Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khác đi theo, trong tay Đỗ Phi chỉ có một cái đèn pin, chiếu vào cửa sổ tối đen của nhà ăn, đột nhiên chiếu vào hai bóng người trên tầng hai, Trương Khác giật nảy mình, nhìn tình hình có vẻ vì trốn giáo viên nên định nhảy từ trên xuống.

Tuy nói là tầng hai, nhưng cũng cao tới 5 - 6 mét, thêm vào chiều cao ban công phải thành 6 - 7 mét, nhảy xuống chẳng chết nổi, nhưng gãy xương thì là cái chắc.

Cửa sổ tầng hai bệ rất dốc, chui ra rồi khó mà leo vào được, đứng ở trên bệ cửa sổ còn không có cái gì để bám, không cẩn thận ngã xuống như chơi.

Trương Khác vội vàng gạt đám đông sợ tới sững người ra chen lên phía trước, nghe thấy Đỗ Phi quát:

- Lý Quý, mày là thằng hèn, sợ gì đám con rùa phòng chính giáo. Năm xưa bố mày đấm Tào Quang Minh gẫy sống mũi, ông ta còn chẳng dám rên một cái, máy giỏi thì dẫn Nhược Hồng đi bằng cầu thang xuống đây cho tao ...

Đèn pin chiếu sang tường bên cạnh, tránh chiếu vào người khiến họ hoảng loạn.

Trương Khác không ngờ Đỗ Phi chửi bới còn ổn định được lòng người, thằng này trưởng thành hơn rất nhiều, y nhìn thấy một đống bao tải ở cầu thang, liền chạy tới bên ra đặt dưới sân xi măng, đám học sinh bên cạnh tỉnh ra, đi tìm những thứ mềm nhét vào.

Trương Khác kéo Tiêu Xuân Minh lại, nói:

- Mày kiếm vài người đi lên giúp bọn họ trèo vào ...

Rồi bảo Đỗ Phi:

- Mày để ý Lý Quý, tao để ý cô bé, nếu ai lỡ tay rơi xuống thì chạy tới đỡ, cẩn thận đừng để họ ngã đầu bị chạm đất ...

May là độ cao có 6 -7 mét, tốc độ cùng lực va đập không quá lớn, có thể đỡ được.

Tiêu Xuân Minh dẫn ba nam sinh to khỏe chạy lên cầu thang, Đỗ Phi cũng có chút căng thẳng, nghe Trương Khác nói vậy, cơ bắp như cứng lại, ai muốn bạn học ba năm trời sáng chiều bên nhau xảy ra sự cố chứ?

Cảnh trước mắt cũng làm cho các giáo viên hết hồn, nếu có một học sinh nào lỡ tay rơi xuống thì bọn họ cuốn xéo hết, làm sao dám nói gì kích thích hai học sinh đó? Nhẹ nhàng dỗ dành, hai giao viên nam cường tráng đưa tay ra giữ y phục hai học sinh để tăng thêm an toàn.

Thời buổi này còn thiết kế loại cửa sổ như thế, ****, mùa hè y phục mỏng manh, chưa chắc đã chịu nổi cơ thể con người, nhưng người ai đầy mồ hôi, trơn tuột, không dám giữ chặt cơ thể.

Lý Quý khỏe hơn còn đỡ một chút, Hứa Nhược Hồng lúc này người bắt đầu run rẩy rồi, nếu không phải có giáo viên tóm lấy góc áo, chỉ sợ đã rơi xuống.

Tiêu Xuân Minh chẳng hiểu lấy đâu ra một sợi thường nilong, Lý Quý buộc quanh eo Hứa Nhược Hồng trước, bận rộn mãi mới trượt được xuống đất.

Trương Khác mấy ngày qua ở lớp cũng làm quen với những bạn họ thân thiết của Đường Thanh và Đỗ Phi. Lý Quý và Hứa Nhược Hồng đều là học sinh đạo đức lẫn học tập tốt, không ngờ trước kỳ thi tốt nghiệp xảy ra chuyện này.

Đợi ở phía dưới toàn thân Trương Khác cũng toát mồ hôi, đợi cả hai xuống rồi đẩy ra ngoài:

- Mau về lớp đi, đừng ở đây bêu xấu nữa ...

Nếu trốn trong góc ôm ấp nhau bị giáo viên nhìn thấy, nhiều lắm bị mắng vài câu, làm cái việc khiến mọi người hết hồn hết vía này, nói không chừng bị xử phạt nặng.

Lý Quý dìu Hứa Nhược Hồng đi ra ngoài, giáo viên phòng chính giáo chiếu đèn pin vào, quát:

- Hai em kia, đứng lại cho tôi.

Cả hai chạy càng nhanh, đến khi giáo viên xuống được cầu thang thì không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đại khái có Trương Khác ở đó, giáo viên chỉ mắng học sinh ở hiện trường vài câu rồi về văn phòng, đám học sinh cũng tản đi.

Trương Khác về lớp học, bên trong vẫn yên tĩnh, Lý Quý và Hứa Nhược Hồng ở chỗ ngồi, trông có vẻ thấp thỏm, Đỗ Phi ném cho mỗi người một *** Coca, trêu:

- Trốn ở đấy làm trò hay ho gì đấy, sao trông như vừa nhảy từ tầng hai xuống vậy.

Đường Thanh thấy y phục Trương Khác hơi bẩn, ngạc nhiên hỏi:

- Í, đi làm ăn trộm à, sao mà toàn bùn thế.

Trương Khác đưa *** coca cho Đường Thanh, nhe răng cười:

- Đi bắt trộm.

Tiêu Xuân Minh đi vào, đắc ý nói:

- Các bạn nói xem mình nhìn thấy cái ở tầng hai ... Ư..ư...

Chưa dứt câu bị cô bạn đi cùng bịt lấy miếng.

Lý Quý, Hứa Nhược Hồng mặt đỏ dừ không dám nói một lời.

Ài, nam nữ thanh niên 18, 19 tuổi rồi, xảy ra chuyện đó còn chẳng phải quá bình thường à? Chẳng qua Nhất Trung áp chế quen rồi nên học sinh tương đối đơn thuần thôi.

Cô gái đi cùng Tiêu Xuân Minh ngồi xuống bên cạnh Đường Thanh thì thầm kể chuyện vừa mới xảy ra, Đường Thanh mắt trợn tròn:

- Hai bạn gan thật đấy, nhà ăn mới tối om om, sao hai bạn dám ở trong đó.

Trương Khác chào thua, có tối người ta mới rúc vào công chúa ạ, nhìn đồng hồ, đã quá chín giờ rồi, còn nửa tiếng tự ôn tập nữa, giờ này Trương Khác sẽ cùng Đường Thanh ra thao trường tản bộ tán gẫu.

Đường Thanh cất sách vào cặp, bảo Trương Khác đeo giúp, nói với đám Hứa Nhược Hồng:

- Đi với bọn mình ra thao trường, các bạn ở trong lớp cũng chẳng còn tâm tư học bài nữa.

Ngồi xuống bãi cỏ trò chuyện, Trương Khác mới biết cô gái đi cùng Tiêu Xuân Minh tên là Trương Lôi.

Hải Châu Nhất Trung trường trung học trọng điểm quốc gia, không khí học tập rất cao, học sinh yêu nhau đại đa số là học sinh thành tích học tập lẫn đạo đức tốt, nếu tướng mạo bình thường, thành tích học tập bình thường thì ở Nhất Trung không có quyền yêu đương.

Tiêu Xuân Minh, Lý Quý và Hứa Nhược Hồng đều điển nguyện vọng một là Đại học Đông Hải, Trương Lôi điền Đại học Sư phạm, chẳng trách Trương Khác không hề có có ấn tượng gì về cô gái này.

Ngồi nghe bọn họ nói về sợ hãi và hi vọng vào kỳ thi sắp tới, Trương Khác nhớ lại tâm tình thực sự của mình trước kỳ thi, chỉ có dày vò vì biết Đường Thanh sắp đi nước ngoài, với tương lai chỉ có sợ hãi chẳng hề mong chờ gì.

Xảy ra biến cố vừa rồi, quan hệ giữa y và Tiêu Xuân Minh, Lý Quý trở nên thân thiết, thi thoảng cùng nhau trốn học tới phòng bóng bàn cạnh trường chơi.

Thời gian này Trương Khác sống hết sức tiêu dao, nếu chẳng phải Diệp Kiến Bân mỗi ngày gọi ba bốn cuộc điện thoại giục y sang Hong Kong thì cuộc sống này có thể gọi hoàn mỹ rồi.

Lịch sử không nhất định cứ đi theo bươc tiến định sẵn, nhưng xu thế lịch sử cũng không phải có thể dễ dàng thay đổi.

Ngày 18 tháng 6, các quỹ tài chính Phương Tây lấy Soros đứng đầu, đồng loạt bán ra đồng Bạt (Thái), kiến đồng tỷ giá đồng Bạt giảm thê thảm.

Ngân hàng TW Thái Lan cầm cự ba ngày rồi triển khai phản kích, đạt thành hiệp nghị với chính phủ Singapore dùng 12 tỷ USD mua lại đồng Bạt, tiến hành cấm chỉ ngân hàng bản địa cho tổ chức đầu cơ quốc tế vay đồng Bạt, chiêu quyết liệt nhất là tăng lãi suất cho vay qua đêm lên 150 lần.

Do nguồn tiền đột nhiên thắt chặt, lãi suất tăng cao, không thể phát huy tác dụng đòn bẩy của công cụ giao dịch, khiến tổ chức đầu cơ quốc tế ứng phó không kịp, vội vàng rút lui.

Tính toán sơ bộ cuộc tấn công chưa tới 10 ngày này bọn họ tổn thất 300 triệu USD, coi như bị trúng một đòn đau, đồng bạt khôi phục lại tỉ giá.

Mặc dù Thái Lan dùng hết bản lĩnh, kéo được đồng Bạt từ mép vực lại, tổn thất cũng khá là nhẹ, nhưng Diệp Kiến Bân nghiên cứu tình hình tài chính ĐNÁ gần một năm, đã đoạn định được còn đánh tiếp thì Thái Lan đã hết chiêu rồi.

Đối với các nước ĐNÁ mà nói, thắng lợi này chỉ là cái giãy chết cuối cùng mà thôi, không tổn hại được tới nguyên khí mấy tổ chức đầu cơ quốc tế cỡ lớn, cũng không cứu nổi ĐNÁ khỏi vận mệnh khủng hoảng tài chính.

Sau thất bại, thị trường trái phiếu Âu Mỹ không ngừng trượt dốc, có lý do tin rằng các tổ chức đầu cơ kia đang tích cực bán trái phiếu quốc gia để huy động tài chính lớn hơn mở rộng quy mô và lực độ công kích.

Cuộc chiến còn chưa nổ ra, các sở giao dịch ngoại hối toàn cầu đã sặc mùi khói súng, trừ tổ chức đầu cơ lấy quỹ Quantum, quỹ Tiger cầm đầu ra thì người vững tin vào tình thế tương lai chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK