Trương Khác nhìn Diệp Kiến Bân, Tôn Thượng Nghĩa, không biết Tôn Thượng Nghĩa có gì phát hiện việc giữa Diệp Kiến Bân và Tôn Tịnh Hương hay không.
Công tác nghiệp vụ cụ thể của thương vụ Cẩm Hồ do nhóm Tiêu Tấn thành, Tưởng Vi, Chu Nhất Bình phụ trách, nhưng mục đích mà thương vụ Cẩm Hồ thành lập sẽ không lấy nghiệp vụ phát triển ổn định là mục đích.
Tôn Thượng Nghĩa có lực ảnh hưởng trong quần thể thương nhân người Hoa tại Đông Nam Á, mà Diệp Kiến Bân khi thao tác lên như cá gặp nước đối với hệ thống của quốc nội cùng với mạng lưới nhân mạch hiện có của Cẩm Hồ. Để cho hai người họ cùng phụ trách thương vụ Cẩm Hồ hẳn là sự phối hợp thích hợp nhất. Chỉ là giữa hai người lại nhét một Tôn Tịnh Hương, trông có vẻ hơi quỷ dị.
Trương Khác chỉ có thể bịt tay trộm chuông không thấy sự tồn tại của Tôn Tịnh Hương, lại nói trong khu chung cư Thanh Niên của Kiến Nghiệp còn một tiểu yêu tinh khiến người đau đầu. Tuy nhiên người đang ở Hồng Kông, bên người có Đường Thanh, y chỉ có thể đặt toàn bộ tâm tư lên người cô nàng này.
Từ bến tàu đến sân bay có một đoạn đường, lúc này tinh không vạn lí, xe chạy trên đường Tân Hải, có thể thấy mặt nước biển trong vắt như ngọc bích.
Đường Thanh gọi điện thoại tới, hỏi họ đã xuất phát hay chưa, cô đã đến sân bay rồi.
- Bọn mình đã đi rồi, rất nhanh sẽ đến sân bay thôi. . .
Trương Khác nói cho Đường Thanh:
- Máy bay sắp đến cảnh nội Hồng Kông rồi chứ?
Đường Học Khiêm, Tống Bồi Minh suất lĩnh đoàn đại biểu chiêu thương dẫn tư của Hải Châu ngày hôm nay đến Hồng Kông, hôm nay Đường Thanh không theo Trương Khác đến hải vận Nam Dương tham quan, mà là chuẩn bị đến sân bay trước để đón khách.
Trương Khác cùng Tôn Thượng Nghĩa, Diệp Kiến Bân cũng từ bến tàu chạy đến sân bay đón khách.
Bởi lần này người Hoa rút vốn khỏi Indonesia với quy mô rất lớn, lại cực kỳ vội vàng, thương vụ Cẩm Hồ cũng thành lập trong vội vàng, muốn chuyển dời vốn đến quốc nội, còn có rất nhiều công tác phải làm.
Lợi ích trước tiên đương nhiên phải để lại cho Hải Châu.
Sau khi Trương Khác đến Hồng Kông, dưới sự dẫn dắt của Quách Tùng Duyên, Trần Văn Thông, cùng đại biểu Hoa thương Indonesia tiến hành tiếp xúc mật thiết, một mặt là trực tiếp làm chuẩn bị dẫn vốn cho thương vụ Cẩm Hồ, một mặt cũng thông tri bên TP. Hải Châu vội vàng tổ chức các xí nghiệp có nhu cầu huy động vốn tới Hồng Kông tiếp xúc với Hoa thương Indonesia.
Thời gian rất gấp, cũng không kịp an bài các Hoa thương Indonesia đến nội địa.
Cũng chỉ thời gian một tuần, Đường Học Khiêm, Tống Bồi Minh đã làm rất nhiều công tác, đoàn đại biểu chiêu thương dẫn tư qua đây với đội hình khổng lồ. Nhóm Trương Khác chạy tới sân bay. Chuyến bay từ Kiến Nghiệp đã hạ cánh. Đường Học Khiêm suất lĩnh đoàn đại biểu chờ ở đại sảnh đón khách.
Trong đội ngũ của đoàn đại biểu nhìn thấy các bóng hình quen thuộc Lý Minh Học, Lý Nghị Hoa, Trần Tĩnh, Úc Bình, Đinh Văn Tường, cậu của Hứa Tư là Thi Vệ Trung lần này cũng theo đoàn đến Hồng Kông.
Trương Khác bước nhanh vào đại sảnh, đón Đường Học Khiêm, cười nói:
- Chạy hết nước mà vẫn chậm nửa bước. Bác Đường, mọi người vừa mới xuống phi cơ, giờ đến khách sạn nghỉ ngơi một chút đi. . . Buổi tối cháu sẽ tẩy trần cho mọi người, gặp mặt Hoa thương Indonesia thì an bài vào mai mốt.
Tôn Thượng Nghĩa, Diệp Kiến Bân cũng nhiệt tình đi qua nói chuyện với Đường Học Khiêm, Tống Bồi Minh.
Thị trưởng Tô Dật Quần cũng ở trong đội ngũ, nhất nhị bả thủ của TP. Hải Châu lần này đều xuất động, vì thể hiện sự coi trọng đối với hoạt động chiêu thương dẫn tư lần này. Tô Dật Quần hình như hoàn toàn quên mất mâu thuẫn trước đó giữa hắn và Trương Khác, biểu hiện ra cũng rất nhiệt tình.
Tình thế mạnh hơn người mà. Không được phép hắn không cúi đầu, dù Lý Viễn Hồ đối với Cẩm Hồ cũng dần dần sinh ra hảo cảm.
Trương Khác cũng có thể bảo trì lễ ngộ cơ bản đối với Tô Dật Quần, Tô Dật Quần dù sao cũng là người của Lý Viễn Hồ, tuy nói sau đó cũng phải chịu lạnh nhạt, nhưng sau khi Cẩm Hồ giành được cường thế, Tô Dật Quần tại Hải Châu cũng không cản trở nữa, Cẩm Hồ cũng phải có độ lượng, để mà lôi kéo một số lực lượng trung gian qua.
Đường Thanh như con chim nhỏ kéo cánh tay ba cô, khi đứng cùng Trương Khác ở trong đại sảnh nói chuyện với mọi người, cũng sẽ thỉnh thoảng kéo ống tay áo Trương Khác một cái, bộ dạng hết sức ngọt ngào.
Tưởng Vi trong bộ quần áo đoan trang phụ trách công tác tiếp đãi cụ thể, an bài thành viên của đoàn đại biểu đi ra đại sảnh đón khách, xe buýt đang đợi ở trước đại sảnh.
Đường Học Khiêm, Tống Bồi Minh đều kiên trì ngồi cùng xe buýt với mọi người. Tôn Thượng Nghĩa, Diệp Kiến Bân đương nhiên cũng lên xe buýt đi cùng. Trước khi lên xe, Trương Khác nói với cậu của Hứa Tư:
- Cậu có liên hệ với chị Hứa Duy không? Hay là cháu gọi điện thoại, gọi chị ấy qua tham gia tiệc tẩy trần buổi tối luôn?
Đang lúc hoàng hôn, mặt trời chiều đằng xa chiếu lên cánh cửa sổ xe trong veo, cánh cửa thủy tinh như một mặt gương lóng lánh ánh vàng. Trương Khác đứng ở bên cạnh cửa xe gọi điện thoại cho Hứa Duy.
Đợi khi điện thoại nối được rồi, y lại nói với Thi Vệ Trung:
- Trong số các Hoa thương Indonesia muốn tham gia hiệp đàm, có mấy xí nghiệp Công nghiệp nhẹ muốn dời khỏi Indonesia. Cháu xem qua liệu, có hai xí nghiệp có điều kiện rất tốt, tuy nói trong cơn bạo loạn nhận được trùng kích, tổn thất khá lớn, nhưng căn cơ vẫn còn, rất thích hợp cho các xưởng máy móc nông nghiệp hợp tác với họ -- hơn nữa, họ nóng lòng rút khỏi Indonesia, chúng ta khẳng định có thể chiếm được tiện nghi.
Trương Khác lặng lẽ cười, còn nói thêm:
- Cháu đã sớm bảo người giao tư liệu của xưởng máy móc nông nghiệp cho họ rồi, ngày mai sẽ để Cẩm Hồ phái nhân viên phối hợp với bên chú, tranh thủ đàm phán sơ bộ, sau đó đưa họ đi thực địa tham quan một chút.
Xưởng Máy móc nông nghiệp là danh xưng sớm nhất, công ty cổ phần Hải Châu thực hành cải chế, xưởng liền thay tên là công ty cơ giới Hải Châu, sau đó lại đem xí nghiệp chế tạo máy móc, thiết bị tương ứng của Cục Công nghiệp nhẹ TP. Hải Châu nhập vào, thay tên là tập đoàn Công nghiệp nhẹ Hải Liên, do Thi Vệ Trung dẫn đầu quản lý.
Cơ sở chế tạo thiết bị Công nghiệp nhẹ của Hải Châu rất yếu kém, dự trữ nhân tài, kỹ thuật cũng không có ưu thế, tuy nói mấy năm nay Công nghiệp nhẹ Hải Liên có phát triển rất lớn, thế nhưng tại quốc nội vẫn không có ảnh hưởng gì, dù sao nhà cao tầng không thể xây ở trên cát.
Nối điện thoại rồi, Trương Khác bảo Hứa Duy trực tiếp đến khách sạn Bán Đảo hội hợp, Thi Vệ Trung cười nói:
- Còn phải đa tạ cháu đã đặt chuyện này ở trong lòng. . .
- Chuyện của cậu, cháu có thể không đặt ở trong lòng sao?
Trương Khác cười nói:
- Lần này trong thành phố không phải là quyết định yêu cầu công ty Hải Châu tiến thêm một bước mở rộng hạn ngạch cổ phần của tầng quản lý sao? Trong thành phố muốn kiếm càng nhiều tài chính dùng đến các phương diện khác, cũng đồng thời vì đề cao tính tích cực của tầng quản lý. Phương án cụ thể cháu còn chưa rõ lắm. Tóm lại là cổ phần càng nhiều, giá thành phẩm phải trả cũng càng cao, tránh để lại hậu hoạn cho người khác. Tài sản quốc hữu chung quy không thể bán vãi, thậm chí sẽ cho phép công nhân mua cổ phần. Lần này nếu có thể gầy dựng cơ sở, Công nghiệp nhẹ Hải Liên sẽ có phát triển lớn. Nhìn vào ngày sau, lần này cậu phải lấy đủ mức cổ phần, tài chính không cần lo lắng, trong tay chị Hứa Tư có rất nhiều tiền để không, khoảng 10 triệu thì không có vấn đề gì. . .