- Nghiệp vụ đầu đĩa của chúng ta hiện đã có thể từng bước thực hiện việc chuyển hóa này rồi. Nghiệp vụ di động mới bắt đầu, cần phải bồi dưỡng một thời gian. Cao Khoa Khoa Vương có điều kiện thành doanh nghiệp ủy thác của Cầm Hồ hay không thì hiện chưa cần suy nghĩ vội.
Trương Khác đặt cơ thể mềm mại của Hứa Tư lên đùi mình, tận hưởng xúc cảm tuyệt diệu từ cặp mông đầy đặn đàn hồi:
- Cẩm Hồ muốn thành nhà cung ứng linh kiện di động, phải tránh doanh nghiệp mượn nhãn hiệu kia lấy được linh kiện của Cẩm Hồ sản xuất ra sản phẩm cùng chất lượng, như thế phải thiết kế ra nhiều phương án ĐTDD khác nhau ...
- Cậu luôn lo nhân viên trung tâm thiết kế sản phẩm chỉ biết cầm lương sống qua ngày sao? Giờ thì không cần lo nữa rồi.
Trương Khác dụi đầu vào ngực Hứa Tư hít hà:
- Em đâu nhỏ nhen thế, chỉ sợ bọn họ cũng khát vọng thể hiện giá trị của mình ấy chứ.
Lúc nãy ở ngoài cửa sổ còn trời trong mây tạnh, vậy mà chớp mắt một cái mây đen đã ùn ùn kéo tới, mưa bắt đầu rơi, không biết Đường Thanh và Trần Phi Dung có gặp mưa không, nhưng có Phó Tuấn và lái xe công ty đi theo, chắc không đến nỗi.
Trương Khác tiếp tục giải thích cho Hứa Tư:
- Nếu như Trần Tĩnh muốn Cẩm Hồ cung ứng linh kiện cho bọn họ, thì hiện chúng ta cũng thể cung cấp bán thành phẩm đã cải biến di động i08 cho họ mà thôi, phải giữ địa vị thị trường của i19 không bị suy chuyển là được.
Hứa Tư đột nhiên hỏi:
- À nghe nói cậu đem chiếc di động mẫu tặng cho Phi Dung phải không?
- Tiểu Thanh và cô ấy thân thiết quá mà, tặng chiếc di động đó đi, em cũng xót chứ.
Trương Khác gãi đầu:
- Không dám nói hình vẽ hoa cỏ trên đó là tác phẩm của chị.
- Họ có thích không?
Hứa Tư lo lắng hỏi:
- Cái di động đó ai thấy cũng thích, nếu không chị Tương đã chẳng tới chỗ chị kể chuyện.
Đinh Hòe sẽ không lắm mồm, hôm qua di động của Trần Phi Dung bị Tương Vi nhìn thấy, đương nhiên là cô ta kể với Hứa Tư.
Hứa Tư cười nhu mì:
- Thích thì tốt, sau này cậu có thể chăm chú thiết kế những thứ tinh xảo lấy lòng các cô gái rồi.
- Em làm gì có tâm tình, có thời gian, nếu có để thời gian ấy bên chị còn hơn.
- Tôi chẳng thèm tin lời của cậu ...
Hứa Tư bĩu môi nguýt y một cái, thấy đã tới trưa, liền cùng Trương Khác đi ăn cơm, ăn trưa xong Trương Khác còn phải đi dạo phố với Đường Thanh, mấy ngày này y thực sự cảm thụ được lời "thân này ví xẻ làm hai được."
Qua một trận mưa rào buổi sáng, không khí Hông Kong đột nhiên trở nên mát mẻ, có chút cảm giác nhập thu rồi.
Đối với người Hong Kong mà nói cảm giác này sẽ không kéo dài được lâu, có lẽ mai thôi mùa hè sẽ lại quay về, nhưng đối với Đường Thanh và Trần Phi Dung mà nói, thế là hai cô không phải trốn trong những căn phòng máy lạnh nữa, gọi Trương Khác đi dạo phố Hong Kong.
Tối sẽ bay về Kiến Nghệip, nên đây là nửa ngày nghỉ cuối cùng rồi.
Tới phía trước cửa hàng bách hóa Tân Thế Giới, nhìn thấy một cái sân khấu che vải lam, vây xung quanh có rất nhiều người giơ tay trên đầu đung đưa, trên sân khấu truyền ra tiếng hát của Giang Đại Nhi, Đường Thanh hưng phấn nói:
- Là Giang Đại Nhi đích thân đi tuyên truyền phải không, mình chưa bao giờ được trực tiếp nghe cô ấy hát.
Rồi một trái một phải nắm tay Trương Khác và Trần Phi Dung kéo đi về phía sân khấu.
Đám Trương Khác chen lấn được tới trước sân khấu thì không còn nghe thấy giọng ca của Giang Đại Nhi nữa, bản thân Giang Đại Nhi cũng chẳng thấy đâu, lúc này chỉ có tám cô gái mặc váy xanh, đi tất lưới đang biểu diễn.
- Ôi tiếc quá, vừa mới hát xong.
Trương Khác thì chẳng sao cả, đứng ở phía dưới sân khâu ngắm nhìn các thiếu nữ mỹ lệ mép váy tung bay, cặp đùi trắng như ẩn như hiện, thi thoảng còn thoáng thấy chiếc quần lót màu đen, tuyệt đối chẳng kém hơn nghe Giang Đại Nhi hát.
Triệu Hải Chu vừa mới tới Hong Kong phụ trách công ty tiêu thụ nhìn thấy Trương Khác đang ngó nghiêng, còn tưởng ông chủ đi thị sát, vội vàng lấy tinh thần từ phòng thay y phục đi ra:
- Khác thiếu gia tới rồi, hay là vào chỉ đạo công tác cua chúng tôi ...
- Có gì cần chỉ đạo chứ?
Trương Khác nhìn vẻ háo hức mong đợi của hai cô gái, chắc muốn vào phòng thay đồ phía sau gặp Giang Đại Nhi nên gật đầu theo Triệu Hải chu.
Giang Đại Nhi đúng là đang thay y phục bên trong, tiếc là bị Lý Nguyệt Như và Hứa Duy dùng nhựa plastics che đi, chỉ lộ đầu ra ngoài cùng bóng dáng mờ mờ của tấm thân mạn diệu, không biết mặc xong y phục chưa, nhưng đô người thế này, chẳng thể thò đầu vào nhìn được, Trương Khác chép miệng tiếc nuối.
- A! Sao cậu tới đây?
Giang Đại Nhi quay đầu lại, vui mừng nhìn Trương Khác vén rèm cửa đi vào, trong lòng trào dâng chúc xúc cảm thẹn thùng vui sướng, mặc dù có tấm nhựa che rồi, nhưng cô hiện mặc đồ lót, mặt như nhuốm một lớp mây hồng, kiều diễm vô song, lên tiếng chào hai cô gái.
Trần Phi Dung và Hứa Duy là hàng xóm lâu năm, quan hệ tất nhiên thân thiết, đi tới nói chuyện với Hứa Duy còn giúp cô cầm tấm nhựa che Giang Đại Nhi.
- Hôm qua chị gọi điện cho mẹ chị mới nghe nói em tới Hong Kong chơi mà chẳng biết lên hệ với em ra sao.
Hứa Duy nói chuyện với Trần Phi Dung xong, lại quay sang hỏi Trương Khác:
- Sao cậu không tới Ảnh Loan Viên ở, phòng ở đó để trống mà, cần gì vào khách sạn ở chứ?
- À!
Trương Khác mắt né tránh, Hứa Tư ở Ảnh Loan Viên, cho y thêm vài lá gan nữa y cũng không dám đưa Đường Thanh vào đó ở, y đã điên đâu, bịa bừa:
- Không thể để các chị kiếm được cớ lười việc được.
Đường Thanh đi tới giúp Lý Nguyệt Như cầm tấm nhựa, mỉm cười với Hứa Duy:
- Vậy đợi lần sau Phi Dung tới, bọn em sẽ ở Ảnh Loan Viên.
Câu này làm tim Trương Khác giật đánh thót, không dám nhìn Đường Thanh.
Đường Thanh lại quay mặt vào trong nhìn Giang Đại Nhi, thốt lên:
- Chị Đại Nhi, chị đẹp thật đấy.
Giang Đại Nhi mặt càng đó, Trương Khác trông thấy cố kiềm chế kích động tới "giúp", có điều tình cảnh y bây giờ không hay chút nào, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ không nói gì.
Sáu giờ chiều máy bay cất cánh, mà Thịnh Hạ thì 5 giờ 30 tới Hong Kong, nên bọn họ chỉ ngồi chơi được một chút rồi tới sân bay đợi Thịnh Hạ.
Diệp Kiến Bân theo Trương Khác về Kiến Nghiệp, nghiêm túc tính ra, vì chuyện quỹ đầu tư, Diệp Kiến Bân đã bị nhốt ở Hong Kong sáu tháng rồi.
Ngày 2 tháng 10, nguy cơ kinh tế Hàn Quốc bộc phát, tới ngày 3,4 đồng Won lên tục điên cuộc sụt giá 8.8%.
Không một ai dự liệu được chuyện xảy ra nhanh như thế, cả Trương Khác cũng không, may là trước đó bọn họ không quá tham lam, sau khi thu tay ở Indonesia đã chuyển chiến tuyến sang đó, nên mới nắm bắt được cơ hội.
Từ khi cơn bão tài chính bùng phát cho tới nay, đám Trương Khác đã mò được ở trong đó số tiền kếch xù 250 triệu USD.
Mặc dù kinh tế Châu Á sẽ còn tiến thêm một bước tới mép bờ sụp đổ rồi mới có cơ hội cải thiện, song đầu cơ tiền tệ sẽ càng ngày càng bị hạn chế, dù sao các ngân hàng cung cấp công cụ giao dịch cho những kẻ đầu cơ tiền tệ cũng cảm thấy sợ hãi cơn bão tài chính ngày càng lan rộng này rồi.
Cơn bão tài chính Châu Á đã bắt đầu gây ảnh hưởng lớn tới hệ thống tài chính Âu Mỹ.
Những điều này tiến một bước áp ngân hàng đầu tư tham dự vào hoạt động đầu cơ.
Trừ một phần tài chính tiếp tục để lại trong quỹ cho Nick Leeson tiếp tục tiến hành giao dịch đầu cơ thì đại bộ phận tiền sẽ chuyển vào tài khoản bí mật, dùng một năm hoặc nhiều hơn nữa để rửa sạch mới có thể đầu tư vào thực nghiệp trong nước.
Nghiêm khắc mà nói thì số tiền này kiếm được không phải là phi pháp, nhưng phải chiếu cố tới tâm tình của người dân khu vực trải qua khủng hoảng, cả Ái Đạt lẫn Thịnh Hâm đều muốn tiến vào thị trường Đông Nam Á.
Mặc dù 250 triệu nhìn khủng khiếp thật, nhưng so với thị trường 500 vạn dân của ĐNÁ thì không đáng nhắc tới.