Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địch Đan Thanh cúp điện thoại, tức tối nói:

- Tên nhóc này lên cơn điên cũng gặp mỹ nữ, ông trời sao không bảo Thiên Lôi đánh chết y đi.

Bên ngoài có người gõ cửa, đi ra nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy Tôn Tĩnh Mông liền mở cửa.

- Trương Khác đâu rồi, hôm nay đã nói sẽ chúc mừng chị Vệ Lan nhập học mà, sao y lại biến mất tích?

- À...

Địch Đan Thanh cười che dấu:

- Đột xuất nhận được một cú điện thoại rời Kiến Nghiệp rồi, tôi đang định nói với cô chuyện này,chúng ta cứ ăn thôi, kệ cậu ta...

Địch Đan Thanh mà muốn nói dối thì Tôn Tĩnh Mông làm sao nhận ra được, cô cũng không nghĩ nhiều, tưởng Trương Khác có chuyện khẩn cấp không thoát thân được, khoác tay Địch Đan Thanh đi ra ngoài, vào thang máy rồi còn hết sức nghiêm túc hỏi:

- Chị có thấy tên nhóc đó gần đây hơi bất thường không, em luôn có cảm giác y đang chờ đợi ai đó.

- Chờ đợi ai?

Địch Đan Thanh vờ hồ đồ hỏi:

Tôn Tĩnh Mông lắc đầu, cô cũng không tin lắm vào trực giác của mình, chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Địch Đan Thanh thầm nghiến răng căm hận :" May mà bà cô đêm đó không cho tên khốn khiếp đó chiếm được cơ thể, nếu không lúc này phải nói dối thay y, chẳng phải uất ức chết thôi à?" Nhưng cũng lấy làm lạ vì sao tâm trạng của Trương Khác đột nhiên lại tệ như thế, có Mã Hải Long dẫn người theo sát, không thể xảy ra vấn đề gì.

Nếu nói có vấn đề cùng là vấn đề của cô công chúa Samsung kia, mặc xác y, hôm nay bà cô cũng không say không về.

Địch Đan Thanh càng nghĩ càng tức, nhưng vẫn tươi cười như hoa trò chuyện với Tôn Tĩnh Mông, thầm than:"Ai bảo y là ông chủ chứ!"

Lý Hinh Dư dừng hết sức mới đỡ được Trương Khác mềm nhũn như bún không bị ngã xuống, lần mò mở cửa, nhẹ nhàng đặt y nằm xuống sàn phòng khách, cô vừa dọn vào đây ở, cả phòng khách rộng lớn chỉ có bức tường trắng tinh cùng rèm cửa sổ.

Trương Khác tuy gầy, nhưng cao, thể trộng tới 70 kg, người say cảm giác nặng hơn cả vật 70 kg thông thường nhiều, đặt được Trương Khác xuống thì cô cũng mệt đừ người, cảm thấy tim như ngừng đập, nhìn Trương Khác say bất tỉnh nhân sự chỉ biết cười khổ, không biết xử lý ra sao, đưa tay sờ túi y, không ngờ di động, ví tiền đều không mang trên người, cô cũng không biết cách liên lạc với phía Cẩm Hồ, quyết định không để cho Lý Tại Thù hoặc Kim Nam Dũng biết mình đem Trương Khác say rượu về chỗ ở.

Chẳng còn sức mà đỡ Trương Khác lên tầng trên nữa, Lý Hinh Dư lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Trương Khác, ngồi xuống sàn đá lạnh, chăm chú nhìn Trương Khác ngủ say, thầm nghĩ khuôn mặt này thật đẹp trai, cái môi cũng đẹp, cái mũi cũng đẹp, cái mắt cũng đẹp....

Lý Hinh Dư nghỉ một lúc lấy lại sức, tính đỡ Trương Khác lên phòng lầu trên, tính để Trương Khác ở tạm đây hôm nay, đợi mai y tỉnh rượu tự biết phải về thế nào, vừa mới đỡ Trương Khác lên thì thấy yết hầu y cuộn lên, thức ăn trong bụng cứ thế ồng ộc phun ra.

- Á.

Lý Hinh Dư giật mình, thiếu chút nữa theo bản năng đẩy Trương Khác xuống đất, ôm lấy eo y từ từ đặt xuống đất, trong phòng toàn mùi đồ nôn ra rất khó ngửi, trên người cô cũng dính rất nhiều.

Lý Hinh Dư bịt mũi nhón chân đi vào phòng vệ sinh, cởi y phục ra, chỉ mặc mỗi quần áo lót, rón rèn thò đầu nhìn ra phòng khách, thấy Trương Khác không có vẻ gì là sẽ tỉnh lại, tinh nghịch thè lưỡi ra, tay còn dứ dứ về phía Trương Khác, cười khúc khích, lại cảm thấy thấy trường hợp này mình nên khóc hoặc tức giận mới đúng.

Rồi cứ để cơ thể cực kỳ gợi cảm nửa khỏa thân như thế cầm khăn ra lau thứ nôn vung vãi trên sàn, thấy trên người Trương Khác cũng có, cởi áo sơ mi ngắn tay của y ra, xấu hổ không cởi nốt quần y ra, lấy khăn lau thứ bẩn trên quần y.

Nhìn Trương Khác thân trên để trần ngay trước mặt mình, da gì mà trắng như con gái, Lý Hinh Dư lấy một ngón tay ra chọc chọc nhẹ lên người y, mềm thật, lại nhìn cơ thể chỉ có hai món đồ lót của mình, Lý Hinh Dư vừa xấu hổ vừa buổn cười.

Lý Hinh Dư yếu sức, chỉ có thể ôm Trương Khác kéo lên lầu, thân trên hai người dán vào nhau, đặc biệt là bầu ngực đồ sồ liên tục dính hẳn lên người Trương Khác, lại cọ sát theo cử động của cô, nhưng Lý Hinh Dư không cảm giác ghét chút nào, chỉ có chút cảm giác tê tê từ đầu vú, làm cô tai nóng lên như phát sốt, chẳng thể bỏ Trương Khác lại nửa chừng kiếm cái áo mặc thêm vào, thầm tức tối nghĩ, sinh ra bộ ngực to thế này làm gì, mặc dù lúc này Trương Khác không có tri giác, nhưng cô thì có, ôm một người đàn ông mình trần chứ có phải là ôm gấu bông đâu, nghĩ thế gò má ửng hồng, muốn nhéo y một cái, nhưng sợ Trương Khác tỉnh, chun mũi làm mặt xấu với y, hết sức đáng yêu.

Vừa lôi vừa kéo, áo lót của Lý Hinh Dư tuột mất một bên mà không biết, gần nửa bầu ngực trắng với một phần quầng vú hồng tươi lộ ra ngoài, nếu có ai đó khác nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ chảy mấy mấy lít máu mũi chứ chả đùa.

Lý Hinh Dư phí hết ức bình sinh mới kéo được Trương Khác lên lầu, lòng còn cầu khẩn :" Đừng nôn nữa nhé! Tôi cũng chỉ có một gian phòng này thôi đấy." Thấy Trương Khác nằm trên giường mình ngủ say tít, nhẹ nhàng khép khép cửa lại đi xuống lầu dọn dẹp.

Sạch sẽ cả rồi Lý Hinh Dư mới đi tắm, nằm trong bồn nước nóng ấm áp, cô cảm thấy toàn thân hư thoát, thì ra chiếu cố một nam nhân say rượu khổ cực như thế.

Cô mặc một chiếc quần cộc, áo hoa vải mềm, nghĩ Trương Khác chắc còn lâu mới tỉnh lại, cho nên cũng chẳng mặc thêm áo lót, chẳng biết sao trừ cha ra thì Trương Khác cũng là nam nhân làm cô cảm thấy an tâm.

Thu dọn xong hết cả mọi thứ rồi, về phòng thấy Trương Khác vẫn nằm im với tư thế cũ, ngủ say như chết vậy, lại lo y bị trúng độc rượu, sờ lên ngực y, thấy tim đập vẫn ổn định, còn tim mình đập không bình thường chút nào, cũng yên lòng ngồi xuồng chiếc bàn kê gần đầu giường, lật sách của Đh Sư phạm xem nội dung bài học ngày mai.

Có lẽ là do quá mệt, vừa xem được mấy trang thì mí mắt díp vào, Lý Hinh Dư ngả người nằm xuống sàn, cảm thấy người ê ẩm, đứng dậy nhìn Trương Khác chiếm mất cái giường êm ái của mình rồi, hơi giận, đành cẩn thận tìm một chỗ trống cuối giường co ro nằm ngủ.

Địch Đan Thanh uống không ít rượu, cùng Vệ Lan, Tôn Tĩnh Mông cũng ngà ngà say về chung tư, thấy Trương Khác chưa về, gọi điện cho Mã Hải Long hỏi, hắn ấp úng một lúc mới nói:

- Khác thiếu gia đêm nay chắc ở lại biệt thự Tinh Hải.

Mã Hải Long không ngờ được Trương Khác uống có 4 chai bia mà say thành như thế, Địch Đan Thanh càng không biết Trương Khác đã say bất tỉnh nhân sự, cúp điện thoại hầm hầm đi vào phòng.

Tôn Tĩnh Mông và Vệ Lan ngồi co chân trên ghế sô pha, thấy Địch Đan Thanh vẻ mặt khác thường, hỏi:

- Làm sao mà trông hung dữ thế, ai đắc tội với chị? Mai bảo Trương Khác xử lý hắn.

Mồm miệng đầy lời thổ phỉ hung hãn, trong cầu thang máy còn nhờ Địch Đan Thanh dạy chửi bậy.

Nếu hôm đó đó để cho y chiếm cơ thể này còn có tư cách lên tiếng, giờ người ta là ông chủ, mình là trợ lý ăn lương, chuyện chùi đít thay y này phải cố nhịn mà làm, Địch Đan Thanh thở dài:

- Giờ ai dám đắc tội với tôi chứ, chỉ là nghĩ tới chuyện cũ, trong lòng thấy căm hận mà thôi.

Thực sự là đang rất căm hận.

Tôn Tĩnh Mông tâm cơ đơn thuần, ồ một tiếng nói:

- Chị Địch, đêm nay chị cũng ngủ ở đây đi, dù sao Trương Khác cũng không về, ba chị em mình ngủ trên cái giường lớn của y, đêm tiếp tục tâm sự hay biết chừng nào ...

Tôn Tĩnh Hương hơn cô cả chục tuổi, Tôn Tĩnh Mông nhỏ tính tình cô độc không có bạn chơi cũng không có người tâm sự chuyện trong khuê phòng thiếu nữ, có Vệ Lan cùng tuổi tới, cô là người hưng phấn nhất.

Địch Đan Thanh quyết tâm loại bỏ hình ảnh Trương Khác và Lý Hinh Dư đang điên đảo loan phượng ra khỏi đầu, nói:

- Chúng ta mang thêm ít rượu vào phòng, uống cho sướng, uống sau thì thôi, có điều phải nhớ khóa cửa lại, tránh tên nhóc kia sáng sớm về nhà giở trò với chúng ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK