Địch Đan Thanh hiểu ý trong lời Trương Khác, cha con họ nắm trong tay một sản nghiệp cực lớn, đủ cho gia đình hưởng thụ không hết, không thèm tới tới Tân Vu kiếm chác, thậm chí vì tị hiểm, muốn làm chút lợi ích cho Tân Vu cũng phải tốn công.
Nhưng vì sao gia đình này có số tài phú đó, vì sao giao cho một học sinh cao trung quản lý?
- Là công ty danh tiếng nào đó phải không?
Nếu như người dân có quyền bỏ phiếu thực sự, chuyện mình trong hai năm sáng lập ra Cẩm Hồ, chắc thế nào cũng bị bỏ phiếu đưa tới cơ quan giải phẫu não nghiên cứu. Trương Khác biết Địch Đan Thanh nghi hoặc, nhưng giải thích ra càng mệt, thôi để cô ấy dần suy ngẫm:
- Nếu như có thể tập đoàn Tân Quang và điện tử Ái Đạt có dánh tiếng thì đúng vậy, nhà tôi có đầu tư vào hai công ty đó. Vì tổng bộ hai công ty này đều ở Hải Châu, cho nên ba tôi phải rời Hải Châu tránh quy địch luật pháp liên quan.
Trong tỉnh Đông Hải chỉ cần không phải là người kiến thức quá hạn hẹp, đều nghe về Tân Quang và Ái Đạt, Trương Tri Hành có đầu tư trong đó? Trước kia Địch Đan Thanh thấy nhà họ Trương quá phô trương, giờ xem ra họ đã rất thu mình rồi.
Tập đoàn Long Hoa đem so với Tân Quang, Ái Đạt thì sách dép cũng không xứng, vậy mà Trương Nhi Lập ra ngoài là có BMW tháp tùng, nhà thì xây biệt thự thênh thang bên hồ.
Khi một cô gái đẹp lơ đễnh luôn cực kỳ ưa nhìn, Trương Khác rất kiên nhẫn ngắm nhìn Địch Đan Thanh, trong lòng còn cảm thấy rất dễ chịu.
- Nếu như chị thấy khó hiểu thì một số việc chúng ta bàn sau nhé?
- Ừm... À không.
Địch Đan Thanh tập trung tinh thần trở lại:
- Bàn ngay bây giờ cũng không sao.
- Kỳ thực cũng chẳng có gì để nói.
Trương Khác đứng dậy giang tay ra:
- Qua Thịnh Thanh cung cấp tài chính cho chị, là vì coi trọng năng lực quản lý của chị. Còn về quyết định của chị tôi không can thiệp, nếu không nó đi trái với ý định ban đầu. Vài ngày nữa sẽ có một số người từ Hải Châu tới, phiền chị tiếp đãi giùm ... Tôi đem một số chuyện nói cho chị là vì không muốn chị có lo lắng không nên có, tài chính không có vấn đề, cũng không có điều kiện phụ. Còn nữa chuyện tôi nói làm chị nghi hoặc khó hiểu, vậy đừng đem đi hành hạ thần kinh người khác nữa.
Đưa tay mời Địch Đan Thanh xuống lầu, đến chỗ rẽ cầu thang, đột nhiên nói:
- Đương nhiên tôi rất thích cảm giác chị coi tôi thành đứa con trai bình thường hôm trong nhà vệ sinh nam ở hộp đêm Hoàng Hậu,
Địch Đan Thanh nhớ hôm đó mình không ngờ dùng mỹ sắc thăm dò Trương Khác, mặt đỏ dừ, thấy Trương Khác tự cười tựa không nhìn mình, đầy vẻ tà mị, làm người ta chột dạ, tim đập loạn lên.
Chuẩn bị cho mẹ con Lương Cách Trân hôm nay từ Hong Kong về, mẹ Vệ Lan làm rất nhiều món ăn, lúc này Địch Đan Thanh không còn dũng khí ở riêng với Trương Khác nữa, chạy tới giúp Vệ Lan chuẩn bị cơm tối.
Vệ Lan nhìn mặt cô một hồi, hỏi nhỏ:
- Hai người vừa rồi ở bên trên nói chuyện gì thế, mặt chị đỏ hết rồi kia.
- Có à?
Địch Đan Thanh cố cười che giấu:
- Không có gì, vẫn là chuyện giống như hôm nọ nới với em thôi, chỉ là xác nhận lại một lần nữa.
- Nói như vậy chị sẽ quay lại điều hành nhà khách?
- Còn cùng với người khác nữa, sau này em tiếp tục giúp chị là được. Vài ngày nữa có người từ Hải Châu tới, em giúp chị cũng tiếp đãi người ta.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Người từ Hải Châu tới là do Thịnh Thanh dẫn đến, là Trương Tri Phi, Thiệu Chí Cương và Ngô Thiên Bảo.
Bọn họ xuất phát từ Hải Châu vào buổi sáng, nửa đường dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm, hoàng hôn tới nơi. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh, Vệ Lan đưa bọn họ tới Thiên Vân Sơn.
Thiện Chí Cương nhìn thấy Địch Đan Thanh, Vệ Lan liền trêu Trương Khác:
- Khác thiếu gia đi đến đâu lúc nào cũng nghĩ tới việc dưỡng mắt trước.
Vệ Lan đơn thuần, nhất thời chưa nghe ra ý trêu ghẹo của Thiệu Chí Cương, Địch Đan Thanh thì khôi phục lại tính cách già dặn đáo để của mình, cười duyên dáng:
- Tôi coi như giám đốc Thiệu đang khen chúng tôi, có điều chúng tôi không biết nữ nhân Hải Châu dưỡng mắt cho Khác thiếu gia xuất sắc thế nào, hôm khác mong được giám đốc Thiệu giới thiệu cho, con gái thị trưởng Đường thì chúng tôi biết rồi ...
Với địa vị của Trương Khác, Thiệu Chí Cương hẳn sẽ không lấy các cô gái như Đường Thanh, Trần Phi Dung ra đùa, vậy bên cạnh Trương Khác thế nào cũng còn cô gái xuất chúng khác.
Thiệu Chí Cương tặc lưỡi, cô gái này thật ghê gớm, hắn đương nhiên không dám nói tới chuyện Hứa Tư trước mặt Trương Khác.
Địch Đan Thanh biết đám người Thiệu Chí Cương được Trương Khác tìm tới để đầu tư hạng mục nhà khách, Trương Tri Phi còn là chú của Trương Khác, cô đương nhiên tiếp đãi không thể sơ xuất được.
Ăn ở trên Thiên Vân Sơn mặc dù không xa hoa, nhưng món ăn rất đặc sắc, ở nhà trúc trên núi cũng có cảm thụ đặc biệt, trời đất tĩnh mịch, làm người thành phố mệt mỏi cuộc sống bon chen ồn ã được hưởng thụ sinh hoạt yên lặng, song cần người am hiểu bố trí chu đáo.
Trương Khác mời mọi người vào một gian nhà trúc, uống rượu hoa quả do người trên núi ủ, nghe tiếng gió thổi qua rừng trúc bên ngoài, không ai còn muốn bàn chuyện công việc ở đây nữa, cảm thấy thế thật thô tục.
Nhưng đời chẳng thiếu kẻ tục, Trương Khác nói:
- Anh Thịnh hẳn đã nói với mọi người rồi, tôi không chiêu đãi mọi người ở nhà khách, mà đưa tới Thiên Vân Sơn, chỉ là muốn nói, hạng mục cải cách nhà khách đó thực chất không đáng là gì, không cần khua chiêng gióng trống mời mọi người tới. Nhưng nghề du lịch ở Tân Vu có tiềm lực phát triển lớn, ba tôi sau này muốn kiếm chính tích, cũng sẽ ra tay theo đường lối này, hiện tôi mời mói người tham gia vào nghành giải trí ẩm thực nhà khách ở Tân Vu là thời cơ không tệ...
Vệ Lan đang ở ngoài chuẩn bị thức ăn, nhìn đám Thiệu Chí Cương đều chăm chú nghi Trương Khác nói, Địch Đan Thanh hơi hiểu được sức ảnh hưởng của Trương Khác với những người này.
- Tôi không tiện đầu tư trực tiếp vào Tân Vu, cho nên mới đưa mọi người tới, phân ra thì yếu, đoàn kết thì mạnh, bất kể là khách sạn, ẩm thực hay giải trí đều có tính liên quan tương đối, mọi người đều có một số sản nghiệp ở phương diện này, nhưng nguồn lực không tập trung sẽ phân tán tinh lực hữu hạn của mọi người. Nên nếu những nguồn lực này tập trung hết vào một công ty, liệu có hợp lý hơn, sẽ có sức ảnh hưởng lớn hơn, có tốc độ phát triển hơn không? Tôi sẽ đem cổ phần của Cẩm Hồ ở Thế Kỷ chuyển nhượng cho chú tôi, không biết mọi người thấy dùng nền tảng của Thế Kỷ thì thế nào?
- Trong tay chú không có dư nhiều tiền như thế để lấy cổ phần của Cẩm Hồ ở Thế Kỷ đâu.
Trương Tri Phi trước khi tới đây chưa được nghe Trương Khác nói về vụ này, có hơi bất ngờ. Thế Kỷ là công ty trước kia được thành lập để vật hành trung tâm ẩm thực cầu Từ Phượng, một phần của Thịnh Thế Niên Hoa cũng thuộc tài sản của nó, Cẩm Hồ chiếm 40%, 60% còn lại đều là của Thiệu Chí Cương.
- Chú cứ tùy tiện xem mà trả, chẳng lẽ cháu còn đi so đo với chú giá trị cổ phần bao nhiêu sao?
Trương Khác xua tay nói:
- Chú trả một đồng cháu cũng nhận.
- Này, cháu đừng nghĩ mặt chú không đủ dầy nhé.
Trương Tri Phi cười:
- Cháu ép chuyển nhượng cho chú, vậy tiền chuyển nhượng chú nợ trước, cháu cũng chẳng thiếu số tiền này.
- Cũng được, chú nói sao thì làm thế.
Trương Khác muốn đem 40% cổ phần ở Thế Kỷ chuyển hết cho chú là để tiện bọn họ lấy Cty Thế Kỷ làm nền tiến vào đầu tư vào Tân Vu, tiếp đó sẽ kéo cả Thịnh Thế Niên Hoa của Thịnh Thanh, nhà hàng Thị Kiến của Ngô Thiên Bảo vào, như vậy trong thời gian ngắn thực lực của Thế Kỷ sẽ tăng vọt.
Do các công ty dưới quyền sở hữu của những người này đều có tính liên quan tới nhau, cho nên khi liên hợp lại cũng tương đối dễ dàng, với năng lực kinh doanh của Thiệu Chí Cương điều hành tài sản này cũng quá dư.