy hòa giải là biết vấn đề ở đâu rồi.

- Ba, chính con nhãi thối tha kia xô vào mẹ Hà Dũng ở đại sảnh, còn dứt khoát không thừa nhận. Quần Short Ngắn đanh đá chỉ Hà Huyền rồi chỉ Trương Khác: - Còn cái thằng này, lấy đồ ném con sau đó kéo con nhãi chạy, bị con và Hà Dũng dẫn người tới chặn đường, nó đã thừa nhận xô vào ...

- Bốp! Quần Short Ngắn đang nói tới đắc ý không ngờ bị chính cha cô ta dùng toàn lực tát cho một cái đanh gọn, lùi liền mấy bước va phải bàn hội nghị mới đứng lại, ngã ra đất, choáng váng ngồi ngây ra: - Ba, vì sao ba đánh con?

- Thèm tiền phát điên rồi à? Trần Khuê hận không thể đá cho con gái hai cái, đi tới nắm cánh tay cô ta kéo tới trước mặt Trương Khác, quát: - Còn không mau nhận sai xin lỗi người ta đi.

Cái tát đó quá mạnh, quá bất ngờ, làm quá nửa số người trong phòng hội nghị ngây ra, không chỉ làm Trần Trung Thạch, Hà Dũng, tên trưởng phòng bảo vệ run như cầy sấy, mà ngay cả Mã Quân và Trương Đại Vĩ cũng giật nảy mình.

Trương Khác không nhìn Quần Short Ngắn nằm bò trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Trần Khuê mấy giây, không nể nang gì nói: - Chủ nhiệm Trần, mời ông tới đây tham dự điều tra chân tướng, không phải để ông ra uy giáo huấn con gái.

Mã Quân nghe vậy mới hiểu Trần Khuê đang chơi trò khổ nhục kế, nhưng thanh niên này tim như sắt đá không may may động lòng chút nào, thầm nghĩ chắc là một thái tử nào đó trong Đh Đông Hải rồi.

Trương Đại Vĩ cau mày nói với Trần Khuê: - Chân tướng còn chưa làm rõ, ông nên đứng sang một bên đi. Quan cao một cấp đè chết người, tuy Trần Khuê không phải quan viên thuộc cục vệ sinh, nhưng Trương Đại Vĩ nói chuyện không hề khách khí, lại bảo Mã Quân: - Viện trưởng Mã quen thuộc nơi này, tôi không chỉ huy nữa.

Mã Quân nhìn hai chuyên gia khoa xương cốt đang ngồi đó sợ hết hồn: - Bà Từ do hai người hội chẩn, hai người thấy bà ấy có thể tới đây tiếp nhận điều tra không? Rút báo cáo cùng phim CT ra xem, nhíu mày lại bảo y tá ngoài cửa: - Đợi đã, cô thông báo cả chủ nhiệm Hồ, chủ nhiệm Từ của khoa xương tới đây cùng hội chẩn cho bà Ta. Rồi đưa phim CT cho y tá.

Trương Khác đứng dậy, lấy tài liệu trong tay Mã Quân, đặt trên bàn, lật xem qua rồi lạnh lùng nhìn Hà Dũng và tên trưởng phòng bảo vệ cùng mấy nhân chứng: - Tôi không phải người muốn nhiều chuyện, các người trong thời gian ngắn như thế làm ra chừng này tài liệu chỉ vì muốn lấy tiền của tôi, thật ghê sợ. Ném hiệp nghị hòa giải sang một bên, lật xem tài liệu, ngẩng đầu nhìn một y tá người nhỏ nhắn đứng dựa vào tường: - Y tá Liễu Lan phải không? Chỉ Hà Huyền: - Cô nói khi đó cô đứng ở quầy nhìn thấy cô ấy vao phải bà lão? Tôi muốn hỏi khi đó có ba y tá ở quầy, vì sao hai người kia không nhìn thấy? Ngoài ra chỗ bà Từ ngã cách chỗ cô đứng rất xa, cô tận mắt nhìn thấy à?

- Tôi ... Tôi .. Y tá mặt trắng bệch, ấp a ấp úng nói: - Khi đó tôi thấy hai người đứng cùng bà Tư, về sau lại cùng cô ấy ... Sợ hãi nhìn Quần Short Ngắn: - Cãi nhau với cô ấy, nên nghĩ là hai người va vào bà Từ.

- Vậy cô nói trong tài liệu là cô chính mắt nhìn thấy, con mắt nào của cô thấy. Giọng Trương Khác rét run làm người ta nghe như dao cạo thịt.

- Tôi ... Trưởng phòng Lưu ... Y tá cúi đầu xuống không dám nhìn ánh mắt đáng sợ của Trương Khác, lí nhí phân bua cho bản thân: - Trưởng phòng Lưu bảo tôi viết thế.

- Hai y tá khác thì sao, trưởng phỏng Lưu có bảo bọn họ viết thế không? Trương Khác chỉ muốn ném thẳng tài liệu vào mặt cô ta, mắt âm trầm nhìn trưởng phòng bảo vệ, nhưng không hỏi hắn, mà nói với hai nhân viên phòng giám sát: - Vì sao tất cả camera bệnh viện hoạt động bình thường, chỉ có cái camera quay được sự việc lại tu sửa thường lệ? Còn nữa, vì sao lại tu sửa đúng lúc sự việc xảy ra?

Hai nhân viên kia không biết trả lời ra sao, chỉ nói: - Trưởng phòng Lưu bảo thế.

- Lại là trưởng phòng Lưu. Trương Khác cao giọng lên: - Trưởng phòng Lưu bảo sao?

- Trưởng phòng Lưu tới lấy băng ghi hình xóa đi, bảo chúng tôi nói là tu sửa thường lệ.

Trương Khác cười nhạt quay sang hỏi: - Hai vị chuyên gia khoa xương, chắc là trưởng phòng bảo vệ không chỉ huy được hai vị, như vậy hai vị chẩn đoán bằng lương tâm rồi.

Hai chuyên gia khoa xương đều là người trung niên, mặt tái me tái mét, ánh mắt của Trương Khác không phải đáng sợ nhất mà ánh mắt của Mã Quân và Trương Đại Vĩ phía sau mới làm họ đứng không vững, không nói được lời nào.

- Trưởng phòng Lưu. Trương Khác nhịp tay lên bàn: - Vị giám đốc Hà của Cty thiết bị y học Thiên Phong này không biết có năng lực gì mà khiến trưởng phòng Lưu làm những việc này?

- Tôi ... Trưởng phòng Lưu nhìn sang Trần Thái Trung rồi ngậm miệng không nói gì thêm.

- Phó viện trưởng Trần có nên giải thích một chút không? Trương Đại Vĩ hừ một tiếng xen vào.

Trần Thái Trung nào dám lên tiếng nói năng gì?

Cửa phòng mở ra, hai bác sĩ trung niên mặc blu đi vào, một người cầm phim CT, bọn họ nhìn quanh phòng, đi thẳng tới trước mặt Mã Quân báo cáo: - Chúng tôi đã so với phim chụp của bà Từ trước khi phẫu thuật, lần bị ngã này ảnh hưởng tới bà ấy cực ít, có thể nói không cần lo lắng, có thể điều trị theo phương án cũ là được.

Mã Quân đặt phim CT lên ban, lúc này hai y tá dìu bà Từ vào, Trương Đại Vĩ đứng dậy nói với bà ta: - Tôi là Trương Đại Vĩ, cục trưởng cục vệ sinh, được thành phố ủy thác tới điều tra chuyện bà bị xô ngã ở bệnh viện. Đã chứng thực được lời khai ba bị cô gái kia xô ngã là nói dối, cục vệ sinh sẽ nghiêm túc xử lý việc này, thậm chí sẽ giao cho cơ quan công an xử lý, chuyện này bà rõ nhất, ai xô vào bà, bà nói đi, chúng tôi muốn nghe bà nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK