- Em đi theo bọn anh làm gì?
Diệp Kiến Bân kỳ quái nhìn Tôn Tĩnh Mông đi theo phía sau hắn và Trương Khác:
- Buổi chiều em không có chuyện gì làm hả?
- À...em không có việc gì làm hết.
Tôn Tịnh Mông dụi mũi chân xuống đất, mắt liếc Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân, xem thường nói:
- Cảm thấy em trở ngại hả, hai người chắc không phải đi đến nơi trăng hoa gì đấy chứ?
Tôn Tĩnh Mông nói cũng không khắc chế chút thanh âm, ba chữ "nơi trăng hoa" đặc biệt nhấn mạnh, hấp dẫn nhiều người đưa ánh mắt kỳ quái quan sát Trương Khác, Diệp Kiến Bân.
Ngõ Học Phủ nằm ở giữa ba ngôi trường, đều không cần tốn thời gian đi gây dựng bầu không khí thương nghiệp gì, cuối tuần rộn ràng đều là học sinh ở các trường lân cận.
- À.
Diệp Kiến Bân nhíu mày, nhìn đồng hồ một chút, lại vỗ vỗ trán hình như nhớ tới sự tình gì:
- Tôi nhớ ra rồi, công ty còn có một số việc, tôi phải nhanh qua xử lý một chút.
Hắn vỗ vai Trương Khác:
- Hôm nào sẽ tìm cậu nói chuyện...
Hắn liền không chút trượng nghĩa bỏ lại một mình Trương Khác, còn mình thì trốn đi.
- Anh thì có chuyện gì quên chưa làm?
Tôn Tĩnh Mông mở to đôi mắt sáng nhìn Trương Khác, dung nhan xinh đẹp làm cho cô như tinh linh ở giữa ban ngày, hơi nghiêng đầu, mái tóc suôn thẳng đổ một bên, che đi nửa khuôn mặt, đôi môi đỏ cùng mái tóc đen tôn nhau tạo nên một loại mị hoặc động nhân.
Trương Khác đang suy nghĩ con bé này có phải ghi hận mình đêm hôm qua không kịp thời đến 1978 ra mắt hay không, muốn nói chuyện đương nhiên có chuyện đi làm rồi, tỷ như đến tiệm Internet Sáng Vực tiếp tục đảm đương "kỹ sư Internet" ở chuyên khu nữ sinh, chỉ đạo nữ sinh của Học viện Âm nhạc hoặc ĐH Sư phạm làm sao nhập địa chỉ internetsite, rồi lơ đãng chạm một chút vào bàn tay trơn mềm như ngọc, nhìn thần sắc ngượng ngùng của con gái vẫn rất lý thú.
Buổi sáng Lương Quân còn gọi điện thoại nói với y, căn nhà trong chung cư Thanh niên đặc biệt chuẩn bị cho y đã làm xong, bảo y đi qua xem sao, nếu có gì không hợp ý thì có thể kịp thời sửa chữa.
Biệt thự ở núi Sư Tử chuyển nhượng đến danh nghĩa của Lương Quân để hắn cùng với vị hôn thê Tôn Lệ ở đó song túc song phi. Trương Khác không còn chỗ ở tại Kiến Nghiệp nữa. Từ tháng 9 vào ĐH Đông Hải đến bây giờ vẫn ở nội trú tại khu nhà nghiên cứu sinh, luôn có rất nhiều chỗ không thuận tiện, điều kiện cũng không tốt.
Căn nhà nhỏ ở ven hồ cũng xây gần xong, nhưng sự tồn tại của căn nhà này Trương Khác cũng không có can đảm để cho những người khác biết, người khác ở đây bao gồm ba mẹ y, Đường Thanh, Đỗ Phi, Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung. Y hoài nghi Đường Thanh đã biết căn nhà ở ven hồ là xây cho Hứa Tư, cho nên y còn cần một nơi khác để đặt chân, chung cư Thanh niên chỉ cách khu nhà nghiên cứu sinh một bức tường tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Xem như công trình đồng bộ của Vườn Sồi, sau khi chung cư Thanh niên xây lên sẽ do Vườn Sồi mua về, lấy giá ưu đãi cho nhân viên của Vườn Sồi thuê, công nhân công tác trong khu sáng nghiệp đều ở nhà tinh trang.
Trương Khác nói cho Tôn Tịnh buổi chiều mình còn phải đi xem nhà chuẩn bị cho mình tới cùng có hình dạng gì.
- À, tôi cũng chán ở KTX rồi, cũng đang đi tìm nhà đây.
Tôn Tĩnh Mông hưng phấn nói.
- Ở đó đều là nhà phúc lợi cho công nhân thanh niên của Vườn Sồi...
- Ba tôi có tính không, ông ấy cũng gần 50 rồi, đang lúc về hưu dưỡng lão hưởng an nhàn thì lại bị anh bắt đi làm chủ tịch của Trung Tinh Vi Tâm gì đấy. Tháng trước chỉ Hong Kong, Kiến Nghiệp đã bay qua bay lại bốn lần. Ba tôi mặc dù không phải là công nhân thanh niên, nhưng phúc lợi thế này có thể được hưởng thụ hay không? Ông ấy tặng phúc lợi của mình cho con gái bảo bối thì có thể không?
Tôn Tĩnh Mông liến thoắng nói, khi nói còn trợn to mắt nhìn Trương Khác, hình như Trương Khác muốn nói từ "không", cô có thể sẽ lập tức gọi điện thoại cho Tôn Thượng Nghĩa để gây xích mích ly gián.
- À, hình như có thể dàn xếp một chút...
Nếu có thể cự tuyệt, Trương Khác tuyệt đối sẽ không muốn làm hàng xóm với Tôn Tĩnh Mông. Cả ngày không có việc gì mặc chiếc áo thun lộ ra cặp chân trắng vừa dài vừa thẳng, tới ngồi lê thì ai mà chịu nổi?
Trương Khác gọi điện thoại cho Lương Quân. Lúc này Lương Quân đang làm thực nghiệm ở phía nam, cơm trưa còn chưa ăn. Lúc này Trương Khác không có việc gì, bảo Lương Quân ăn cơm trước, lo việc bên kia xong cùng với y đi xem nhà. Trương Khác Hắn cùng với Tôn Tĩnh Mông đến tiệm Internet trước nghỉ chân một chút.
Khi Diêu Văn Thịnh cùng Diệp Kiến Bân qua đây tìm Trương Khác còn rất sớm. Chờ họ ăn cơm trưa xong, Diêu Văn Thịnh, Diệp Kiến Bân trước sau ngồi xe rời đi.
Lúc này mới là thời gian cao điểm ăn cơm. Tuy nói mức độ tiêu phí của sinh viên năm 97 còn tương đối thấp, ngõ Học Phủ thu phí tương đối cao so với các tiệm ăn khác, nhưng sinh ý vẫn rất tốt.
Trương Khác còn tưởng rằng lúc này tiệm Internet Sáng Vực có thể sẽ vắng hơn, đi vào khu chờ vực chờ ở quán cà phê còn thấy bảy tám người dáng dấp học sinh đang ngồi đó chờ lên mạng. Dựa theo xu thế này, có lẽ không cần năm sáu tháng là có thể thu hồi vốn đầu tư của tiệm.
Tịch Nhược Lâm trực trong quầy bar tổng hợp, đang nói chuyện với một thanh niên ngồi trên ghế cao trước quầy bar. Trông bộ dạng hai người rất thân mật.
Trương Khác đi tới bên cạnh, thì ra là bạn trai của Tịch Nhược Lâm, người đi cùng xuống núi Hợp Hoan đêm hôm đó, tên gọi Vương Hải Túc. Trương Khác còn nhớ rõ hắn chủ động phát danh thiếp cho Địch Đan Thanh, kinh doanh một công ty ví da.
Trương Khác gật đầu với Tịch Nhược Lâm, định cùng Tôn Tĩnh Mông đến phòng làm việc của CLB Côn Trùng ở lầu hai để lên mạng. Tịch Nhược Lâm gọi y lại:
- Trương Khác, đây là học trưởng của trường ta, giới thiệu cho mọi người cùng làm quen một chút...
- À, tôi đã thấy qua cậu rồi...Cậu có quen với chủ tịch Địch của khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ?
Vương Hải Túc chỉ vào Trương Khác, vẻ mặt kinh ngạc có phần khoa trương, cũng có chút chột dạ giấu đầu hở đuôi.
Thật ra trước đó Vương Hải Túc có gặp qua Trương Khác hai lần, một lần là hắn cùng với Tịch Nhược Lâm uống nước ở ngoài nam môn ĐH Đông Hải thấy được Trương Khác ngồi vào chiếc xe Mercedes Benz W140 có thể nói là mộng tưởng cuối cùng của tuyệt đại đa số đàn ông.
Chẳng qua lần đó hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng của Trương Khác, không có ấn tượng gì. Lần thứ hai là Trương Khác, Trần Phi Dung cùng Địch Đan Thanh đến thư viện trường mượn sách.
Vương Hải Túc thấy được Trương Khác cùng Địch Đan Thanh nói chuyện nhiều, lúc đó hắn rất chủ động tiếp cận Địch Đan Thanh, đáng tiếc không lọt vào ánh mắt của Địch Đan Thanh.
Trương Khác mỉm cười, ai nhìn thấy cô gái như Địch Đan Thanh mà không động tâm tư đi tới trêu chọc một chút chứ. Y căn bản không vạch trần tâm tư của Vương Hải Túc trước mặt Tịch Nhược Lâm, thấy bộ dáng này của hắn, cũng cố làm ra vẻ hô lên:
- A, anh là giám đốc Vương của KH&CN Hải Túc, sao, giám đốc Vương cũng học ở ĐH Đông Hải hả?