- Mẹ, con làm sao dám bắt nạt cậu ta, mẹ xem cậu ta cao lớn thế kia.
Hứa Tư hờn dỗi nói, cả cuộc đời cô giao cho y rồi, giờ còn mang tiếng bắt nạt y sao:
- Đi chỗ khác, con bé Tiểu Duy hung dữ, con cũng chẳng tốt hơn là bao, mau bê canh cho Tiểu Khác.
Mẹ Hứa Tư ra lệnh:
Trương Khác vào phong khách, Tạ Vãn Tình đang uống trà trò chuyện với Trương Đình, nhìn thấy y, mặt Tạ Vãn Tình cũng đỏ lên, nhìn sang phía khác, đại khái là chuyện buổi trưa chủ động trốn về tìm y điên cuồng hoan lạc làm cô không khỏi xấu hổ, cô cũng không muốn Trương Khác xuất hiện lúc này, nhưng ai ngờ y mặt dầy như thế?
Nói ra đúng là Trương Khác lâu lắm rồi chưa gặp cha mẹ Hứa Tư, sau khi phát sinh quan hệ với Hứa Tư, y cũng hơi có tật giật mình.
Trò chuyện thay đổi của Hứa gia mấy năm qua, lại nói về thay đổi của Sa Điền, vậy là hơn ba năm trôi qua rồi, cảm giác mông lung như mộng, nếu chẳng phải người ngọc sáng nay còn ân ái ở trước mắt, hơi ấm tựa hồ còn ở trong lòng, Trương Khác không phân biệt được thực ảo nữa.
Biết Trương Khác ở Hải Châu một thân một mình, mẹ Hứa Tư bảo Trương Khác ở lại ngủ qua đêm, gian phòng của Hứa Tư giờ chia làm hai gian, một gian có thể dùng làm phòng cho khách.
Hứa Tư vòng ra sau lưng mẹ lườm Trương Khác, muốn y kiếm cớ từ chối.
Trương Khác vờ như không thấy, làm bộ ngây thơ, cảm động nói:
- Ba năm trước cháu cũng ngủ trên giường chị Hứa Tư, chị ấy còn pha nước rửa chân cho cháu, còn đưa cháu một cái khăn mặt sao biển...
Không nhờ Trương Khác còn nhớ cả chi tiết nhỏ nhặt đó, Hứa Tư bị y làm cảm động, tim mềm ra, nhưng thừa lúc mọi người không chú ý nhéo y một cái, hai phòng đơn đó thông với nhau, vốn là của cô và Hứa Duy, sợ ban đêm Trương Khác làm sằng làm bậy, Hứa Tư khoác tay Tạ Vãn Tình nói:
- Trường học cách đây rất xa, hay là chị ở lại ngủ chung với em nhé.
Hứa Tư giúp lấy nước, Tạ Vãn Tình mang khăn tới làm Trương Khác sướng mê tơi, đưa chân lên hỏi các cô có thể giúp cởi hộ tất không, Tạ Vãn Tình làm động tác nhét cái khăn vào mồm y.
Tạ Vãn Tình và Hứa Tư muốn lau người trong phòng, Trương Khác đi dép ra ngoài sân đánh răng, ánh trăng trong mắt chiếu xuống, bóng giàn nho trên sân trông như cây cỏ trong dòng suối trong.
Mấy chùm nho trĩu quả vẫn còn hơi xanh, Trương Khác nhón chân lên hái mấy quả, không chua lắm.
Trương Khác ngủ ở gian phía nam, Hứa Tư và Tạ Vãn Tình ngủ ở gian phía bắc, giữa hai gian có lớp ván ngăn cách, nghe hai cô gái ở bên cạnh thì thầm nói chuyện, ngửi chăn mang mùi cơ thể Hứa Tư, cho dù không ngủ cùng nhau nhưng gần thế này cảm giá cũng không tệ.
- Nho trong sân sắp chín rồi.
Trương Khác gối đầu lên cánh tay, nói vọng sang giang bên:
- Tiếc là mấy ngày nữa không thể về Hải Châu ăn.
- Hiện giờ ăn được rồi đấy, không chua lắm đâu.
Tạ Vãn Tình lúc tới đây cũng hái ăn thử rồi:
- Em thích ăn có thể hái một chùm.
Trương Khác nảy ra một ý bật dậy chạy ra sân hái một chùm nho, rửa sạnh sẽ mang về, Trương Khác đẩy thử cảnh cửa gỗ cách hai gian, bên trong không khóa, mừng húm hỏi:
- Các chị có ăn không?
Đẩy cửa đi vào, Tạ Vãn Tình và Hứa Tư đều mặc áo ngủ ôm chăn nói chuyện, Trương Khác định ngồi xuống giường, tức thì có hai đôi chân trắng trẻo giơ lên uy hiếp, y đành lấy một cái ghế ngồi ở cạnh giường, trải tờ báo lên đặt nho xuống.
- Phải rồi, làm sao em lại quen tên nhóc này?
Tạ Vãn Tình đang ăn nho, đột nhiên nhớ ra không biết quá trình Trương Khác và Hứa Tư quen nhau cụ thể ra sao.
- Dạ..
Hứa Tư nhớ tới buổi chiều hè nóng bức đó cô đổ co ca lên người Trương Khác:
- Muộn hơn so với chị một ngày, tên nhóc này đặt bẫy đợi em nhảy vào ... Rốt cuộc rơi vào tay cậu ta thật.
Trương Khác cười hăng hắc, nếu chẳng phải lần đó trùng hợp, y đúng là sẽ tạo cơ hội để chạm mặt Hứa Tư, nói người đầu tiên y quen khi quay về đây đúng là Tạ Vãn Tình.
- Ồ, thế à? Chị còn cứ tưởng em quen thằng nhóc này lâu rồi.
Hứa Tư chìm vào hồi ức, cười ngọt ngào:
- Đôi khi em cũng cảm thấy như vậy, hình như quen cậu ta trước đó rồi.
- Nói không chừng tên nhóc này trốn trong góc nào đó mơ tưởng về em lâu lắm rồi, cho nên em mới có cảm giác đó ... Ai cũng bảo cậu ta ít tuổi lắm trò ...
Tạ Vãn Tình đột nhiên ghé vào tai Hứa Tư thì thầm cái gì đó Trương Khác nghe không rõ, chỉ nhìn thấy mặt Hứa Tư tích tắc đỏ như máu, kiều diễm khác thường, lại ôm lấy Tạ Vãn Tình nói một câu, hai cô gái ôm nhau người, bỏ Trương Khác ngồi ở một bên gãi đâu gãi tai như tên ngốc chẳng hiểu ra sao.
Trương Khác hỏi họ nói gì, nhưng bị hai cô gái lờ đi như không nghe thấy, tiếp tục thì thầm cười rúc rích với nhau, Trương Khác ngứa ngáy bò lên giường bị cải hai đẩy xuống, y rầu rĩ nói:
- Cả đời này em chỉ có một nguyện vọng nhỏ nhoi là ngồi trong chăn ăn nho với mọi người.
- Hi hi.
Tạ Vãn Tình ghé sát tới mặt y, mắt lúng liếng hỏi:
- Nguyện vọng của em là muốn ngồi trong chăn ăn nho cùng mấy cô gái? Có cần đặt làm một cái chăn siêu lớn không?
Trương Khác ngượng ngập không có gan trả lời, đâu thể nói là càng nhiều càng tốt được, thực sự không ngờ Hứa Tư và Tạ Vãn Tình có thể hòa hợp như vậy, cô gái như thế có được một người thôi đã chẳng biết phải làm trâu bò mấy đời, huống hồ mình tham lam chiếm cả hai.
Cười đùa tới khuya, rốt cuộc vẫn phải về phòng ngủ, hai cô gái còn nói chuyện rất lâu, Trương Khác thì ngủ say sưa, tỉnh dậy thì trời đã tờ mờ sáng, nghe thấy Hứa Tư đang nói chuyện với mẹ, tuy đã thực hiện tuần nghỉ hai ngày, nhưng mẹ Hứa Tư vẫn phải tới nhà máy tăng ca, bà vừa đi mua đồ ăn sáng mang về.
Nghe thấy tiếng cha mẹ Hứa Tư đi ra ngoài, tiếng cửa sân đóng lại, Hứa Tư đi vào, đẩy cửa phòng, bị Trương Khác tóm ngay lấy tay, cô giật nảy mình, chỉ trong phòng, ý nói Tạ Vãn Tình ngủ ở bên trong.
Trương Khác ôm Hứa Tư vào lòng, cô chỉ mặc váy ngủ mỏng, cảm thụ rõ ràng hơi ấm từ da thịt cô, nói khẽ:
- Em nằm một mình lạnh lắm, nằm với em một lúc.
Hứa Tư không làm gì nổi, đành mặc y kéo vào phòng, chây tay như con bạch tuộc cuốn lấy người cô, hai người chùm chăn nói chuyện, Hứa Tư hôm qua nói chuyện với Tạ Vãn Tình quá khuya, cũng có lẽ là thích cảm giác nằm trong lòng Trương Khác, thoáng chốc đã ngủ rồi.
Trương Khác ngắm nhìn khuôn mặt nhu mì diễm lệ của Hứa Tư khi ngủ, nếu trẳng phải bầu ngực phập phồng đều đặn, còn tưởng đó là một bức tượng tuyệt mỹ, Trương Khác ôm cô trong lòng, cũng an tĩnh ngủ tiếp.
Hứa Tư tỉnh lại, đầu vừa cử động cảm giác chạm vào một tờ giấy, cầm lấy xem thì ra là lời nhắn của Tạ Vãn Tình để lại, nói là tới trường rồi.
"Á, sao lại ngủ quên trong lòng tên nhóc hư hỏng này? Lại còn để chị Vãn Tình nhìn thấy!" Hứa Tư xấu hổ vô cùng, nhìn sang bên cạnh thấy Trương Khác đang ngủ say sưa, vừa tức lại buồn cười, vừa định ngồi dậy thì cánh tay đặt trên ngực cô, hai chân kẹp lấy đùi cô lại siết chặt hơn một chút, ngay cả trong lúc ngủ y cũng muốn ôm chặt lấy mình, trái tim Hứa Tư lại nhũn ra, mặc cho Trương Khác tiếp tục ôm mình ngủ.
Chẳng biết bao giờ mới có thể rảnh rỗi ở bên nhau, Trương Khác gạt bỏ hết mọi công việc, đưa Hứa Tư tới công viên Tượng Sơn chơi cả ngày.