Tt nghiên cứu ứng dụng di động của Samsung ở Kiến Nghiệp ngay trong đêm đưa ra đánh giá chi tiết, các tính năng đều bình thường, nhưng không có thiếu sót rõ ràng, ngoại hình mặc dù có thể coi là ưu điểm cũng tương đối có hạn.
Lý Tại Thù bảo mọi người lấy di động của mình ra đặt lên bàn, hai chiếc di động này chẳng có gì bắt mắt, nhưng nó có một ưu điểm không thể xem thường, đó là giá thành sản xuất thấp.
Tổng hợp tình báo các phương diện, hai chiếc di động này chi phí chế tạo tầm 100 USD, đem so với giá thị trường 160 -170 USD, từ nhà chế tạo tới nhà phân phối đều có không gian lợi nhuận tương đối lớn.
Trừ chip cơ sở do Cẩm Hồ cung cấp ra, các linh kiện chủ yếu khác như màn hình STN den trắng cũng được Cẩm Hồ cung cấp với giá rẻ, đó là nhân tố quan trọng khiến chi phí chế tạo hai chiếc di động này khống chế ở tầm 100 USD.
Lý Tại Thù nhìn con số "140 USD" ở báo cáo trước mắt, day huyệt thái dương, đó là chi phí cực hạn chế tạo một chiếc di động cùng tính năng của Samsung có thể khống chế. Ngoại trừ nguyên nhân cơ cấu chế tạo đặt ở Hàn Quốc có chi phí nhân lực cao ra, các linh kiện hạch tâp như chip cơ sở do doanh nghiệp Âu Mỹ cung cấp, đó là nguyên nhân trọng yếu khiến giá thành không thể giảm xuống được.
Hiện di động do Samsung sản xuất có chip CDMA do Qualcomm cung cấp, chip GPS do Infineon và TI cung ứng. Không chỉ ba nhà cung cấp chip này, mà hiện các doanh nghiệp cung cấp chíp khác đều nhắm vào thị trường trung cao có không gian lợi nhuận cao hơn.
- Cho dù Cẩm Hồ đã khiến các doanh nghiệp sản xuất chip di động chủ yếu khác như Infineon chú ý, nhưng TI vốn cùng một bọn với Cẩm Hồ quá nửa sẽ kiềm chế tinh lực của Infineon ở việc cạnh tranh chip tầm trung cao. Kim Nam Dũng phân tích: - Tình hình Motorola và Nokia đối diện tương tự như chúng ta, Ericsson, Phillips mặc dù cũng nắm được kỹ thuật chip cơ sở, nhưng ở phương diện khống chế chi phí sản xuất thậm chí còn không bằng chúng ta. Cho dù hiện giờ chúng ta điều chỉnh chiến lược với thị trường di động tầm thấp thì trong vòng 2 năm có thể điều chỉnh xong đã là dự tính lạc quan rồi, tới lúc đó 2 nhà máy mới của Cẩm Hồ đã xây xong, lại lần nữa có ưu thế về giá thành.
Lý Tại Thù thầm thở dài, Cẩm Hồ không đưa ra di động tầm thấp cùng lúc với Cao Khoa KV và Liên Tín như hắn dự liệu, một mặt khả năng sản lượng của Cẩm Hồ còn có hạn, một phương diện khác, khi cảnh cửa thị trường tầm thấp mở ra, tạm thời chưa tiến vào tức là đã có sách lược linh hoạt hơn đối thủ cạnh tranh. Samsung lúc này đột nhiên thay đổi sách lược chỉ có đuổi theo phát mệt.
Từ kỹ thuật hạch tâm ngày càng hoàn thiện ra, Lý Tại Thù không thể nhắm mắt nói không thấy Cẩm Hồ có ưu thế tự nhiên ở thị trường bản địa.
Khi chuỗi xí nghiệp di động TQ mới có bước khởi đầu thì Thịnh Hâm vào năm 97 đã dùng 500 triệu thực thi phương án "trăm thành trăm hiệu", mở rộng mạng lưới tới thẳng thành phố cấp một cấp hai, đến năm nay lại đề xuất phương án "nghìn thành nghìn hiệu" đem mạng lưới tiêu thụ tới cả thành trấn.
Thịnh Hâm là xí nghiệp thành viên của hệ thống Cẩm Hồ, Cẩm Hồ dùng sách lược thẩm thấu theo chiều dọc này khiến họ có sức cạnh tranh hùng mạnh ở thị trường bản địa, thậm chí Cẩm Hồ có thể thu hẹp không gian lợi nhuận các mắt xích, giảm giá lớn sản phẩm để áp chế đối thủ cạnh tranh. Mặc dù Cẩm Hồ ở phương diện này tỏ ra rất khắc chế, nhưng khi cạnh tranh tới một mức độ khốc liệt nào đó, ai đảm bảo Cẩm Hồ không tung chiêu sát thủ này ra?
Samsung ở Hàn Quốc cũng thực thi sách lược thẩm thấu cao này ở Hàn Quốc, chỉ là dung lượng thị trường Hàn Quốc không thể so với Trung Quốc. Lý Tại Thù không nghĩ ra được Samsung đánh giáp lá cà với Cẩm Hồ ở thị trường di động tầm thấp còn có ưu thế gì? Không những không có phần thắng, còn làm loạn sách lược thị trường định sẵn.
Nhưng cứ trơ mắt nhìn Cẩm Hồ nuốt cả thị trường di động tầm thấp vào bụng làm sao hắn cam tâm.
Dù lợi nhuận mỗi chiếc di động tầm thấp chỉ có hạn, song với hàng trăm triệu người dân thành phố bình thường ở Trung Quốc, nó có tiềm lực lớn ngoài tầm tường tượng.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Trên bàn làm việc của Cát Kiến Đức cũng có hai chiếc di động mới do Liên Tín và Cao Khoa KV đưa ra, mắt ông ta nhìn xoáy vào đó, răng thì nghiến ken két.
Tiêu Thụy Dân ngang nhiên đối kháng là cái gai trong lòng Cát Kiến Đức, nhưng ở thời điểm Hoa Hạ chính thức giao cho ủy ban thương mại, Liên Tín thành công đưa ra di động mới sử dụng kỹ thuật chip cơ sở của ESS, không còn nghi ngờ gì, đã chứng minh quyết định ban đầu của Tiêu Thụy Dân không sai.
Thị trường di động trong nước luôn duy trì tăng trưởng tốc độ cao, nhưng do nguồn cung linh kiện đầu nguồn không đủ, trừ Ái Đạt và Cao Khoa KV có đủ lượng chip ra thì 13 doanh nghiệp di động trong nước khác đều đối diện với cục diện sản lượng thiếu nghiêm trọng, có tiền mà chẳng kiếm được.
Nhắm vào cục diện này, các doanh nghiệp di động khác đều dùng sách lược nâng cào lượng đặt hàng trong một lần, chỉ có Liên Tín dưới sự suất lĩnh của Tiêu Thụy Dân tiến hành hợp tác sâu hơn với Cẩm Hồ.
Trong ba xí nghiệp dí động của điện tử Hoa Hạ, thành tích của Liên Tín luôn tốt hơn Liên Tấn và Đông Hưng, nhưng ưu thế không rõ ràng.
Từ mùa hè tới nay, Liên Tín ngoại trừ hợp tác với Cẩm Hồ sản xuất máy mới dùng chip cơ sở của ESS, còn có được một phần cung ứng linh kiện thiếu hụt từ Cẩm Hồ, đến quý ba, thành tích đã tạo thành khoảng cách tương đối so với Liên Tấn và Đông Hưng. Di mộng mới đưa ra, đem so với Liên Tấn, Đông Hưng phải mua linh kiện với giá cao ở nước ngoài, dù giá bán thấp hơn, nhưng không gian lợi nhuận lại đề cao gấp bội.
Cát Kiến Đức lúc này tìm không ra được cái cớ nào nhổ bật gốc cái gai Tiêu Thụy Dân này đi, thậm chí còn lo Liên Tín độc lập khỏi Hoa Hạ.
Cát Kiến Đức nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu nhâm nhẩm đau, trước kia tranh đấu với Cẩm Hồ thế nào cũng chẳng ảnh hưởng tới đại cục, nhưng không ngờ là Cẩm Hồ đâm một cái gai vào tim mình, ít nhiều cảm thấy nguy cơ sinh tử, thầm nghĩ việc NEC Hoa Hạ xây nhà máy mới phải cắn răng mà làm, không thể đề tài nguyên chảy về phía Cẩm Hồ thêm nữa.
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Hạ tuần tháng 11 ánh mắt bên ngoài đều nhìn vào hai nhà máy mới của Trung Tinh Vi Tâm, Trương Khác thì từ Kim Sơn chạy tới Tân Đình, y phải đau đầu vì chuyện khác.
Việc sắt thép liên hợp Đông Hải thu mua sắt thép Đông Sơn, cùng thực thi phương án xây dựng cơ sở sản xuất 14 triệu tuấn qua hơn một năm đàm phán đã bị ủy ban kế hoạch phát triển phủ quyết.
Tới đây nỗ lực tư bản dân doanh thẩm thấu vào xí nghiệp quốc hữu cỡ lớn đã tuyên bố thất bại.
Kết quả này không làm người ta quá bất ngờ, trước đó cũng đã chuẩn bị mấy phương án dự phòng rồi.
Cuối cùng phương án điều chỉnh được phê duyệt là Sắt thép liên hợp Đông Hải cùng Sắt thép Đông Sơn liên doanh đầu tư đăng ký công ty mới xây dựng cơ sở sản xuất 14 triệu tấn.
Tỉ lệ cổ phần giữa Sắt thép Đông Hải và Sắt thép Đông Sơn là 7/3, theo tỉ lệ này đầu tư vào công ty mới 1.5 tỷ USD, hạng mục xây dựng cơ sở sát thép coi như chính thức khởi động. Thương vụ Cẩm Hồ nắm 75% cổ phần của Sắt thép Đông Sơn theo tỉ lệ phải phụ trách 450 triệu USD kiến thiết, địa phương gánh 150 triệu USD.
Khởi động xây dựng cảng Đông Sơn khiến mỗi một xu của tỉnh Giang Nam đều ném hết vào đó rồi, thực sự không lấy đâu ra 150 triệu USD nữa, bộ phận tài chính này lại phải do Cẩm Hồ gánh.
Buổi lễ khởi công cơ sở sắt thép diễn ra rất thầm lặng, không đặc biệt mời phóng viên tới, trừ truyền thông hai tỉnh chỉ có một số phóng viên chuyên nghành điện tử không mời mà tới. Những phóng viên chuyên ngành này đa phần quan tâm tới tình hình tài chính của Thương vụ Cẩm Hồ, làm người ta khó tưởng tượng thương vụ Cẩm Hồ bỏ ra 600 triệu còn có năng lực gánh vác được nhiệm vụ đầu tư xây dựng 2 nhà máy tinh viên.
Tân Đình vào đầu mùa đông, đứng bên bờ biển, gió thổi tới cảm giác như có dao cắt, Trương Khác chẳng đi tham gia lễ khởi công, y đỗ xe dừng ở bên đường, đi quanh công trường một vòng, uống gió lạnh nửa ngày trời, nhận được điện thoại nói buổi lễ đã kết thúc đội xe về thành phố, y mới đi về xe.
Cả đội xe đều đỗ bên đường đợi y, Trương Khác thấy cửa sổ xe của Đường Học Khiêm mở, liền đi thằng về phía đó.
- Nào, lên xe của bác. Đường Học Khiêm mở cửa cho Trương Khác.
Trương Khác thấy Lục Văn Phu cũng ở trên xe, Hứa Thụy Bình không thấy đâu, chỉ có Mông Học Khánh ngồi ở ghế phụ lại, chắc là đang nói chuyện đề tài Tân Đình, nên mới gọi Mông Học Khánh lên xe, để nắm tình hình cụ thể hơn, chỉ không biết rơi vào trong mắt quan viên Tân Đình, bọn họ sẽ nghĩ gì.
Mông Học Khánh nay đã là phó khu trưởng khu cảng Đông Sơn, mặc dù ông ta càng thông thuộc việc xây dựng cảng hơn, nhưng thành phố Tân Đình xét tới tính đặc thù của ông ta, để ông ta phân quản mảng mời gọi đầu tư.
Trương Khác thấy Mông Học Khánh muốn nhường chỗ cho mình, nói: - Tôi chen ở ghế sau với bác Đường và tỉnh trưởng Lục là được, ba chúng tôi đều gầy cả.
Xe đi trên con đường Thông Cảng, hai bên đều là công trường bận rộn, Trương Khác cười: - Tựa hồ ngửi thấy không khí thời đại cả nước ra quân xây dựng rồi.
Lục Văn Phu đại diện chính phủ Đông Hải tham gia lễ khởi công, cũng cười nói: - Đúng thế, tỉnh trưởng Đường theo bí thư Từ tới Giang Nam là mong đợi họ ngăn cơn sóng dữ mà.
Đường Học Khiêm lại không cười mà khẽ thở dài: - Con số kinh tế tạm thời được cải thiện, khu vực hưởng lợi còn hạn chế, toàn tỉnh đang điều chỉnh kế cấu công nghiệp, đây không phải là chuyện có thể hoàn thành một sớm một chiều.
Trương Khác gãi đầu, y hiểu áp lực trong lòng Từ Học Bình, Đường Học Khiêm là gì.
Sang năm tổng số công nhân mất việc toàn tỉnh Giang Nam có khả năng sẽ quá 140 triệu, số lượng việc làm mới dự kiến không quá 10 vạn. Mùa hè năm nay tỉnh Đông Hải toàn diện nâng cao tiêu chuẩn cứu tế sinh hoạt công nhân mất việc, bỏ ra hơn 400 triệu gần như không có áp lực gì, nhưng tỉnh Giang Nam năm ngoái mới trải qua lũ lớn, ngay cả an bài người bị nạn còn chưa xong thì lấy đâu ra tiền?
Lục Văn Phu hỏi Trương Khác: - Động tác giả của Trung Tinh Vi Tâm quá nhiều, đừng nói bên ngoài mơ hồ, mà ngay cả trong tỉnh ta cũng nghi hoặc. Tóm được cậu chẳng dễ chút nào, tôi muốn hỏi cậu, dự đoán nhà máy Kim Sơn khi nào có thể xây dựng?
- Còn phải xem tiến độ đàm phán phía Singapore ra sao. Trương Khác nhún vai đáp: - Bất kể thế nào trước Tết sẽ xây, cho dù phía Singapore chưa đàm phán xong, cũng phải gom góp tài chính cố mà làm thôi.
- Cẩm Hồ hẳn là không chỉ định xây mỗi nhà máy tinh viên thôi chứ hả? Lục Văn Phụ lại hỏi:
- Tỉnh trưởng Lục đúng là có đôi mắt lửa ngươi vàng. Trương Khác cười: - Chúng tôi dự đoán, trong vòng 2 - 3 năm nữa, chip trung thấp sẽ do kỹ thuật 25 micron làm chủ.
Lục Văn Phu nghe thế hiểu ngay, ngạc nhiên hỏi: - Như vậy Cẩm Hồ sẽ xây dựng nhà máy lắp ráp ở Kim Sơn?
- Thời gian qua, Ái Đạt luôn khắc chế chiếm phân ngạch thị trường. Trương Khác đưa tay lên sờ mũi: - Nhưng phương hướng kinh doanh không phải là bất biến, đặc biệt ở giai đoạn này, chúng tôi đã hoàn thành chuẩn bị ở di động tầm thấp. Di động tầm thấp cuối cùng không thoát được cục diện cạnh tranh với mức lợi mỏng, chúng tôi chỉ đành chủ động nương theo, mở rộng quy mô sản xuất tiến hành dàn mỏng chi phí.
- Ồ. Đường Học Khiêm giờ mới hỏi: - Bác đang muốn biết khi nào cháu tăng mạnh sản lượng đây, hiện sản lượng lắp đặt di động Ái Đạt chỉ có 2 triệu thôi phải không?
- Vâng, năm nay vừa mới đột phá 2 triệu, bộ phận chế tạo bước tiếp theo sẽ đặt tinh lực chủ yếu việc mở rộng linh kiện hạch tâm. Trương Khác thở dài: - Hiện đem một số sản phẩm tầm thấp cho xí nghiệp như điện khí Tân Nguyên làm thay, cũng sẽ tiến thêm một bước tăng cường hợp tác. Nhưng bước tiếp theo mở rộng rất lớn, có nhiều vấn đề phải phối hợp tốt, tiến đồ không nhanh được.
- Bước tiến lớn cỡ nào? Đường Học Khiêm mắt sáng lên.
- Hai năm phải đạt tới sản lượng 50 triệu máy, trong vòng bốn năm sản lượng phải đạt tới 100 triệu.
Đường Học Khiêm và Lục Văn Phu cùng hít một hơi, dự kiến tới năm 2001 tổng số hộ dùng di động chưa chắc đã tới 50 triệu, vậy mà sản lượng 50 triệu, mục tiêu của Cẩm Hồ tựa hồ quá lớn, phải biết rằng số hộ dùng di động năm nay mới hơn 10 triệu.
- Cơ sở chế tạo mới đều đặt ở Kim Sơn sao? Đường Học Khiêm hỏi lại, ông ta biết xí nghiệp chế tạo với quy mô lớn như thế đem lại cho Kim Sơn cái gì, nhà máy tinh viên dùng công nhân trình độ cao, thực tế chẳng giúp ích gì được cho việc giải quyết công ăn việc làm ở Kim Sơn, nhưng nhà máy lắp ráp thì khác, đa phần là cương vị công tác phổ thông, người lao động bình thường chỉ cần đào tạo qua là có thể đảm nhiệm được, hơn nữa công việc lại nhiều, có thể giải quyết vấn đề thất nghiệp của nhân khẩu thành thị.
- Gần như thế ạ. Trương Khác gật đầu khẳng định: - Cháu đang suy tính đem toàn bộ việc sản xuất di động tầm thấp đặt ở Kim Sơn, không chỉ có dây chuyền lắp ráp, còn có dây chuyền sản xuất màn hình STN cũng chuyển tới Kim Sơn. Ở Hải Châu, Kiến Nghiệp tập trung vào sản nghiệp trung và cao.
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Chập tối, Tạ Kiếm Nam lái xe rời khỏi nhà máy, hiếm khi về sớm như thế, đeo tai nghe lên, gọi điện cho vợ, định tìm một nhà hàng hoàn cảnh u nhã dùng cơm.
Xe rẽ vào con đường Thế Kỷ, thấy đầu đường đỗ mấy cỗ xe, có xe công vụ Kim Sơn, có xe Hải Châu, Kiến Nghiệp, ở chỗ đất trống, một nhóm người đang vừa đi vừa nói chuyện.
Mảnh đất đó vốn là phân cho khu công nghiệp, sau khi Khoa Vương tiếp quản khu công nghiệp điện tử, Tạ Kiếm Nam đem quy hoạch không thỏa đáng ban đầu tiến hành điều chỉnh lớn, đem chủ yếu tinh lực đặt ở nhà máy đã xây xong, mảnh đất này bị thành phố Kim Sơn thu lại.
Tạ Kiếm Nam nhìn đoàn người kia đi ra bên đường, cố ý giảm tốc độ xe xuống, hắn vốn cho rằng mảnh đất này Trung Tinh Vi Tâm lấy xây dựng nhà máy tinh viên, nhưng đột nhiên phát hiện một bóng hình yểu điệu quen thuộc, mặc chiếc áo khoác đỏ, hình như là Trần Tĩnh, giật mình : Cao khoa KV muốn lấy mảnh đất này xây nhà máy?
Xác nhận là Trần Tĩnh, Tạ Kiếm Nam đỗ xe bên đường, nhìn Trần Tĩnh, Lưu Minh Huy được nữ phó thị trưởng duy nhất Lưu Vi Vi và quan viên cục mời gọi đầu tư tháp tùng đi về phía này.
- Nhìn thấy giống mọi người nên đi xuống .... Tạ Kiếm Nam và Lưu Vi Vi bắt tay, quay sang phía Trần Tĩnh chào hỏi: - Mọi người định xây nhà máy ở đây à?
- Đúng là có suy tính này, nhà máy ở Hải Châu hơi nhỏ, chính sách của Kim Sơn xây nhà máy mới, lại sắp thành hàng xóm của anh rồi. Trần Tĩnh khoanh tay trước ngực đứng đó nói chuyện với Tạ Kiếm Nam rất tự nhiên: - Qua thành phố nhìn thấy vợ anh, cô ấy hình như cũng nhận ra tôi ... Lấy tay vẽ một vòng ở bụng: - Mấy tháng rồi?
- À... Tạ Kiếm Nam mất một giây mới hiểu ra, thảo luận chuyện vợ mang thai với người yêu cũ, đúng là rất ngại ngùng, nhưng xem chừng Trần Tĩnh chẳng còn vướng bận gì chuyện cũ nữa: - Sáu tháng rồi ... Nhìn dung nhan lộng lẫy của Trần Tĩnh, trông còn có vẻ rạng người hơn trước, chẳng biết nói gì.
Di động vang lên, Tạ Kiếm Nam lấy ra xem, thấy là điện thoại của vợ, vẫy tay tạm biệt: - Tôi đi trước đây, hôm khác gặp lại mời mọi người ăn cơm... Vào trong xe từ gương chiếu hậu nhìn thấy bọn họ vẫn đứng bên đường nói chuyện không vội vào xe, thầm nghĩ đất công nghiệp của Hải Châu tuy hơi eo hẹp, nhưng còn chưa tới mức ngay cả Cao Khoa KV không có đất để xây nhà máy mở rộng sản lượng, thực sự hắn không thấy có lý do nào để Trần Tĩnh tới Kim Sơn.
Trừ Trần Tĩnh, Lưu Minh Huy còn có Đinh Văn Tường, Chu Tiểu Binh những cao tầng của Tân Nguyên cũng tới Kim Sơn đầu tư khảo sát, ít nhiều làm người ta khó hiểu.
Tháng 11, Liên Tín và Cao Khoa KV đưa ra di động mới tầm thấp, Cẩm Hồ lại không có động tĩnh gì.
Năm 99 chỉ còn lại chẳng mấy ngày nữa là hết rồi, ngành điện tử tiến hành tổng kết năm vừa qua cũng chẳng phải là quá sớm --- Dự kiến tổng lượng tiêu thụ năm nay của di động trong nước hơn 30 triệu chiếc.
Mặc dù đầu tháng ba bộ thông tin tổng cộng phát 11 tấm giấy phép, nhưng bị hạn chế nghiêm trọng của sự thiếu hụt linh kiện đầu nguồn, thị phần di động trong nước không tăng lên bao nhiêu, chỉ có 28% so với 25% của năm ngoái. Nhưng số lượng tăng trưởng tương đối khả quan, dự kiện tổng sản lượng di động trong nước sản xuất đạt tới 8 triệu 400 nghìn chiếc, năm ngoái chưa được 4 triệu chiếc.
Cho dù còn nhiều điều thiếu sót, năm 98 vẫn là một bữa tiệc linh đình của di động sản xuất trong nước.
Cẩm Hồ vẫn độc chiếm ngôi đầu, mặc dù thị phần có sụt giảm, nhưng tổng lượng tiêu thụ 4 triệu chiế khiến Cẩm Hồ kiếm được lợi nhuận 4 tỷ trước thuế, thêm vào cống hiến ở thị trường nước ngoài, Cẩm Hồ lần đầu chen chân vào vị trí 10 doanh nghiệp di động hàng đầu thế giới. Tập đoàn Ái Đạt chỉ bằng vào nghiệp vụ di động trong nước chen chân vào 3 vị trí đầu top 100 doanh nghiệp điện tử là chuyện chắc chắn.
Cao Khoa Khoa Vương là ngôi sao mới nổi, tháng 7 bọn họ đưa ra di động bảo thạch rất được ưa chuộc, cuối năm dự kiến lợi nhuận trước thuế sẽ hơn 500 triệu.
Còn ba công ty di động của Hoa Hạ, Đông Hưng, Liên Tấn mặc dù thị phần hạ rõ rệt, lợi nhuận hơi giảm sút, bằng vào tổng lượng tiêu thụ 3 triệu chiếc, vẫn có lợi nhuận lớn 2 tỷ. Liên Tín, bị coi là phản bội câu kết với tử địch Cẩm Hồ là xí nghiệp tăng trưởng duy nhất, lợi nhuận cả năm đạt tới 1 tỷ cũng khiến Tiêu Thụy Dân có vốn liếng đấu với Cát Kiến Đức.
Phần còn lại do 10 doanh nghiệp di động trong nước phân chia, tổng lợi nhuận ước đạt 700 triệu.
Chia ra mỗi nhà được mỗi 70 triệu, so với Cẩm Hồ thật không đáng nói tới. Nhưng 99, hơn 1/4 số quốc xĩ lỗ vốn, 1/2 miễn cưỡng hòa vốn, chỉ có 1/4 có chút lợi nhỏ, trong nửa năm kiếm được lợi nhuận 70 triệu đã được tính là thành tích to lớn rồi.
Mỗi khi tới cuối năm giới truyền thông lại theo thói quen dự đoán phát triển năm sau, năm nay cũng không phải là ngoại lệ.
Dự đoán thị trường di động năm sau, quan điểm tương đối lạc quan cho rằng lượng hộ dùng vẫn duy trì tăng trưởng cao tốc 60%, thị trường di động trong nước tăng trưởng 70 - 90% sẽ không có gì bất ngờ. Có nghĩ là năm sau quy mô thị trường di động trong nước có thể vượt qua Nhật Bản, đạt tới lượng tiêu thụ 50 triệu chiếu, thành thị trường di động lớn thứ 2 toàn cầu sau Mỹ.
Đúng là một cái bánh cực lớn, Tạ Kiếm Nam thầm nghĩ.
Cho dù năm sau thị phần của Ái Đạt không đổi, lượng tiêu thụ cũng đạt tới chừng 7 triệu chiếc, thêm vào thị trường nước ngoài, Cẩm Hồ phải đảm bảo mảng di động năm sau có sản lượng 9 triệu chiếc, tầm nhìn xa hơn phải lấy mục tiêu mở rộng lên 20 triệu chiếc trong vòng 2 năm.
Trong mắt Tạ Kiếm Nam, Cẩm Hồ có kỹ thuật xưng hùng thị trường di động tầm thấp, nếu không ra sức mở rộng sản lượng, lấy số lượng dành phần thắng thì đúng là vô lý.
Tình hình thực tế làm người ta khó hiểu, Cẩm Hồ luôn đề cao sản lượng chip, còn nhà máy chỉ có thể đảm bảo sản lượng năm sau đạt tới 6 triệu chiếc, còn xa mới đáp ứng đủ lượng nhu cầu của thị trường.
Tạ Kiếm Nam nghĩ chắc Cẩm Hồ vẫn để Tân Nguyên, Cao Khoa KV phân chia bớt áp lực sản lượng cho mình.
Trên thực tế đầu đĩa mà Ái Đạt đưa ra thị trường có 1 nửa là do Tân Nguyên sản xuất thay, nửa cuối năm nay cũng đem một phần di động tầm trung thấp giao cho Tân Nguyên làm thay, chỉ là tỉ lệ không lớn lắm nên không khiến trong nghành chú ý.
Lần này trông có vẻ hơi khác, Tạ Kiếm Nam qua gương chiếu hậu nhìn lại mảnh đất kia lần nữa, cảm giác đúng là khác thường. Tân Nguyên, Cao Khoa KV nếu muốn thay Cẩm Hồ chia sẻ áp lực sản lượng, hoàn toàn có thể dựa vào hệ thống hoàn thiện ở Hải Châu để có ưu thế giá thành .... Trừ phi quy mô nhà máy mới lớn đến mức có thể vượt qua điểm yếu về chuỗi sản nghiệp.
Xe đi vào vùng đất trống trải phía bắc, có thể nhìn thấy Ẩm Mã hà, một đội xe từ hướng ngược chiều đi tới, có xe mang biển chính phủ Đông Hải, đội xe đi qua bên cạnh, Tạ Kiếm Nam thình lình thấy chiếc Mercedes bắt mắt của Trương Khác ở giữa đội ngũ.
Cẩm Hồ muốn khuếch đại sản lượng di động ở Kim Sơn! Tạ Kiếm Nam ý thức được điều này.
Tạ Kiếm Nam không kìm được quay đầu nhìn, đội xe rẽ vào con đường Thế Kỷ, chắc là tụ họp với đám Trần Tĩnh, Cẩm Hồ vì đánh lừa đối thủ cạnh tranh, liên hợp với Tân Nguyên, Cao Khoa KV mở rộng sản lượng, tương lai đương nhiên kéo cả công ty khác vào?
Cẩm Hồ sao lại bỏ cơ hội tiến vào thị trường di động tầm thấp, Tạ Kiếm Nam rùng mình, xem ra Cẩm Hồ không phải chỉ muốn xưng hùng, thậm chí còn có dã tâm lũng đoạn thị trường di động tầm thấp.
Từ Tân Đình trở về, Trương Khác cùng Đường Học Khiêm, Lục Văn Phu tới thẳng khu công nghiệp Kim Sơn, hội họp với Trần Tĩnh đang tiến hành khảo sát đầu tư ở đó, rồi cùng về Kiến Nghiệp.
Trần Tĩnh hơi hé chiếc cổ áo khoác, để lộ ra chiếc áo chun cà phê bó sát bên trong, thấp thoáng bầu ngực đầy đặn vun cao bên trong, đai lưng thắt chặt, vòng eo nhỏ nhắn mê người, vóc người tha thướt, dung nhan tinh tế, làn da ngọc ngà, đúng là tình nhân ao ước của nam nhân.
Ngồi ở trong xe, Trương Khác còn có thể ngắm nhìn dung nhan diễm lệ của Trần Tĩnh, xuống xe rồi, hết sức nghiêm chỉnh đi tới bắt tay cô hàn huyên: - Có thành quả khảo sát nào khiến người ta hân hoan cổ vũ không? Bí thư Triệu hôm nay không tới được, liên tục gọi cho tôi mấy cú điện thoại, muốn tôi thay ông ấy giải thích tỉ mỉ chính sách ưu đãi của chính phủ Kim Sơn cho cô nghe.
Trần Tĩnh chẳng nghiêm mặt lại nói chuyện với Trương Khác mà nở nụ cười, trong mắt người khác cũng chỉ thấy thân thiết một chút mà thôi, cô đủ khéo léo nắm chừng mực: - Cưỡi ngựa xem qua đi qua một vòng, cảm giác không tệ, cụ thể phải về Kiến Nghiệp nghiên cứu lại ... Quay sang hàn huyên với Lục Văn Phu, Đường Học Khiêm.
Vì đánh lừa đối thủ cảnh tranh, tranh thủ 2 năm phát triển quan trọng, lần mở rộng sản lượng, xây dựng cơ sở chế tạo siêu lớn ở Kim Sơn lần này, Trương Khác chỉ trao đổi với các lãnh đạo tỉnh, không để chính phủ Kim Sơn động can qua thay đổi quy hoạch khu công nghiệp, tránh tin tức sau khi công khai khiến đối thủ cạnh tranh chú ý.
Hồ Kim Sơn vỡ đê chưa nói tới thương vong và tổn thất tài sản cực lớn, còn gây ra ảnh hưởng cực tệ, hơn một năm qua chẳng có mấy xí nghiệp mới tới Kim Sơn đầu tư xây dựng nhà máy, một loạt mảnh đất công nghiệp để hoang. Điều này vừa vặn có lợi cho Cẩm Hồ tách cơ sở chế tạo di động tầm trung thấp ra ra cho Tân Nguyên và Cao Khoa KV cùng xây nhà máy.
Đợi tới khi nhà máy lắp ráp, dây chuyển sản xuất, nhà máy sản xuất màn hình, nhà máy phụ trợ xây xong tạo thành chuỗi sản nghiệp hoàn chỉnh mới để lộ mục đích, hiện quy hoạch chỉnh thể mới chỉ có trong đầu một vài người, không cần ngay từ đầu đã lớn tiếng nói cho đối thủ cạnh tranh: Sói tới rồi.
Bất kể là Cao Khoa KV hay Tân Nguyên đều sẵn lòng phối hợp, bản thân Cao Khoa KV rất cần cơ sở chế tạo lớn, Tân Nguyên cũng có được đơn đặt hàng lớn từ Cẩm Hồ. Hiện Cẩm Hồ tạm thời không đưa ra di động tầm thấp, tránh cạnh tranh trực tiếp với Cao Khoa Kv, Liên Tín ở mảng này, hưởng lợi nhuận ở cung ứng linh kiện hạch tâm.
Liên Tín muốn mở rộng sản lượng bị hạn chế lớn, Cát Kiến Đức là tảng đá chắn đường mà lúc này Liên Tín không thể vòng qua.
Mặt trời xế bóng, thời gian chưa quá 5 giờ, đường cao tốc Kim Sơn - Kiến Nghiệp xây xong, lộ trình giảm xuống còn trong 2 giờ, Lục Văn Phu còn có việc ở Kiến Nghiệp, không ở lại ăn tối.
Trước khi lên đường cao tốc, Trương Khác mời Lục Văn Phu vào xe của mình, thuận tiện bàn việc, hiện Cẩm Hồ tăng cường lực độ đầu tư vào Kim Sơn, cần trao đổi để tỉnh thông cảm.
Nói chuyện say xưa, chẳng nhận thấy được thời gian trôi đi, rời đường cao tốc, Lục Văn Phu phải xử lý công việc, nên chia tay nhau, Trương Khác và Trần Tĩnh đi thẳng về ngõ Học Phủ, hướng về phía Yến viên.
Nhìn đội xe của Lục Văn Phu biến mất tại đầu đường, Trương Khác vỗ đầu, làm như đột nhiên nhớ ra một chuyện nói với Trần Tĩnh: - Phó tỉnh trưởng Lục vừa mới ở trên xe nói với tôi một chuyện, cần phải để cô biết, tôi ngồi xe của cô nhé, trên xe nói không hết chuyện, tối cô mời tôi ăn cơm ... Nói xuong khom người chui luôn vào xe Trần Tĩnh.
- Phó tỉnh trưởng Lục nói gì? Trần Tĩnh vào xe, thấy Trương Khác cười tủm tỉm nhìn mình mà hồi hộp, tay thiếu chút nữa chống lên đùi Trương Khác, ngồi vào chỗ rồi ấn nút, tấm ngăn cách chầm chậm kéo lên, ngăn cách với khoang lái, khiến gian sau rộng rãi của chiếc xe xa hoa biến thành không gian riêng tư của hai người, lúc này mới thở phào: - Nói đi, tôi rửa tai lắng nghe đây.
- Em không nghe ra vừa rồi chỉ là cái cớ thôi sao? Sau khi tấm ngăn cách kéo lên, một chiếc bán nhỏ trải ra, có thể đặt tài liệu lên đó, Trương Khác chống tay lên bàn, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tĩnh: - Mời em ăn cơm tối, có được không? Nếu không được anh xéo về xe của mình.
- Người ta đâu có nhiều kinh nghiệm vụng trộm như anh. Trần Tĩnh hờn dỗi: - Anh chịu xéo về xe sao? Em rất muốn thấy đấy ... Nhìn Trương Khác vô lại đưa tay ra vuốt má mình, lại nở nụ cười rạng rỡ.
Trong khoang xe bất điều hòa, nhiệt độ hơi cao, Trần Tĩnh cởi chiếc áo khoác dầy ra, chỉ có chiếc áo len cà phê ôm sát người, tôn lên đường cong mê đắm mềm mại của nữ nhân thành thục, vòng eo nhỏ nhắn, mông nở nang, bầu ngực tròn căn cao vút, phía dưới chiếc quần dài thẫm màu, khiến Trần Tĩnh mang khí chất cao nhã mà quyến rũ.
Trương Khác giúp Trần Tĩnh cởi áo khoác ngoài ra đặt lên bàn, nhìn cô buông xõa mái tóc ra, khiến suối mây bồng bầy chảy xuống bờ vai thơm, làm khuôn mặt thêm dịu dàng.
Lúc này bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ lấy Kiến Nghiệp, rời đường cao tốc còn có một đoạn ngoại ô, đường rộng xe thưa, bên ngoài cửa trăng tròn vành vạnh, treo trên bầu trời sâu thẳm thần bí, nghe tiếng gió thổi ù ù bên ngoài, biết không khí lạnh đầu mùa đã tới.
Trương Khác và Trần Tĩnh không có cơ hội ăn cơm riêng với nhau, đám Lưu Minh Huy, Phó Tuấn thì dễ cắt đuôi, nhưng xe vào thành phố vừa vặn gặp phải Tạ Tử Gia ngồi xe Tạ Ý đi qua. Tạ Ý và vợ cùng Tạ Tử Gia muộn thế này còn chưa ăn cơm, thế là mọi người cùng tới một quán lẩu, tuy mất cơ hội ở riêng bên giai nhân, nhưng trong đêm đông lạnh lẽo thế này, ngồi chen chúc với nhau ở một bàn, náo nhiệt ăn lẩu cảm giác không tệ.
Ăn sắp xong, vợ chồng Tạ Ý đi tính tiền, đám Trương Khác, Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia vẫn ngồi lại trò chuyện.
Di động của Trần Tĩnh ở trên bàn rung lên, cô cầm lấy hơi nghiêng đầu nhìn số di động, rồi đưa cho Trương Khác nhìn, nghi hoặc hỏi: - Bất động sản Yến Viên gọi điện cho tôi làm gì nhỉ ... À ... Trừng đôi mắt đẹp hung ác hỏi Tạ Tử Gia: - Có phải lúc em đi quên khóa cửa để trộm vào nhà không?
- Đâu có, buổi chiều Tạ Ý lái xe tới đón em, em còn chuyên môn khóa cửa, không tin đợi Tạ Ý đến hỏi mà xem... Tạ Tử Gia đang định cười vô tội thì nụ cười cứng lại trên môi: - Á ... Mau chóng quơ lấy áo khoác đứng dậy định chuồn ra ngoài.
- Á cái gì? Trần Tĩnh tức thì có dự cảm không lành bao phủ trong lòng, tóm lấy tay Tạ Tử Gia: - Rốt cuộc em đã làm cái gì, không phải lại đốt cả phòng ngủ rồi đấy chứ?
- Không có gì, chị nhận điện thoại đi, em thấy trong tiểu khu dán giấy nói trước tết tây tổ chức hoạt rút thăm trúng thưởng gì đó, chắc là gọi cho chị vì việc này ... Tạ Tử Gia nói chưa hết lời đã chuồn ra tận cửa rồi.
Nhìn dáng vẻ này, Trần Tĩnh đã chuẩn bị tư tưởng đón nhận kết quả xấu nhất, nhận điện thoại xong thì Tạ Tử Gia cũng mất tích luôn rồi, bực tức kêu lên: - Con bé chết tiệt đó lại quên khóa vòi nước, lần này nước tràn ra tới tận cửa lớn. Cô cầm lấy áo khoác mặc vào, đau xót nói: - Không biết trong nhà bị ngập nước thành thế nào rồi, biết ngay không thể để con bé đó ở nhà một mình mà, thà nó dẫn trai về nhà làm bậy cũng chẳng tới mức này.
Trương Khác cười cùng cô đi ra, Tạ Tử Gia đã chui vào trong xe Tạ Ý, bày ra khuôn mặt vô tội, ngồi trong xe chắp tay cầu xin. Trần Tĩnh đi tới khéo cửa, nhưng Tạ Tử Gia đã khóa từ bên trong, cô chỉ biết tức tối giơ nắm đấm dứ dứ ngoài cửa xe.
Lưu Minh Huy buổi tối còn về Hải Châu, mọi người đều đã uống chút rượu, Trần Tĩnh bảo lái xe đưa hắn đi, Trương Khác lái xe đưa Trần Tĩnh và trợ lý của cô về Yến Viên, xem biệt thự của cô bị Tạ Tử Gia phá hoại thành bộ dạng gì.
Nước từ phòng tắm tầng hai tràn ra, Tạ Tử Gia chiều vốn định ngâm mình, đột nhiên bị chuyện khác ngãng ra, vứt luôn chuyện tắm rửa sau đầu, lỗ chống tràn ở bồn tắm bị khăn tắm bịt kín, nước tràn ra phòng ngủ, vào thư phòng, rồi từ cầu thang chảy xuống tầng một, đợi tới khi nhân viên quản lý tiểu khu nhìn thấy nước chảy ra ngoài nhà thì đã được 4 - 5 rồi.
Trần Tĩnh nghiến răng nghiến lợi gọi điện cho Tạ Tử Gia, tuyên bố sau này cô bé không được hoan nghênh nữa, sàn nhà ngâm nước hỏng hết rồi, nhờ Trương khác giúp thu dọn ít đồ riêng tư cho vào thùng giấy, chuẩn bị dọn tới chỗ khác ở.
- Đồ trong tủ đầu giường cũng phải mang đi ... Trần Tĩnh xếp dọn đồ trang điểm vào trong hộp, bảo Trương Khác lấy giúp đồ trong tủ, đột nhiên nhớ ra ngăn kéo cuối cùng trong tủ đầu giường toàn là quần áo lót của mình, vừa định bảo y đi thu dọn thứ khác thì nhìn thấy Trương Khác lấy một cái quần lót ren nhỏ xíu màu đỏ từ trong ngăn kéo ra.
Trần Tĩnh đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác vờ không nhìn thấy, tiếp tục dọn đồ trên bàn trang điểm, song từ gương nhìn thấy Trương Khác ngồi xổm ở đó giơ chiếc quần lót lên hướng về phía mình so, nhìn nụ cười bỉ ổi của y tựa hồ đang tưởng tượng ra cảnh mình mặc chiếc quần lót đó.
Trần Tĩnh không nhịn được cười, thả mình xuống giường, vươn tay ra cướp lấy chiếc quần lót màu đỏ trong tay Trương Khác, ngồi bật dậy, gắt giọng nói: - Giúp người ta dọn thư phòng đi, chỗ này không cần tên đại sắc lang nhà anh giúp nữa ...
- Giúp em dọn đồ lót đúng là tra tấn, món nào cũng không nỡ buông ra, ngồi nửa ngày trời chân sắp tê hết cả rồi. Trương Khác đứng dậy vặn hông, đi tới ôm lấy vòng eo mềm của cô, định hôn lên cặp môi cong cong vờ giận dỗi của Trần Tĩnh thì nghe thấy có người lên lầu, môi hai người chạm khẽ vào nhau rồi tách ra.
Trợ lý đi lên, bảo nhân viên quản lý tiểu khu đóng gói sách tài liệu trong thư phòng, Trần Tĩnh cũng nhanh nhẹn dọn đồ dùng riêng tư, lại còn phải giúp đồ gây họa Tạ Tử Gia dọn đồ, có người ngoài ở đây, không để Trương Khác giúp nữa.
Hứa Tư gọi điện tới thì Trần Tĩnh vừa thu dọn xong.
Trần Tĩnh đem chuyện Tạ Tử Gia làm nước ngập biệt thự kể cho Hứa Tư: - Cái con bé đừng thấy nó thông minh vô cùng, nếu như không có người trông coi, ngay cả tự chăm lo sinh hoạt cũng chẳng biết, lúc bé nếu nó ở nhà một mình, trước khi đi đâu phải ngắt điện bên trong nhà trước ... Giờ em phải tới khách sạn ở tạm một thời gian, sàn nhà bị ngâm nước quá lâu hỏng cả rồi, nhanh nhất phải mất cả tuần mới sửa xong, chị ở đâu.
Trương Khác ngồi bên ghế, nhìn trần Tĩnh đứng ở ban công nói chuyện điện thoại với Hứa Tư, thấy Trần Tĩnh nói tới đó có vẻ ngượng ngùng, thầm nghĩ Hứa Tư bảo cô ở tạm biệt thự bên hồ rồi.
- Lấy chìa khóa ở chỗ Trương Khác ạ? ... Vừa vặn cậu ấy ở nhà em. Trần Tĩnh chột dạ quay đầu nhìn Trương Khác, mặt đỏ dừ.