Trương Khác nhìn thấy cảnh tưởng ngoài hội trường hơi cẳng thẳng, ra hiệu cho Tô Tân Đông chú ý.
Tô Tân Đông mau chóng nhận ra nhân viên ĐTH TW đang tranh chấp với phóng viên các báo, truyền hình khác.
Ái Đạt không giơ biển, vậy không phải là đối tượng tuyên truyền của ĐTH TW nữa, phóng viên ĐTH TW không cần quấy rầy hắn lâu.
Chớp mắt cái hắn đã hiểu ý Trương Khác, Tô Tân Đông nói:
- Xin lỗi, bụng tôi rất đói, chắc sáng sớm chưa ăn thứ gì , chuyện phỏng vấn có thể để sau không?
Không ngờ Tô Tân Đông lấy cớ đau đói từ chối phỏng vấn, làm hai phóng viên ĐTH TW ngớ ra rất lâu, Tô Tân Đông thu dọn đồ xong vẫn chưa tỉnh lại.
Tô Tân Đông rất phóng khoáng đưa tay ra nói:
- Hi vọng các vị phóng viên viết vài lời hay cho Ái Đạt ...
Triệu Hải Chu đưa hai phần tài liệu cho họ:
- Đây là tài liệu về công ty chúng tôi, mong hai vị chịu khó xem qua ...
Hai phóng viên mở túi hồ sơ ra, thấy trừ một sấp giấy còn có một cái phong bì, hiểu ý nói:
- Được, chúng tôi sẽ nghiêm túc xem tài liệu của quý công ty.
Đám phóng viên bên ngoài vừa thấy ba người Tô Tân Đông đi ra, từ thì gạt nhân viên ĐTH TW qua một bên, ùa tới bao vây lấy Tô Tân Đông.
- Xin hỏi ông có phải là Tổng giám đốc Tô của điện tử Ái Đạt không?
Tô Tân Đông tựa như hoàn toàn quên mất vừa rồi kêu đói bụng, miệng giữ nụ cười thân thiết nói:
- Vâng tôi chính là Tô Tân Đông.
Rồi chọn một vị trí tốt, cố gắng để có thật nhiều phóng viên vây quanh mình.
- Xin hỏi giám đốc Tô, tôi nhìn thấy suốt cả buổi sáng Ái Đạt không giơ biển, điều này khác rất xa dự liệu của giới truyền thông trước cuộc cạnh tranh. Không biết nguyên nhân là vì sao?
- Ái Đạt có phương án tuyên truyền quảng cáo định sẵn cả năm, cuộc canh tranh buổi sáng rất náo nhiệt, nhưng có chỗ không khớp với kế hoạch Ái Đạt định ra, nên buổi sáng tôi đành nhắm mắt dưỡng thần. Vì đại hội này, tối qua tôi hưng phấn không ngủ được, đáng nhẽ muốn ngủ một giấc cơ, nhưng như thế thì thất lễ quá ...
Tô Tân Đông cười ha hả, làm phóng viên xung quanh cũng cười theo.
Thân là phóng viên, tố dưỡng nghề nghiệp là moi tin, nếu dễ dàng bỏ qua Tô Tân Đông như thế, hóa ra thành phóng viên đại nhân của ĐTH TW hết sao?
- Có phải Ái Đạt không giơ biển là do chuyện ông Lưu Minh Huy nhảy sang Khoa Vương không?
- Tôi thừa nhận ông Lưu là giám đốc trình độ năng lực cao, nhưng ông ta rời đi không ảnh hưởng chút nào tới Ái Đạt, cũng không gây tổn thất gì. Ái Đạt không thể vì một bộ phận người mà bỏ kế hoạch cả năm ...
Tô Tân Đông bình tĩnh đáp:
- Liệu có phải ông Lưu mang phương án của Ái Đạt sang Khoa Vương, làm hỏng kế hoạch của Ái Đạt, cho nên bị ép bỏ cơ hội cảnh tranh này? Phải chăng Ái Đạt có lời gì khó nói trong việc này?
- Lời khó nói?
Tô Tân Đông cười, câu hỏi này quá hợp ý hắn rồi, có điều hắn vẫn chú ý ngôn tử, ít nhất không để thành phố phát giác ra bọn họ trực tiếp công kích Khoa Vương:
- Trí tưởng tượng của bạn phóng viên này rất tốt, Ái Đạt không có lời gì khó nói cả, Khoa Vương là một doanh nghiệp muốn làm lớn, tôi đại biểu Ái Đạt chúc mừng thành công bước đầu của họ.
- Vậy là giám đốc Tô không phủ nhận.
- Tôi không thừa nhận.
Chơi trò ngôn từ, Tô Tân Đông chẳng kém ai, còn kéo dài bài viết ra sao là chuyện bọn họ.
- Theo dự đoán của một số báo chí, hiện giờ Ái Đạt thực lực tài chính hùng hậu, cho dù có nhân viên cao cấp dẫn người phản bội, Ái Đạt vẫn có thực lực đoạt Tiêu Vương, vì sao Ái Đạt chọn từ bỏ?
Tô Tân Đông giữ nụ cười thân thiết, giới truyền thông đã thừa nhận đây mới là chân tướng rồi, đối với người thích viết bài éo le lay động lòng người đó, trừ một số tờ báo sẽ bị ĐTH TW ản hưởng làm giảm bớt sự thực này, tin rằng đa phần tờ báo sẽ hào hứng góp vui.
Tô Tân Đông nhìn thấy Trương Khác đứng trong đội ngũ phóng viên hỗn loạn cười rất quỷ dị, trả lời câu hỏi vừa rồi:
- Tôi đã nói Ái Đạt không vì một bộ phận nào đó bỏ đi mà bị tổn thất, quảng cáo là điều cần thiết, nếu không nỗ lực của Ái Đạt không ai biết đến. Nhưng Ái Đạt càng muốn đem tiền tiêu ở chỗ thực tế, quan niệm kinh doanh của Ái Đạt là cuộc sống mới, lựa chọn mới, cải thiện cuộc sống của mọi người là mục tiêu lớn nhất của Ái Đạt, chúng tôi sẽ làm ra sản phẩm mới hơn nữa, tốt hơn nữa, đó là phương hướng nỗ lực của chúng tôi ...
Trương Khác thì thầm với Phó Tuấn:
- Cái miệng lão Tô dẻo thật, tôi thấy Chu Du tới cũng chưa chắc đã nói hay hơn được.
Phóng viên được phái tới Bắc Kinh tham gia đại hội này có thể nói đều là tinh anh trong nghề, lập tức có người tám lấy lời nói của Tô Tân Đông hỏi:
- Chẳng lẽ Ái Đạt không muốn làm ra nhiều sản phẩm hơn nữa, để càng thêm nhiều người biết được nỗ lực của Ái Đạt sao?
Mọi người đều hiểu ý phóng viên này là: Ái Đạt nên chiếm lấy Tiêu Vương, để càng nhiều người biết được sản phẩm của Ái Đạt.
Tô Tân Đông còn chưa kịp trả lời, Trương Khác đã học giọng điệu phóng viên hỏi:
- Giám đốc Tô, lông dê ở trên mình dê, nếu Ái Đạt bỏ ra mấy trăm triệu cạnh tranh Tiêu Vương, cuối cùng số tiền này tính vào sản phẩm sẽ do người tiêu dùng gánh vác, đây có phải là điều quá bất công với người tiêu dùng không?
Trương Khác trước ngực đeo thẻ rất giống thẻ ĐTH TW phát cho phóng viên, phóng viên xung quanh thấy câu này của y có lý, đều chĩa micro về phía Tô Tân Đông.
Tô Tân Đông không trực tiếp khẳng định nghi vấn của Trương Khác được, như thế là công kích vào Tiêu Vương, hắn hơi hợt đáp:
- Xí nghiệp lấy lợi nhuận làm mục đích, bất kể là làm ra nhiều sản phẩn hơn, sản phẩm tốt hơn, hay mới hơn, đều là hi vọng xí nghiệp có thể sinh tồn, có lợi nhuận ...
Còn về suy diễn ra sao tất nhiên tùy người ta rồi.
Tạ Kiếm Nam lúc tiếp nhận vẫn luôn chú ý tới người của Ái Đạt, đã nhận ra tình hình bên này.
Tạ Kiếm Nam khá hiểu thao tác truyền thông, nhưng buổi tra phỏng vấn, nhanh nhất cũng phải đợi tới báo tối mới đăng tin, sau khi kết thúc đại hội, ĐTH TW sẽ cho đăng trên tin tức thời sự, nhưng chỉ là tin tức đơn giản, tin tức thực sự có tính khuynh hướng quá nửa do báo giấy cho đăng, như vậy phải đợi tới sáng mai.
Nếu là lập nên một hướng suy nghĩ nào đó vào báo tối, ví như làm người đọc đồng tình với Ái Đạt bị Lưu Minh Huy phản bội, khiển trách Khoa Vương, lập trương này rất có thể tiếp tục được duy trì, Khoa Vương dù có tốn công lớn cũng chưa chắc đính chính lại được.
Vừa thấy Tô Tân Đông ra khỏi cửa bị phóng viên vây lấy, Tạ Kiếm Nam lập tức có lo lắng này, nhưng hắn không thể bỏ phóng viên ĐTH TW lại được, nhỏ giọng bảo Trần Tĩnh ra ngoài, nghe xem Tô Tân Đông nói gì, nếu quá đáng thì lập tức triệu tập báo chí thanh minh cùng phản kích.
Tô Tân Đông người tầm trung, bị phóng viên vây quanh tất nhiên không nhìn thấy Trần Tĩnh, Trương Khác cũng không nhìn thấy.
Câu trả lời của Tô Tân Đông tuy có chút khuynh hướng, có chút ám thị, nhưng vẫn còn kiềm chế. Câu hỏi của Trương Khác làm Trần Tĩnh giận tím mặt, đây rõ ràng là lời công kích Ái Đạt.
Cái gọi là lông dê trên mình dê, tức là Khoa Vương lấy 350 triệu mua Tiêu Vương, cuối cùng sẽ do người tiêu dùng phải chịu.
Nếu có phóng viên hỏi thế, có lẽ Trần Tĩnh sẽ tán đồng, nhưng người hỏi là Trương Khác, cô thầm rủa một câu :" Đồ tiểu nhân!" Lời tiếp theo không cần nghe nữa, quay lại hội trường.
Nhưng có phóng viên vòng ngoài nhận ra cô ta là đại biểu của Khoa Vương, nhưng Tô Tân Đông đang trả lời rất đặc sắc, không ai muốn tím lấy cô ta phỏng vấn, có điều chi tiết này có thể phát triển, nó cho thấy hai bên thù oán rất sâu, dù đối phương phỏng vấn cũng đề phòng.
Trần Tĩnh quay vào trong Trương Khác mới nhìn thấy, vỗ trán nói với Phó Tuấn:
- Thế là thành tiểu nhân rồi.
Nhưng bật cười nói tiếp:
- Ha ha, mà có phải là lần một lần hai nữa đâu.
Sau khi ĐTH TW kết thúc quảng cáo, Trần Tĩnh đem chuyện Trương Khác đâm sau lưng cho Tạ Kiếm Nam nghe, hắn cau mày lại, Lưu Minh Huy thì nói:
- Ái Đạt có lẽ khống chế được một hai tờ báo viết bậy, nhưng các tờ báo khác sẽ giữ nhất trí cao độ với ĐTH TW.
Tạ Kiếm Nam thấy phóng viên bên ngoài tựa hồ đang đợi bọn họ, mặc dù biết sẽ gặp phải chất vấn, nhưng vẫn đi ra, nếu không báo tối hôm nay sẽ có nguy hiểm nhất định.
Tô Tân Đông thấy đoàn người Tạ Kiếm Nam đi tới, nới với các phóng viên:
- Nhân vật chính tới rồi, các bạn thả cho chúng tôi đi ăn cơm chứ?
Các phóng viên đều cười rộng lượng, nếu không bọn họ cũng rơi vào mâu thuẫn: Tiếp tục theo Tô Tân Đông đào sâu thêm vấn đề hay phỏng vấn tân Tiêu Vương.
Nhìn các phóng viên ùn ùn kéo tới, Tạ Kiếm Nam mặc dù rất mệt mỏi, nhưng vẫn nở nụ cười, nhìn thấy Trương Khác và Phó Tuấn xen lẫn trong đám đông, sắc mặt trở nên khó coi.
Quả nhiên Tạ Kiếm Nam trả lời tới câu thứ ba thì bị Trương Khác nắm được cơ hội làm khó:
- Nghe nói ông Lưu Minh Huy dẫn chủ quản cao cấp của Ái Đạt đầu quân cho Khoa Vương. Khi tranh đoạt được Tiêu Vương, Khoa Vương có lợi dụng điều này chiếm lấy thị trường của Ái Đạt không? Đó gọi là đâm một đao ngại gì không đâm thêm một đao nữa, Khoa Vương có làm thế không?
Lưu Minh Huy hổ thẹn cúi đầu xuống không dám nhìn Trương Khác.
Tạ Kiếm Nam mắt thoáng qua một tia lửa, hỏi lại:
- Xin hỏi bạn phóng viên này là người của báo nào, tôi nhìn không rõ.
Trương Khác đưa thẻ bài tới:
- Tôi là Giản Chí Khang phóng viên Nhật báo Kiến Nghiệp, ông Tạ có gì nghi vấn sao?
Giản Chí Khang là bạn học của Chu Tiểu Quân, là phóng viên đặc phái của Nhật báo Kiến Nghiệp tới Bắc Kinh, nhưng giờ bị ép đi du lịch cố cung rồi.
Trương Khác đồng ý cho hắn một buổi phỏng vấn riêng, nên kiếm được cái thẻ này.
Tạ Kiếm Nam đương nhiên cũng không muốn hiện trường biến thành trò hề, câu hỏi khiêu khích và phá đám của Trương Khác làm các phóng viên khác vô cùng thống khoái, kiên nhẫn đợi Tạ Kiếm Nam trả lời.
Tạ Kiếm Nam tức bầm gan tím ruột, nhưng hắn chơi người ta phải chấp nhận người ta chơi lại, hiện giờ hóa giải khốn cảnh này mới là quan trọng nhất.
Tạ Kiếm Nam nhanh chóng bình tĩnh lại, đáp:
- Khoa Vương và Ái Đạt đều là xí nghiệp dân doanh chính phủ Hải Châu trọng điểm nâng đỡ, được cổ vũ cạnh tranh công bằng, điều này có lợi cho nâng cao sức cạnh tranh của xí nghiệp, cạnh tranh chưa bao giờ là chuyện xấu. Câu hỏi của bạn phóng viên này tôi chỉ có thể trả lời, Khoa Vương cạnh tranh một cách hợp pháp, đúng quy tắc thương nghiệp với Ái Đạt. Ái Đạt làm rất xuất sắc, Khoa Vương muốn đuổi kịp, tất nhiên đặt Ái Đạt làm mục tiêu, chúng tôi không quên một năm trước Ái Đạt là một doanh nghiệp rất nhỏ, điều này làm chúng tôi tự tin vượt qua Ái Đạt ...
Tài ăn nói của Tạ Kiếm Nam đúng là hạng nhất, còn mập mờ lấy Chu Phú Minh ra trấn áp dọa dẫm, thấy các phóng viên khác gần như bị hắn làm mê hoặc, không để lỡ thời cơ Trương Khác hỏi thêm một câu:
- Giám đốc Tạ có cho rằng vào thời khắc quan trọng thông qua việc lôi kéo người của đối thủ để lấy tin tức thương nghiệp, có phù hợp với đạo đức thương nghiệp không?
- Câu này không khác gì câu trước đó, xin mời người tiếp theo.
Tạ Kiếm Nam không dây dưa với y nữa, lờ đi luôn.
Trong mắt Trần Tĩnh, hành động của Trương Khác là vô lý và gây rối, cô ta trừng đôi mắt cực đẹp lên nhìn y.
Trương Khác thì đáp lại bằng nụ cười hờ hững, y ở đây không phải là để phá rối, mà là cảnh cáo Tạ Kiếm Nam nếu muốn lợi dụng đám người Lưu Minh Huy chiếm lấy thị trường Hoa Trung, Hoa Nam thì Ái Đạt sẽ không ngồi yên.
Trương Khác và Phó Tuấn rời đi, đợi các phóng viên chú ý hết về phía Tạ Kiếm Nam mới đi hội họp với đám Tô Tân Đông cùng ăn cơm trưa
Trong mắt Tạ Kiếm Nam, giá trị của đám Lưu Minh Huy là thông qua mạng lưới tiêu thụ Ái Đạt đã kiến thiết trước đó, cướp lấy làm của mình. Đương nhiên chỉ dựa vào bọn họ là không đủ, song có thêm hào quang Tiêu Vương thì có thể làm được.
Đoạt được một bộ phận này, phá vỡ mạng lưới tiêu thụ hoàn chỉnh của Ái Đạt chỉ là một phần, quan trọng hơn khiến Ái Đạt phải trả lại tiền đảm bảo, từ đó gặp áp lực tìa chính lưu động, dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền xấu, đó mới là cục diện Tạ Kiếm Nam muốn thấy.
Đây vốn là một mâu thuẫn ngay từ đầu đã cực kỳ gay gắt và không thể điều hòa, phản ứng của Trương Khác làm Tạ Kiếm Nam ý thức được Trương Khác hiểu rõ hậu quả.
Tạ Kiếm Nam thầm nghĩ : Muốn tới thì tới đi.
Nhưng Tạ Kiếm Nam vẫn thắc mắc, vì sao Ái Đạt không có chiếm lấy Tiêu Vương, hay là sau khi từ bỏ mới ý thứ được hậu quả nghiêm trọng đó? Điều này là không thể.
Vì không để lỡ cuộc cạnh tranh buổi chiều, bọn họ tới hiệu KFC tương đối vắng gần đó ĐTH TW, những nơi khác chật kín người rồi.
Đang chuẩn bị ăn thì Tạ Vãn Tình gọi điện tới, bảo bọn họ đến nhà phòng ăn nhỏ của ĐTH TW, đó là phòng ăn phục vụ cho cao tầng ĐTH TW.
Tới nơi, thấy Tạ Kiếm Nam, Trần Tĩnh cùng những đại biểu của doanh nghiệp cạnh tranh được 5 giây quảng cáo ở giờ hoàng kim đều ở đó.
Tạ Vãn Tình và Lưu Hải Yến đợi đám Trương Khác tới ăn cơm.
Đth TW không keo kiệt một bữa cơm không cho, Đàm Hi Tùng trước khi đi đã đánh tiếng với phục vụ, Trương Khác tới chọn một bàn ở chỗ hẻo lánh, bảo Lưu Hải Yến và Triệu Hải Chu ghé đầu tới:
- Ăn cơm xong hai người giúp tôi làm một trò xấu.
Tạ Vãn Tình ôm đầu, đến thua sự thẳng thắn của Trương Khác.
- Vì làm người Tạ gia đau lòng, em có thể làm mọi chuyện.
Trương Khác mặt mày rất thiếu nghiêm túc nói:
- Năm ngoái chúng ta đoạt được Tiêu Vương còn đàm phán với ĐTH TW, hai người len lén tiết lộ ra cho tôi, đừng để người thật thà bị thiệt.
Tạ Kiếm Nam đương nhiên không thể ném ra 350 triệu vì 5 giây quảng cáo, chắc chắn hắn biết cuộc đàm phán của Ái Đạt năm ngoái qua Lưu Minh Huy, chuẩn bị đầy đủ mặc cả với ĐTH TW.
Đth TW cũng chuẩn bị đưa những đoạn quảng cáo thứ yếu khác ra bù đắp, nhưng nơi này thêm nơi khác ít, Khoa Vương thêm thì 12 doanh nghiệp kia sẽ ít đi, ít nhiều ra sao phải xem trình độ đàm phán của các bên.
Trương Khác chỉ sợ các doanh nghiệp khác không biết tình hình chân thực, nên bảo Lưu Hải Yến, Triệu Hải Chu lén truyền tin tức ra, để bọn họ tranh với Khoa Vương.
Khi Tạ Kiếm Nam tự cho rằng tin tức bí mất có được từ Lưu Minh Huy lại thành bí mật ai ai cũng biết, không biết mặt hắn thế nào! Lúc này không thể tới trước mặt hắn nói thẳng bí mật ra, thật đáng tiếc.
Đại hội tiêu vương lần thứ ba của ĐTH TW thành công huy hoàng, vị trí của Đàm Hi Tùng hẳn mau chóng thành quả đào mật ai ai cũng thèm, làm như thế cho dù truyền tới tai cô ta chắc cũng không có vấn đề nhiều lắm.
Có điều gây phiền phức cho người khác là chuyện thiếu đạo đức, cố gắng không để người khác biết thì hơn.
Nghe Trương Khác sai hai người kia lén lút đi làm trò xấu, Tạ Vãn Tình chỉ lườm y một cái, từ lúc Tạ Kiếm Nam lôi kéo đám Lưu Minh Huy sang vào đúng lúc quan trọng, cô hoàn toàn không dung tình với bọn họ được nữa.
Nếu chẳng phải vô tình thấy nhân viên tiêu thụ của Ái Đạt đi cùng Tạ Chiêm, nếu chẳng phải vì nhận ra Lưu Minh Huy tâm tư bất ổn, thì lúc này điện tử Ái Đạt sẽ vô cùng thảm, cho dù đã biết trước, phòng thị trường vẫn rẫn hỗn loạn, chỉ trong 5 ngày, Dương Vân đã phải chạy đi cấp cứu khu Hoa Nam ba lần.
Đối phương đã muốn dồn mình vào đường cùng, nếu vẫn nể nang thì không phải là rộng lượng mà là ngu xuẩn.
Buổi chiều chỉ cạnh tranh thời gian quảng cáo thứ yếu, Trương Khác không cần ở lại đây nữa, nhưng đám Lưu Hải Yến, Triệu Hải Chu không có nhiều thời gian rảnh tiếp đám Trương Khác, đi hưởng thụ bữa cơm do ĐTH đặc biệt chuẩn bị cho họ.
Trương Khác vừa ăn vừa nói với Tô Tân Đông:
- Hiện mạng lưới tiêu thụ của Khoa Vương còn yếu, một tháng mới tiêu thụ được một vạn chiếc, với không gian lợi nhuận thế này, lượng tiêu thụ của Khoa Vương phải đạt trên 10 vạn mới cân bằng được chi phí. Bọn chúng nhất định sẽ mau chóng nâng cấp mạng lưới tiêu thụ. Còn chúng ta, giữ vững mạng lưới tiêu thụ là một bước quan trọng, Khoa Vương nhất định sẽ nhắm vào điểm này, chúng ta cẩn chuẩn bị trước, chỉ cần bọn chúng không chiếm được mạng lưới tiêu thụ của chúng ta, bọn chúng sẽ gặp khó khăn...
Tô Tân Đông rất tán đồng với phán đoán của Trương Khác:
- Mạng lưới tiêu thụ không phải có thể khai thác vô hạn chế, Khoa Vương không cướp được của chúng ta, ắt đi cướp của doanh nghiệp khác, đồng thời bọn chúng sẽ học chúng ta thu tiền đảm bảo, nếu không tài chính lưu động của bọn chúng rất thiếu hụt. Tôi thấy sau đại chiến quảng cáo, sản nghiệp đầu đĩa sẽ mau chóng chuyển sang cuộc chiến sinh tồn.
- Đây là xu thế tất yếu thôi, chỉ có Ái Đạt mau chóng suy sụp, nhường ra một miếng bánh lớn, mới làm cục diện này không xuất hiện.
Trương Khác cười khì khì:
- Tiếc quá, đã nhiều năm rồi tôi không làm việc tốt.