Tàu đi vào địa phận tỉnh Đông Hải, trời sáng dần, nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi xuống như bông, những cánh đồng xanh, khu nhà xám xịt đều bao phủ trong trận tuyết đầu mùa.
Đường Thanh và Lý Hinh Dư quấn chăn ngồi dậy, hai khuôn mặt trắng muốt ghé vào cửa sổ nhìn tuyết bên ngoài.
- Không biết tuyết rơi bao nhiêu lâu rồi, nói không chừng tới Kiến Nghiệp, tuyết đã phủ đầy mặt đất ...
Mùa đông ở Hong Kong thậm chí không mang lại cảm giác mùa thu cho người ta, Đường Thanh thích mùa đông ở Đông Hải, thích thời tiết bốn mùa rõ ràng, lại không tới mức lạnh thấu xương như phương bắc, ngày đầu tiên về Kiến Nghiệp đã có tuyết rơi, làm cô rất hưng phấn.
Lý Hinh Dư liếc trộm Trương Khác, nhớ đêm hai người uống rượu ngắm tuyết ở Hong Kong, chẳng biết tới khi nào mới có cơ duyên như vậy nữa, siết chặt chăn lại, ổn định tâm thần xao động, chuyên tâm ngắm tuyết phủ trên đồng.
Cho dùng cùng một địa khu, nhưng kinh tế phát triển khác hẳn nhau, phía đông bắc Đông Hải mặc dù sát biển nhưng lại cách xa lưu vực Tiểu Giang, điều kiện cảng biển không được lý tưởng, cơ sở công nghiệp yếu cho điều kiện kinh tế kém hơn thành phố phía nam, ngoài cửa sổ chỉ nhìn thấy những mảnh ruộng ngút ngàn, chẳng có mấy hơi thở của thành thị.
Lý Hinh Dư thấy Trương Khác nhìn ngoài vẻ mặt trầm ngâm, còn thuận tay viết gì đó lên sổ, hơi ngoẹo đầu sang nhìn, thấy Trương Khác viết rất tháu, không nhìn ra được, chỉ mỉm cười, không hỏi y đang viết cái gì.
Có lẽ là vì gió tuyết cho nên thời gian tàu tới Kiến Nghiệp hơi chậm một chút, vào ga thì đã hơn 8 giờ rồi, đám Trương Khác rửa ráy dọn dẹp hành lý xuống tàu, lúc này mới nhớ ra hỏi Phó Tuấn chuyện đêm qua xử lý ra sao?
- Cảnh sát phê bình giáo dục chúng một chập ... Nhưng nhìn bọn chúng không giống tiếp nhận phê bình giáo dục.
Phó Tuấn đáp.
Đặc quyền chỉ có giới hạn, huống chi đối phương còn chưa có hành vi xâm hại thực sự, cũng chỉ có thể giáo huấn một trận.
Xã hội hiện nay có đặc quyền lớn tới mấy cũng không thể vì người ta trợn mắt nhìn mình hay có vài lời bất kính là có thể dẫm chết người ta, nhưng những kẻ có chút quyền thế thôi thì lúc nào cũng tưởng mình bố đời, đứng đầu thiên hạ.
Trương Khác chẳng để chuyện này trong lòng, coi chuyện như vậy là xong, sau khi tàu vào ga, bọn họ ra hành lang chuẩn bị xuống tàu, không nhìn thấy đám Tóc Dài hôm qua.
Rắc rối sau khi xuống tàu mới quấn lấy, Trương Khác vì tránh hai cô gái bị chen lấn nên đợi một lúc mới xuống, ra ga tàu nhìn thấy lái xe phía Kiến Nghiệp tới đón, lúc này tên Tóc Ngắn dẫn hai cảnh sát từ bên cạnh đi tới, mặt rất vênh váo, chỉ mặt Trương Khác:
- Con mẻ mày chứ, giờ thì ra vẻ cho bố mày xem nào.
Rồi ra lệnh cho cảnh sát:
- Bắt hết bọn chúng về đồn công an, giám đốc Vương chính do thằng này đá vào bụng ... Gọi là gì nhỉ, hiệp trợ điều tra đúng không? Bắt hết bọn chúng về hiệp trợ điều tra.
Trương Khác nhíu mày, không ngờ gặp phải loại dây dưa đeo bám như thế, nếu đổi lại là người khác, há chẳng phải bị bọn chúng ức hiếp thê thảm? Thật đáng hận.
Tên tóc dài tự xưng "giám đốc Vương", cùng một cảnh sát đứng đằng xa nhìn sang bên hài, nhìn cấp hiệu ở vai thì là cảnh sát cấp hai, hẳn là nhân vật kiểu đồn trưởng đồn cảnh sát, Trương Khác không nói gì, móc di động ra.
- Các người là cảnh sát của ga hay là cảnh sát của đồn công an Tân Mai Viên?
Phó Tuấn đi tới chặn giữa tên cảnh sát kia và nhóm Trương Khác.
- Nói lắm mồm thế làm gì, chúng tôi nhận được tin báo cảnh sát, mời các người về đồn hiệp trợ điều tra, các người nên ngoan ngoãn một chút, đừng chuốc khổ vào người.
Một tên cảnh sát quát.
Trương Khác vỗ vai Phó Tuấn, bảo hắn tránh ra, đưa di động cho tên cảnh sát, chỉ tên cảnh sát cấp hai đằng xa:
- Mời lãnh đạo các anh nhận điện thoại đi! Chúng tôi sẽ theo các anh tới đồn công an hiệp trợ điều tra, các anh muốn sao cũng được.
Rồi âm trầm bổ xung một câu:
- Còng chúng tôi đưa về cũng được.
Nói cho cùng hai tên cảnh sát không dám còng bọn họ thật, chẳng qua muốn kiếm cái danh nghĩa mập mờ làm khó bọn họ một chút, hơn nữa bọn chúng cũng không phải là cảnh sát của ga tàu, đồn công an Tân Mai Viên có phạm vi quản hoạt ngoài ga tàu, làm vậy chỉ muốn giúp Vương Kiến Lâm của Cty Trường Lâm vớt lại thể diện cho hả giận thôi.
Hai tên cảnh sát nhìn thấy hai cô gái dung mạo tuyệt mỹ bên trương khác, trong lòng đều nghĩ nói không chừng ý đồ chủ yếu của Vương Kiến Lâm là đeo bám hai cô em này, giờ thấy Trương Khác đưa di động ra khí thế trấn áp, không dám tùy tiện từ chối, nếu không đụng đầu vào vách sắt chẳng còn đường xoay chuyển, nhận lấy di động.
- Sao thế?
Tên đồn trưởng đồn công an Thành Phú Trì thấy tên cảnh sát cầm di động quay lại, mà cái di động kia cũng chẳng phải hàng đắt tiền, cau mày lại bực bội nói:
- Sao lắm chuyện thế làm gì, tưởng nhờ vả quan hệ là vươn tay được tới đồn công an Tân Mai Viên à?
Rồi nói oang oang:
- A lô, ai đấy?
- Tôi là Trần Bỉnh Đức, cậu là ai?
Giọng trong điện thoại ẩn chứa phẫn nộ cố áp xuống:
- Cục trưởng Trần ...
Thành Phú Trì tay run lên, hắn chỉ được nghe tiếng Trần Bỉnh Đức trong đại hội hệ thống công an:
- Tôi là Thành Phú Trì đồn trưởng đồn công an Tân Mai Viên, nhận được báo cáo mới mời người về hiệp trợ điều tra, không biết là người quen cục trưởng Trần...
- Ai cho cậu quyền vào ga tàu bắt người!
Khắc trước Trần Bỉnh Đức còn kiềm chế được, tiếp đó rống lên:
- Con mẹ mày ăn phải gan báo rồi à, ăn no rồi thì chết mẹ nó luôn đi.
Tiếng rống lớn tới mức thậm chí làm Vương Kiến Lâm đứng trong ga tàu huyên náo cũng loáng thoáng nghe thấy.
Thành Phú Trì sắc mặt trắng bệch, từ tiếng gầm không thèm kiếm chế của Trần Bỉnh Đức là biết lần này húc phải tường sắt nghiêm trọng tới mức nào, hắn vội vàng phủi sạch liên quan, run run giải thích:
- Chúng tôi nhận được báo cáo của giám đốc Vương của Cty Trường Lâm, nói hôm qua bị đối phương bao vây ẩu đả trên tàu hỏa!
- Giám đốc Vương cái ***, tao không quen! Hắn vu cáo ác ý, còng con mẹ nó lại đã, đợi tôi và Tiền Quế Hoa của chi cục tới các cậu tới xử lý.
Thành Phú Trì định giải thích Vương Kiến Lâm chính là em vợ của Tiền Quế Hoa, nhưng nghĩ rồi lại thôi, nói thế chẳng phải là kéo cả mình vào à? Hắn không dám còng Vương Kiến Lâm, định hỏi kỹ chỉ thị của Trần Bỉnh Đức thì bên kia đã cúp điện thoại.
Thành Phú Trì nhìn chiếc di động trong tay, chân tay giá lạnh hết cả, chỉ vì lần sau có thể tới CLB của Vương Kiến Lâm ăn chơi miễn phí, mà nắm phải một cục sắt nóng đỏ.
Vương Kiến Lâm nhìn sắc mặt Thành Phú Trì sau khi nhận điện thoại, cũng hơi sợ, hỏi:
- Cục trưởng Trần nào thế, Trần Nhất Chương của chi cục Đông Hoa hay Trần Quý Xuân của Tân Phổ?
Tân Mai Viên có thuộc khu Đông Hoa hay khu Cao Tân đâu, hai vị cục trưởng họ Trần đó dựa vào cái gì mà rống lên với bố mày? Thành Phú Trì cũng chẳng rảnh rỗi oán trách hắn, áp giọng nói:
- Điện thoại của Trần Bỉnh Đức ...
Nói xong nhúc nhích khuôn mặt cứng đờ, để dễ nặn ra nụ cười, cầm di động đi về phía Trương Khác.
Vương Kiến Lâm bàng hoàng, có điều còn mang một tia hi vọng, thầm nghĩ anh rể chắc dựa vào quan hệ dẹp yên được, cùng lắm đút ít tiền, đi theo sau đít Thành Phú Trì, tính tỏ thái độ mềm xuống hẵn tính.
Lúc nà Tóc Ngắn cùng đám nhân viên biết được đối phương lai lịch rất lớn, ít nhất quan hệ bọn họ nhờ vả có thể chửi mắng Thành Phú Trì không e dè gì.
- Tôi là đồn trưởng đồn công can Tân Mai Viên, vừa rồi chỉ là sự hiểu lầm, chúng tôi đã bị cục trưởng Trần phê bình, cũng đã nhận thức sâu sắc được sai lầm, đang định làm kiểm điểm sâu sắc.
Thành Phú Trì nỗ lực để giọng nói của mình nghe sao cho ôn hòa, trả di động lại cho Trương Khác:
- Anh có thể gọi điện cho cục trưởng Trần giải thích rõ tình huống được không?
- Hết giờ! Mai anh gọi, chú cứ thong thả đợi ....