Đây là một kỳ nghỉ dài, ít nhất thì Trương Khác nghĩ như thế khi dời Hải Châu, y cũng chọn phương thức nhàn nhã nhất tới Tân Vu.
Ở trên tàu thủy, gió lạnh mang theo mùi tanh của gió sông tràn lên boong tàu, vì không để ba tiểu nha đầu giáo huấn, Trương Khác và Phó Tuấn hút thuốc phải trốn vào một góc cầu thang trong khoang thuyền.
Tiếng cười như chuông bạc của Chỉ Đồng, Tích Dung, Tích Vũ truyền khắp nơi, Tạ Vãn Tình, Lý Minh Du và Trương Đình --- Cô trợ lý của Tạ Vãn Tình, muốn đi Mỹ du học nhưng không đi được vì phải kiếm tiền nuôi sống bản thân ---đứng bên trò chuyện đồng thời theo dõi không để cho ba tiểu nha đầu rời khỏi tầm mắt.
Đường Thanh, Trần Phi Dung, Đỗ Phi, Thịnh Hạ ở trong khoang đánh bài, Trương Mân quỳ trên ghế sô pha nắm tịch dương.
Nếu coi đây là một đoàn du lịch cũng được, vì có cả Mã Hải Long và con gái mới vào sơ trung của hắn cũng là thành viên trong đoàn.
Ngày 28 tháng 1, đám Tôn Thượng Nghĩa đã trở về Hong Kong, công tác đánh giá kiểm toán tài sản Ái Đạt đã kết thúc, bar 1978 cũng nghỉ Tết, Hứa Duy theo Hứa Tư tới Hong Kong ăn tết.
Kế hoạch đám Trương Khác sẽ tới Tân Vu chơi vài ngày, sau đó Trương Khác cùng Đường Thanh, Tạ Vãn Tình, Chỉ Đồng tới Bắc Kinh ăn tết với vợ chồng Từ Học Bình, Chu Thúc Huệ, còn những người khác sẽ về Hải Châu.
Sáng ngày 28 lên thuyền ở Hải Châu, trưa ngày 20 cập bến ở Tân Vu, biệt thự nhà họ Trương không ở được đông người như thế, nên tới cả khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ.
Nói lại chuyện Trương Tri Phi kéo Hứa Tư lấy bất động sản ngõ Đan Tỉnh nhập cổ phần, Trương Khác vốn không mấy quan tâm tới chuyện đó lắm, nhưng tới Tân Vu mới nhớ tới chuyện này, chẳng lẽ Thiệu Chí Cương và chú muốn triệt để chiếm lấy cái tên "Thế Kỷ Cẩm Hồ"?
Từ Học Bình rời đi, Lý Viễn Hồ thay thế, tạm thời không gây chấn động trực tiếp cho quan trường Tân Vu, La Quy Nguyên bị xử tử hình, Tiền Văn Quý thay thế ông ta. Trương Tri Hành ở Tân Vu không có chỗ dựa đủ vững, ông chỉ nắm chặt lấy rượu Vân Trì, không mạo hiểm như ở Hải Châu nữa.
Tân Vu năm nay xảy ra quá nhiều việc.
La Quy Nguyên tung hoành quan trường Tân Vu hơn mười năm rốt cuộc rơi vào vòng lao lý, gần như kéo hết theo những thương nhân quan viên chính phủ Tân Vu có thanh danh thối nhất chết chùm, La Văn vì tham dự tổ chức bán dâm phụ nữ, cùng loạt tội danh khác phán xử chung thân, đó là chuyện làm lòng người khoan khoái, cả lề thói lẫn trị án Tân Vu đều được chỉnh đốn.
Trương Khác lần này tới Tân Vu không sợ bị cả đám lưu manh bao vây nữa, những điều này đem lại danh dự xã hội rất cao cho Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước, có thể nói La Quy Nguyên vào tù, hai người bọn họ được hưởng lại nhiều nhất, dù sau khi Từ Học Bình bị điều đi, có kẻ muốn trả thù kiến nghị chia lại công tác của Trương Tri Hình bị hai người họ phủ quyết.
Lưu Tước ban đầu không hiểu nội tình Trương gia, nhưng nếu lúc này ông ta còn chưa rõ thì khỏi làm thị trưởng nữa cho xong, chưa nói năng lực và chính tích trước kia của Trương Tri Hành, chỉ với một điều là Cẩm Hồ đứng sau lưng ông thôi, kẻ khác không phải tùy tiện đụng vào được.
Từ Học Bình đã rời khỏi tỉnh Đông Hải, nhưng quan viên Từ hệ vẫn vững vàng, Kim Quốc Hải lên làm sở trưởng sở công an, vài năm nữa vào thường ủy tỉnh ủy là cái chắc.
Lại nghe nói phía Hải Châu, Chu Phú Minh đã chủ động xin với tỉnh ủy lui về tuyến hai, Đường Học Khiêm lên làm bí thư thành ủy đã được định sẵn.
Kể cả không nói tất cả những cái đó, thành tích rượu Vân Trì sau khi cải cách cũng dần củng cố địa vị của Trương Tri Hành ở Tân Vu.
Thành phố vốn ban đầu chẳng hi vọng Vân Trì mau chóng có được thành tích, nhưng chỉ nửa năm thôi lượng tiêu thụ tăng vọt, còn mang lại cho thành phố 20 triệu lợi thuế, làm tài chính đang giật gấu vá vai được hóa giải đôi chút.
Thành tích thu được của Vân Trì khiến các doanh nghiệp khác cũng háo hức, Trương Tri Hành tuy không khua chiêng gióng trống cải cách, nhưng thái độ ủng hộ làm những doanh nghiệp này trở nên tích cực, chuyện cải cách sau này nhờ thế giảm bớt được lực cản.
Trương Khác tới Tân Vu để nghỉ ngơi, cho dù bị cha y tóm lấy muốn nói chuyện rượu Vân Trì, y cũng khiến nghị lên Thiên Vân Sơn vừa ngâm suối nước nóng vừa bàn việc.
Ngọn Thiên Vân Sơn cao sừng sững nằm vắt ngang tây bắc Tân Vu, chắn lại tuyệt đại đa số gió lạnh mùa đông, làm mùa đông Tân Vu khí hậu dễ chịu, nhưng lên núi thì lại có cảnh tượng khác hẳn, nhóm Trương Khác vào khách sạn ở thì được Vệ Lan nói trên Thiên Vân Sơn đang có tuyết, nghĩ tới cảnh ngâm suối nước nóng ngắm tuyết rơi lất phất đúng là không tệ, cho nên vừa tớ nơi mọi người đã chuẩn bị lên Thiên Vân Sơn ngâm suối nước nóng.
Trương Tri Hành nhíu mày:
- Lúc này mà chạy lên núi ngâm suối nước nóng còn ra gì nữa?
Trương Khác bĩu môi:
- Chẳng qua chỉ là chuyện Vân Trì tham gia hội đường rượu toàn quốc chứ gì ạ? Con có hiểu chuyện này đâu, ba tóm lấy con cũng chẳng giúp được gì.
Kết quả cuộc mặc cả là Trương Tri Hành quyết định chuyển tiệc trà cuối năm của Vân Trì chuyển tới khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ, Trương Khác đành hoãn thời gian sau khi kết thúc tiệc trà.
Tần Sương Hoa, Khổng Trường Hà còn chưa biết Trương Khác đã tới Tân Vu, còn tưởng Trương Tri Hành xưa này chặt tay cuối cùng đã biết cảm thông cho sự vất vả của người dưới, nên chuyển tiệc trà từ văn phòng công ty lạnh ngắt tới khách sạn, trên xe hào hứng thảo luận nên ăn uống gì.
Bọn họ tới cũng là lúc nhóm Tạ Vãn Tình, Đường Thanh rời đi, Lương Cách Trân còn đưa cả mẹ Vệ Lan theo; Trương Khác, Đỗ Phi đành nhìn các cô lên núi với ánh mắt hết sức tủi thân.
Chẳng phải các cô không biết nghĩ cho cảm thụ của Trương Khác, mà ngâm suối nước nóng đúng là rất cám dỗ, ngoài ra sườn bắc còn có khu trượt tuyết cỡ nhỏ, nghe cũng cám dỗ không kém.
Cuối cùng Trương Khác đành kéo Đỗ Phi ở lại chia ngọt xẻ bùi.
Khổng Trường Hà nhìn thấy Trương Khác, cả râu cũng dựng lên hưng phấn, hán tử Sơn Đông, đãi người nhiệt tình, ôm lấy vai Trương Khác:
- Khác thiếu gia tới Tân Vu khi nào mà không đánh tiếng trước ...
Nghe câu này mỗi người chớp mắt lộ ra đủ các loại phản ứng khác nhau, hẳn là chuyện thị phi hè năm ngoái y gây ra đi sâu vào lòng người hết rồi, có điều chỉ trong chớp mắt thôi, sau đó tất cả trở nên vô cùng nhiệt tình, thấy nha nội, ai mà dám qua loa chứ?
Trương Khác chẳng bận tâm, phía rượu Vân Trì, y chỉ cần giữ quan hệ với Tần Sương Hoa, Khổng Trường Hà là được, còn những người khác bản thân y không để ý, cần gì biết họ nghĩ gì về mình? Giơ tay gọi Tần Sương Hoa:
- Giám đốc Tần, sau tiệc trà tới Thiên Vân Sơn ngâm suối nước nóng nhé.
- Không ăn cơm ở đây sao?
Tần Sương Hoa hỏi, nếu tối có an bài tiệc, ông ta và Khổng Trường Hà không thoát thân được.
- Có an bài cơm tối không ?
Trương Khác quay đầu lại không thấy cha đâu, vẫy tay gọi Địch Đan Thanh.
Địch Đan Thanh mặc áo khoác xám, dưới mép áo khác là tất da và đôi giày cao gót mũi nhọn, đang ở trong hội trường đích thân chỉ đạo bố trí. Phong tình kiều diễm khiến xung quanh liên túc đưa mắt về phía cô, ở bên cạnh Tần Dụ Cầm mặc đồng phục xanh của khách sạn, dung mạo thanh lệ, đường nét lả lướt, nhưng khí chất thua Địch Đan Thanh một bậc.
Địch Đan Thanh là cô gái từng ánh mắt cử chỉ đều toát ra sức hút vô hán, đã vượt qua phạm trù xinh đẹp bình bình thường rồi.
Ở Tân Vu, Địch Đan Thanh cũng là nhân vật truyền kỳ, thời học sinh đi tiếp rượu kiếm tiền sinh hoạt, tốt nghiệp xong vào văn phòng thành ủy, 24 tuổi lên cấp phó khoa trẻ nhất Tân Vu, rồi làm giám đốc nhà khách chính phủ.
Vụ án La Quy Nguyên, La Văn ai cũng nghĩ rằng cô bị lấy ra làm dê thế tội, ai ngờ Địch Đan Thanh trở mình một cú tuyệt đẹp, trở thành tổng giám đốc Thế Kỷ Cẩm Hồ, cô gái 28 tuổi làm được như thế, tất nhiên không đơn giản.
Mặc dù rất nhiều người đơn giản liên hệ với vẻ ngoài mê người của cô, thái độ rất khinh bỉ, nhưng đa phần ngạc nhiên: Đóa hoa tươi xinh đẹp này không ngờ chẳng một ai hái nổi.
Địch Đan Thanh đi tới, nghe Trương Khác hỏi chuyện tiệc tối, đáp:
- Thị trưởng Trương nói đợi kết thúc tiệc trà rồi quyết định tùy tình hình, chắc là không thể để tiệc trà kết thúc ba giờ rồi bắt mọi người ngồi không ba tiếng đợi cơm tối đâu ...