Không khí cứ thế đóng băng mấy giây, Tôn Tĩnh Mông thở hắt ra một hơi:
- Mỗi ngày phải lên tầng thượng tập thể dụng, hôm nay quên mất ...
Rồi xoay người lên lầu, Đích Đan Thanh che cánh môi đỏ, ngáp dài:
- Ừ, tập thể dục tinh thần mới sáng khoái ...
Rồi theo Tôn Tĩnh Mông lên nốt.
Vệ Lan cười khổ, không nói gì đi lên theo.
- Nhìn một cái biết ngay đôi gian phu dâm phụ bị nam nhân của người ta chặn cửa đánh cho, còn mặt dầy nói là say rượu tá túc một đêm, em không tin, uống say chả lẽ Mã Hải Long không có ở bên cạnh sao, thế nào lại gặp con yên tinh này.
Lên phòng trà tầng thượng, Tôn Tĩnh Mông nỗ lực đem lời tức giận của mình nghe giống như nhạo báng mỉa mai, hỏi Địch Đan Thanh:
- Hôm qua chị bảo y có việc đột xuất rời Kiến Nghiệp cơ mà.
- Đúng thế.
Địch Đan Thanh đành tiếp tục nói dối:
- Ai mà biết cậu ta đi rồi lại về, hay hoàn toàn không hề đi.
- Em thấy tên chết tiệt này hoàn toàn không rời Kiến Nghiệp.
Tôn Tĩnh Mông cong môi nói:
- Chị đừng tin lời y, lần trước em và y uống rượu, y uống tới 5 chai mới gục, làm bà cô này thiếu chút nữa cũng các cả thân vào, lần này nói uống bốn chai bia mà bất tỉnh nhân sự, lừa ai chứ?
Địch Đan Thanh vừa như không nhận ra Tôn Tĩnh Mông đang ghen, nghĩ mình hùa theo đâu được lợi gì, thở dài nói:
- Nhưng chúng ta đâu thể nói được gì?
- À...
Tôn Tĩnh Mông nghĩ cũng phải, mấy ngày trước vừa mới phân rõ giới hạn với y, thật đáng ghét, mím môi một lúc nói:
- Hay là nói cho Đường Thanh biết, nên không tên chết tiệt này về sau tùy tiện dẫn nữ nhân về ai mà chịu nổi? Hơn nữa chị Vệ Lan chiếm một phòng, phòng còn lại để cho Đường Thanh rồi, làm gì còn phòng riêng cho cô ta.
Tôn Tĩnh Mông tính âm thầm đuổi cô gái kia đi, sợ Địch Đan Thanh tinh mắt phát hiện ra tâm tư của mình, quay sang nhìn Vệ Lan, hi vọng Vệ Lan nói giúp.
- Cô gái đó bên trong không mặc áo lót.
Vệ Lan nói một câu, thấy hai cô gái còn lại nhướng mắt nhìn lại, thầm nghĩ mình không có lập trường quản chuyện Trương Khác và cô gái khác, định chỉ ra giữa cô gái kia và Trương Khác nhất định có chuyện, bị Địch Đan Thanh và Tôn Tĩnh Mông nhìn, chột dạ chuyển giọng:
- Hay là cho cô ấy mượn một cái áo, để cô ấy cứ lấy tay che như thế rất vất vả.
Địch Đan Thanh mới nhớ ra ba bọn họ không có lý nào ngồi đây uống dấm chua, thân là trợ lý, còn phải chùi đít cho tên chết tiệt đó, tay chống cằm, không tiện bảo Tôn Tĩnh Mông, nói với Vệ Lan:
- Em lấy áo lót chưa dùng đưa cho cô ta mặc.
- Của em á?
Vệ Lan làm bộ mặt khoa trương:
- Sao cô ta mặc đồ của em được, của chị cô ta mới mặc được.
Địch Đan Thanh sờ mũi, động tác này vô thức lây của ai đó, thở mạnh một hơn, cắn răng nhẫn nhịn đi xuống giúp ai đó chùi đít.
Địch Đan Thanh lấy áo lót tới, Lý Hinh Dư vào phòng thay, một lúc sau quay ra phòng khách, một tay vẫn che ngực, tay kia cầm cái áo lót của Địch Đan Thanh, mặt đỏ dừ như gấc chín, lí nhí nói:
- Cám ơn cô, nhưng ... hơi chật.
Nói tới đó liếc mắt nhìn Trương Khác, xấu hồ cúi gặp mặt xuống.
Vệ Lan há hốc mồm kinh ngạc, cô từng so ngực với Địch Đan Thanh rồi, Tôn Tĩnh Mông hừ một một cái, quay mặt sang hướng khác, cô không thể nói Lý Hinh Dư đang bốc phét.
Nói thực lòng, trong tích tắc đó Địch Đan Thanh rất muốn ra tay đánh Lý Hinh Dư, thấy Trương Khác dửng dưng đứng bên cạnh xem tài liệu, như không hề nghe thấy câu Lý Hinh Dư nói, thầm nghĩ tên chết tiệt này chắc hôm qua chơi đôi vú heo đó thống khoái rồi, chẳng hiện đang hưởng thụ dư vị đây.
Nhưng quay sang nhìn Lý Hinh Dư, khuông mặt thanh thuần kiều diễm ngượng ngùng bối rối, hình như áo chật là do cô ta sai vậy, trong lòng thở dài:" Bộ dạng này mình thấy còn thương, huống hồ là y?" Cười tươi như hoa an ủi:
- Tôi giúp cô chọn một chiếc áo dầy mặc tạm trước, như vậy không sợ người ta nhìn ra nữa, kích cỡ của cô e phải tới cửa hàng đồ lót đặt làm ...
Tôn Tĩnh Mông ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, lười khác dựa vào tay vịn, chẳng hề có ý lên lầu lấy áo giúp Lý Hinh Dư, còn thi thoảng chọc ngoáy Trương Khác vài câu.
- Gây thêm phiền phức cho các cô rồi, do anh Tú Tàng vô lễ mới khiến anh Trương Khác phiền phức thế này.
Lý Hinh Dư vừa xấu hổ vừa bất an xin lỗi đám Địch Đan Thanh, trông hệt như cảnh tiểu thiếp ra mắt đại phu nhân:
- Mấy ngày nữa còn làm phiền các cô chiêu đãi, thực áy náy ...
Nghe Lý Hinh Dư nói câu này, lông mày Tôn Tĩnh Mông dựng ngược lên, chẳng lẽ ba bọn họ vừa rời đi một chút, tên khốn Trương Khác đã giữ con yên tinh này lại? Quay sang nhìn "tên khốn", thấy y vẫn thàn nhiên xem tài liệu trong tay, như hoàn toàn không liên quan tới mình, liền kéo tay Vệ Lan nói:
- Chúng ta đi lên chọn y phục giúp Lý tiểu thư đi, Tiểu Thanh có để y phục mùa hè ở đây, có khi vừa với Lý tiểu thư đấy.
- Có gì phiền hà đâu, mặt có xưng, có nát cũng chẳng sao, dù sao cậu ta cũng thường nấp một chỗ không gặp ai.
Địch Đan Thanh là hạng hiếp mạnh sợ yếu, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Lý Hinh Dư, không nhẫn tâm bắt nạt nữa, tươi cười nói:
- Mấy ngày nữa vết thương của cậu ta sẽ ổn thôi, còn mặt cô, tôi nghĩ phải đợi tới chiều mới mờ đi được.
Trương Khác chẳng buồn so đo với lời mỉa mai của Địch Đan Thanh, chỉ lo cho Lý Hinh Dư hôm nay báo danh nhập học, khuôn mặt này lộ ra trước người ngoài, chẳng phải để lại dấu ấn không vui trong mấy năm học sau này sao?
Trương Khác hỏi Địch Đan Thanh xem chuyện báo danh có thể nhờ người làm thay được không, Tôn Tĩnh Mông đứng trên cầu thang nghe thấy, quay lại nói:
- Chẳng phải anh cũng có mấy hồng nhan tri kỷ ở Đh Sư phạm sao, nhờ bọn họ là xong.
Ý tứ thì là giúp đỡ, nhưng giọng điệu rất bất thiện, nhớ lại mùa thu năm ngoài còn xung đột lôi nhau tới đồn công an, vậy mà không ngờ y âm thầm quyến rũ người ta rồi.
Trương Khác lúc này mới nhận ra đưa Lý Hinh Dư về đây là không ổn, ý thức được mình ngồi đây sẽ là tiêu điểm thu hút hỏa lực, bảo Địch Đan Thanh:
- Lát nữa chị dẫn Lý tiểu thư xuống lầu để cô ấy chọn một căn hộ vừa ý, Cẩm Hồ không thể thất lễ với bạn bè ... Còn chuyện khác, chị cũng giúp cô ấy luôn.
Xong kẹp tài liệu vào nách, bảo Lý Hinh Dư:
- Tôi có chút việc phải xử lý, nếu có việc gì, cô cứ tới thẳng đây tìm tôi...
Rồi vội vàng chuồn thẳng vào phòng, đúng là y có một đống bưu kiện và công việc cần xử lý.
Thấy Trương Khác giở trò lưu manh chạy mất, Tôn Tĩnh Mông không còn chỗ để trút giận, có điều nghe ý tứ của Trương Khác thì an bài chỗ ở của Lý Hinh Dư ngay dưới vành mắt bọn họ, không định tìm chỗ khác kim ốc tàng kiều, chẳng lẽ mình nghĩ oan cho họ?
Liếc mắt nhìn Lý Hinh Dư một cái, phủ nhận suy nghĩ đó ngay lập tức, nam nhân nào ở trong phòng cô ta một đêm mà không làm gì thì chỉ có thái giám, cô quên mình và Trương Khác ở với nhau lâu như vậy nhưng chưa vượt qua giới hạn cuối cùng kia.
Có điều không tiện truy hỏi kỹ, từng mắt nhìn theo bóng lưng Trương Khác mấy giây, xoay người đi lấy di động, tìm Tô Nhất Đình, Hà Huyền hỏi chuyện báo danh hộ.
Tôn Tĩnh Mông cũng không phải là hạng ỷ mạnh hiếp yếu, đặc biệt dáng vẻ như cô vợ nhỏ mới về nhà chồng của Lý Hinh Dư làm cô không thể nói ra những lời độc ác được, đương nhiên cũng không thể vạch trần chuyện này với Đường Thanh, bản thân Tôn Tĩnh Mông há chẳng chột dạ, cô có thể lừa Trương Khác song sao lừa được trái tim bản thân.
Lòng thầm nghĩ :" Nếu Tô Nhất Đình đem chuyện này nói cho Đường Thanh biết thì không liên quan tới mình."
Địch Đan Thanh giúp Lý Hinh Dư chọn một căn hộ chung cư để cô ở tạm, thấy vết tát trên mặt Lý Hinh Dư tạm thời không tan đi được, bảo cô ở trong nhà nghỉ ngơi, cần gì bọn họ sẽ mua giúp.
- Chị nói xem có phải Trương Khác giở trò gì với chúng ta không?
Vừa vào thang máy, Tôn Tĩnh Mông đã vội nói ra nghi ngờ với Địch Đan Thanh, Vệ Lan:
- Y cố tình an bài cô gái Hàn Quốc đó trước vành mắt chúng ta, làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, hừ! Có mà mới tin hai bọn họ ở với nhau một đêm mà không có chuyện gì xảy ra.
Thấy hai cô người nhìn mình hoài nghi, vội vàng xua tay giải thích:
- Em và tên đó không có chuyện gì đâu nhé, các chị đừng nghĩ lung tung.
- Vậy cái dáng vẻ hận như không thể ăn thịt cô gái đó của cô là để làm gì?
Địch Đan Thanh trêu:
- À phải rồi, tôi hiểu, cô bất bình thay cho Đường Thanh chứ gì?
Tôn Tĩnh Mông tịt ngòi luôn, sợ để Địch Đan Thanh và Vệ Lan nhìn ra điều gì.
Vệ Lan tới trường tham gia nghi thức khai giảng, còn phải chuẩn bị công việc, Địch Đan Thanh kéo Tôn Tĩnh Mông đi mua đồ cho Lý Hinh Dư.
Kim Nam Dũng tới chiều mới biết chuyện biết chuyện Lý Hinh Dư bị Trương Khác lừa đi mất, tìm Lý Tại Thù hỏi:
- Chuyện Hinh Dư tiểu thư, có nên nói với hội trưởng một tiếng không?
- Không có gì, Xảo Trinh gọi điện báo rồi, nó sẽ tạm thời ở chung cư Thanh Niên.
Lý Tại Thù thản nhiên nói:
- Như thế sao được?
Kim Nam Dũng sốt ruột nói:
- Nếu Hinh Dư tiểu thư tới Kiến Nghiệp có mục đích khác, phải yêu cầu cô ấy lập tức rời Trung Quốc.
- Nó trưởng thành rồi.
Lý Tại Thù cau mày, có chút bực mình:
- Tôi thấy anh đừng can thiệp vào quyết định của nó, chỉ cần công ty nắm hành tung của nó là được, an bài người có thể tín nhiệm ở gần ngõ Học Phủ, chuyện khác để tùy ý nó.
Lý Tại Thù chẳng phải muốn giúp em họ, trong lòng thống hận bông hoa Nam Hàn bị nam nhân Chi Na chơi đùa, nhưng chuyện đã xảy ra, thì phải phát huy giá trị của nó tới mức cao nhất, nếu báo cáo cho chú hắn, quá nửa sẽ sai người cưỡng ép Lý Hinh Dư về, như thế có lợi ích gì?
Lợi dụng Lý Hinh Dư để tăng cường quan hệ với Mitsui đã hỏng, vậy tạm thời phải tăng cường thù hận của Trì Tá Tú Tàng với Cẩm Hồ, ít nhất phải kiếm được chút giúp đỡ cho Samsung ở thị trường Trung Quốc.
Lý Tại Thù coi Cẩm Hồ là trở ngại lớn nhất của Samsung trên đường tiến vào thị trường Trung Quốc, nhưng mức độ thẩm thấu của Samsung ở Trung Quốc không cao, như vậy phải lợi dụng Mitsui áp chế Cẩm Hồ, nữ nhân của gia tộc phải cống hiến cho gia tộc, cũng phải để tên khốn kiếp kia biết, nữ nhân nhà họ Lý không dễ bị đùa bỡn như thế.
Kim Nam Dũng hiểu ra ý Lý Tại Thù, lòng thấy đau thay Lý Hinh Dư, chẳng muốn tranh luận thêm, cũng không báo chuyện này cho tổng bộ, như thế Lý Hinh Dư càng tổn thương nhiều hơn, vừa mời rời đi thì thư ký của Lý Tại Thù đi vào nói:
- Giám đốc của Tinh Điển gọi điện tới, nói là muốn gặp chuyên vụ.
Lý Tại Thù chẳng có ấn tượng gì với cái tên Tinh Điển, khó chịu nói:
- Ai cũng muốn gặp thì tôi có ba đầu sáu tay cũng không đủ.
Phất tay bảo:
- Trả lời tôi không có thời gian.
- Từ từ đã.
Kim Nam Dũng gọi thư ký lại, dù hắn rất khó chịu với Lý Tại Thù, nhưng vẫn trung thành với chức vụ:
- Tinh Điển có quan hệ rất mật thiết với Hồ Tôn Thánh, ngoại ra có cả quan hệ với điện tử Hoa Hạ, còn nhớ Cát Kiến Đức của Hoa Hạ từng giới thiệu giám đốc của Tinh Điển cho anh không?
- Ồ, là cô gái đó à?
Lý Tại Thù nhớ ra, cô gái thành đạt trong thương trường không nhiều, vừa thành đạt lại xinh đẹp như thế càng hiếm.
- Tinh Điển mấy lần tranh đoạt với Thế Kỷ Cẩm Hồ đều thua, chuyên vụ cứ bỏ thời gian ra tiếp xúc với họ...
Kim Nam Dũng kiến nghị:
Lý Tại Thù nghe theo, bảo thư ký:
- Vậy cô an bài cho tôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Lâm Tuyết không mang nhiều hi vọng lắm vào chuyện mạo muội hẹn gặp Lý Tại Thù, nhưng có cơ hội, thế nào cũng phải thử.
Hồ Kim Sơn vỡ đê, thì khu sản nghiệp phần mềm Kim Sơn còn chưa chính thức khởi công, nên trận lũ không tạo thành tổn thất lớn lắm, đây vốn còn là chuyện tốt, Tinh Điển có cớ biến mảnh đất đó thành đất thương nghiệp.
Nhưng Triệu Hữu Luân lên làm bí thư thành ủy không dễ nói chuyện, điều tra sử dụng đất trái phép, phải bồi thường tiền chuyển nhượng đất chỉ là chuyện nhỏ, dù sao thì mua đất với giá rẻ, nhưng trong vòng nửa năm lấy đất không hề có đầu tư xây dựng thực chất, Kim Sơn muốn cưỡng chế thu hồi đất mới là chiêu chết người.
Hải Túc chẳng có đầu tư thực tế vào sản nghiệp phần mềm, nhưng vì đả thông các nút thắt, giao dịch dưới gầm bàn không ít, một khi Kim Sơn thu hồi đất, tiền bù đắp tổn thất bề ngoài sẽ có, nhưng phí công tác phía dưới bàn kia sẽ chẳng ai chịu nhả ra.
Đúng là cây đổ đàn khỉ tan, Tạ gia đang nổ ra xung đột chia nhà, Triệu Hữu Luân xun xoe lấy lòng Cẩm Hồ, điện tử Hoa Hạ không can dự được mấy vào sự vụ địa phương, đặc biệt vào thời điểm đặc thù này càng khó nhúng tay vào, nhưng Lâm Tuyết sao cam tâm nhả miếng thịt mỡ màng trong miệng ra được.
Trước đó cô ta tìm trăm phương ngàn kế móc nối với Hoành Tín, nhưng cô ta nhìn không thấu Nghiêm Văn Giới, hơn nữa tiêu Minh Kiến đứng sau Hoành Viễn cho người ta cảm giác bọn họ có mưu đồ lớn, Lâm Tuyết lo thành phía trước đuổi sói phía sau hổ vào, tất nhiên thái độ với Hành Tín trở nên thận trọng.
Hôm nay nhìn thấy thanh niên đi cùng Lý Tại Thù vì tranh nữ nhân mà bị đánh tím mặt, thầm nghĩ bọn họ có lẽ sẵn lòng hỗ trợ Hải Túc để đả kích khí thế của Cẩm Hồ.
Lý Tại Thù thì đương nhiên rất sẵn lòng nhìn thấy có người gây rắc rối cho Cẩm Hồ, nghe Lâm Tuyết trình bày mục đích, không chút do dự gật đầu nói:
- Chúng tôi sẽ không khoanh tay ngồi nhìn Cẩm Hồ ức hiếp những công ty nhỏ...
Hắn thèm vào bỏ công sức vì chuyện này, chỉ cần giới thiệu Lâm Tuyết cho Trì Tá Tú Tàng là được, chắc Trì Tá Tú Tàng càng thống hận Cẩm Hồ ức hiếp công ti nhỏ, chỉ có điều hắn không biết Lâm Tuyết sáng nay đứng sau rèm chứng kiến hết chuyện buổi sáng.
Đại biểu của Mitsui ở Trung Quốc? Lâm Tuyết không dám tin thanh niên bị đánh thâm tím mặt mày có thân phận lớn đến thế?
Năm 98, Mitsui còn chưa tách phần tài nguyên năng lượng ra, ấn tượng về Mitsui hùng bá thế giới, độc chiếm vị trí đứng đầu top 500 đã tin sâu vào lòng người, hơn nữa Mitsui chủ đạo doanh nghiệp Nhật thẩm thấu vào kinh tế Trung Quốc bắt đầu từ thập niên 70, địa vị của Trì Tá Tú Tàng không thua kém gì những đại sứ quốc gia nhỏ ở Trung Quốc.
Lý Tại Thù đồng ý chọn thời cơ thích hợp giới thiệu cô ta cho Trì Tá Tú Tàng.
Lâm Tuyết đi ra khỏi tòa nhà Thông Hải nơi đặt cơ cấu làm việc của Samsung, cô ta chẳng đặt dại gì đem tất cả hi vọng đặt vào Lý Tại Thù, cô gái nào có thể khiến Trương Khác và Trì Tá Tú Tàng đánh nhau tới sứt đầu mẻ trán đây, Lâm Tuyết rất tò mò, cầm di động bấm số:
- Trần Đức Bưu, có thể giúp tôi tới ngõ Học Phủ điều tra một người không?
- Chị Lâm, chị tha cho tôi đi, con mẹ đứa nào còn có gian mò tới ngõ Học Phủ gây chuyện?
Nghe cái giọng này có thể tưởng tượng ra bộ mặt đau khổ của đối phương, Lâm Tuyết chửi một tiếng, nói:
- Không bảo cậu làm gì hết, chỉ điều tra một người thôi, chút việc này mà không dám làm à?
Rồi miêu tả diện mạo của Lý Hinh Dư ra, tin chắc cô gái này chỉ cần xuất hiện ở ngõ Học Phủ là sẽ gây chú ý.
Lâm Tuyết tiếp tục gọi điện thoại cho Cát Kiến Đức, hỏi lão ta có thể liên lạc với Trì Tá Tú Tàng hay không?
Dù sao điện tử Hoa Hạ và NEC đạt thành hiệp nghị xây dựng nhà máy tinh viên ở Kiến Nghiệp là do Mitsui thao tác đằng sau, Cát Kiến Đức hẹn gặp Trì Tá Tú Tàng đương nhiên là không khó.
Tw sử dụng Từ Học Bình chủ trì đại cục ở Giang Nam làm ối kẻ trong nước trố mắt, trước kia Cát Kiến Đức quyết định khởi động cơ sở chế tạo công nghiệp điện tử Hoa Hạ ở Kim Sơn là vì không chịu nổi để doanh nghiệp dân doanh không chịu nghe lời vượt mặt, phải phản kích.
Chuyện lũ lụt chưa nói, giờ Từ Học Bình tới Giang Nam làm bí thư tỉnh ủy làm Cát Kiến Đức cảm giác bị người ta bịt miệng đấm cho một phát đau, nếu giờ lão ta rút khỏi Kim Sơn, thế nào cũng bị đám tổng giám đốc phía dưới làm náo loạn lên, vì vậy không những không thể thoát thân, còn phải tích cực tổ chức hành động giảm bớt thiệt hại tự cứu lấy mình, trong lòng Cát Kiến Đức uất ức thế nào khỏi nói cũng biết.
Cát Kiến Đức biết rõ, trong bộ thông tin lẫn trong điện tử Hoa Hạ, kẻ muốn nhìn lão ta vấp ngã không phải chỉ một hai người, lúc này lão ta đừng nói tới việc ngáng chân Cẩm Hồ, mà lo Cẩm Hồ nhân cơ hội ngáng chân, không ngờ phát sinh chuyện hay ho này, cảm giác giữa ngày hè oi ả ăn một miếng kem, mát tới từng khúc ruột.
- Cô gái mà ép nói rất có khả năng là thành viên trong gia tộc Lý Kiện Hi, lần trước anh cùng Trì Tá Tú Tàng và Lý Tại Thù đi khảo sát xây dựng nhà máy tinh viên có nghe bọn họ nói tới, đó là vị hôn thê của Trì Tá Tú Tàng, nếu Trương Khác dụ dỗ cô ta thì có trò hay để xem rồi.
Cát Kiến Đức đắc ý cười ha hả:
- Trì Tá Tú Táng có thể quyết định phương hướng đầu tư của Mitsui ở Trung Quốc, nếu hắn ta dùng thế lực của Mitsui áp chế Cẩm Hồ thì Cẩm Hồ thế nào cũng khốn đốn! Chúng ta có thể mượn gió mà lên, vở kịch này sẽ càng đặc sắc.
Đối với Cát Kiến Đức mà nói, giải trừ uy hiếp trước mắt mới là quan trọng, còn cái khác lão ta chẳng bận tâm.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác tới buổi chiều thì mặt đã đỡ xưng, trông qua không có vẻ gì là "nổi bật" lắm, liền trốn vào thư viện cho thanh nhàn, nếu không thi thoảng nghe Tôn Tĩnh Mông đi qua cửa phòng hừ một cái thôi cũng đủ phiền.
- Á.
Trần Phi Dung ngẩng đầu lên giật mình nhìn Trương Khác đi tới, quan tâm hỏi:
- Mặt bạn sao thế, đau không?
Buổi sáng Tô Nhất Đình, Hà Huyền tới giúp Lý Hinh Dư làm thủ tục nhập học, còn được ba cô gái mời vào "tham quan" cảnh lạ, thấy bộ dạng y như thế thiếu điều ôm bụng cười, buổi trưa đám Đỗ Phi, Mông Nhạc hay tin chạy tới nghe chuyện vui.
Giờ cuối cùng cũng có người quan tâm mặt mình đau hay không rồi, Trương Khác cảm động rơi lệ, hận không thể chạy tới ôm lấy cô kể tội đám người bạc bẽo kia, thấy đến đây là quyết định chính xác, chỉ là chẳng biết Trần Phi Dung đã nghe được tin đồn đám Tôn Tĩnh Mông, Tô Nhất Đình truyền đi thì có còn quan tâm tới mình như thế không?
- Ngồi im nào.
Trần Phi Dung đưa ngón tay non như cọng hành ra đặt lên mặt Trương Khác, giúp y kéo bằng băng dính vết thương:
- Không ai giúp bạn dán băng dính à, tự dám phải không? Trông thật xấu.
Trương Khác có thể cảm giác được ngón tay cô mát lạnh, thấy Trần Phi Dung chăm chú nhìn mặt mình, chắc là cô đang nghĩ dán băng dính làm sao cho dễ coi một chút, các cô gái luôn có mối quan tâm nho nhỏ kỳ lạ, vẻ mặt chuyên chú của cô làm dung nhan trông càng thuần khiết không nhuốm chút tạp chất nào.
Có con sóng gợn lăn tăn êm ái đang xóa mờ vết thương trong tim, Trương Khác đột nhiên không dám nhìn Trần Phi Dung quá lâu, hơi quay đầu đi, bị móng tay cô chạm vào vết thương, đau nhăn mặt lại.
Trần Phi Dung đưa một tay ra giữ lấy má Trương Khác, nhẹ nhàng nói:
- Đừng cử động lung tung chứ, sắp xong rồi đây ...
Một lúc sau lấy chiếc gương tròn nhỏ trong túi sách ra cho Trương Khác soi:
- Có phải đẹp hơn rồi không?
Trừ nguyên do say rượu, Trương Khác đem chuyện xảy ra hôm qua kể cho Trần Phi Dung nghe hết, đôi mắt trong veo của Trần Phi Dung ánh lên vẻ ngạc nhiên:
- Chẳng trách người khác hiểu lầm được, ở Tokyo hai bạn đã gặp nhau mà không nói ... nhưng mà không chịu nghe hai bạn giải thích thì đúng là hơi quá...
Lại khẽ thở dài:
- Lý Hinh Dư sinh ra trong gia tộc danh giá quyền quý, cũng chẳng phải là may mắn như nhiều người tưởng.
Người hiểu y nhất là Đường Thanh, dung túng cho y nhất là Tạ Vãn Tình, hi sinh vì y nhất là Hứa Tư, có lẽ người tin tưởng y nhất là Trần Phi Dung, Trương Khác thở phào gật đầu:
- Với gia tộc Lý Kiện Hi mà nói cô ấy chỉ là quân cờ, chính xác là quân tốt thí ...
Không ngờ Trần Phi Dung chỉ biết tới học lại có thể chăm chú nghe mình kể chuyện này, ngồi phân tích thấu triệt cơ cấu của Sam Sung cho cô nghe.
Trần Phi Dung ngoẹo đầu sang một bên, lời của Trương Khác cô không hiểu hết, nhưng cô thích nghe Trương Khác nói chuyện.
Trương Khác thấy cô chăm chú như thế, nói:
- Mình thấy sau này bạn tốt nghiệp làm trợ lý cho mình đi, hiện giờ mình bỏ công bồi dưỡng bạn.
- Thật sao? Thế thì tốt quá.
Trần Phi Dung vui vẻ nói:
- Năm thứ ba bọn mình vừa khai giảng, đám bạn trong phòng đã thảo luận sau này học nghiên cứu sinh hay đi làm rồi, nghe cảm thấy thật phiền lòng, có câu này của bạn thế là vấn đề đau đầu của mình đã được giải quyết.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Tạ Kiếm Nam đang trải qua quãng thời gian khó khăn nhất trong đời.
Nghiệp vụ đầu đĩa của Khoa Vương năm 97 lỗ lớn, năm nay hắn tốn bao công sức điều chỉnh sách lược mới có chút khởi sắc, lại trù tính tiền mua nhà máy TV Tam Nguyên Hải Châu, lợi dụng hiệu ứng thương hiệu của Khoa Vương, tiến vào thị trường điện tử nghe nhìn, tận dụng nửa năm tạo dựng một nguồn lợi nhuận ổn định thứ hai của Khoa Vương.
Khi tình thế dần dần chuyển biến tốt, cuối tháng sáu, hầu như các hệ thống sông ngòi toàn quốc bùng phát lũ lụt, trước tiên là kinh tế trong nước ảnh hưởng, làm cả thị trường điện tử gia dụng xuống theo, tiếp theo đó là kinh tế Châu Á đang vào quỹ đạo phục hồi lại đột ngột xuống dốc, khiến xuất khẩu lại lần nữa giảm mạnh.
Đối với Tạ Kiếm Nam mà nói, những chuyện này còn chưa phải là khó khăn nhất, mẹ hắn mất chức, đó là cú ngã đau với cả hai nhà Chu, Tạ, vậy là từ nay trở đi hắn hoàn toàn mất sự viện trợ ở quan trường, rồi những người trước kia Chu Cẩn Du đắc tội ào ào nhảy ra, cuối cùng đòn chí mạng là Tạ Hán Tĩnh đề xuất chia nhà.
Mấy ngày qua nội bộ Tạ gia náo loạn tưng bừng, Tạ Hán Tĩnh, Tạ Ý lại rất ít khi lộ diện, điện khí Hải Thái và tập đoàn Chính Thái đều bị họ khống chế chặt trong tay, người ngoài muốn chen vào là vô ích, tất cả cãi vã thành vô nghĩa.
Trước khi vì tránh quy định tương quan của TW, Tạ Hán Minh chủ động bỏ cổ phần ở Chính Thái, giờ càng lâm vào thế bị động.
Sau gần 10 ngày tranh cãi, phía nhà hắn bị ép chấp nhận phương án chia nhà của Tạ Hán Tĩnh, cổ phần ở địa ốc Cẩm Thành, khu điện tử Kim Sơn, khu sản nghiệp phần mềm đều nhập vào Khoa Vương, đá luôn đám Tạ Vãn Sơn thường ngày ngả về phía Chu gia sang phía Khoa Vương.
Tạ Hán Tĩnh thừa cơ tiến hành điều chỉnh kết cấu quản lý của Hải Thái và Chính Thái, trừ hai cha cọn họ ra, tất cả thành viên gia tộc đều phải rút khỏi công tác quản lý thường nhật của Hải Thái và Chính Thái, Tạ Hán Tĩnh còn lợi dụng điều này tu bổ quan hệ nhất định với tập đoàn Đại Nhã của Trần Gia Thiện.
Hấp thụ tài sản cổ phần của địa ốc Cẩm Thành, khu điện tử Kim Sơn, khu sản nghiệp phần mềm, trên danh nghĩa, Khoa Vương có tài sản gần 1 tỷ.
Nhưng khu điện tử Kim Sơn bị lũ phá hoại nghiêm trọng, ngày khôi phục sản xuất chưa thấy đâu, Khoa Vương năm 30% cổ phần của nó chẳng còn mấy giá trị, Tạ Kiếm Nam chẳng buồn tính, khu sản nghiệp phần mềm đang đối mặt với nguy cơ bị thu hồi, 20% cổ phần trong đó của Khoa Vương bằng 500 vạn sắp tan thành bong bóng, cho dù không tan thành bong bóng, thì nếu tiếp tục khởi công kiến thiết, bên hắn chẳng còn tiền mà đầu tư vào đó.