Cho đến khi Ngao Châu không nhịn được, rống lên một tiếng:
- Cuối cùng thì ngươi cũng chịu lộ nguyên hình! Là ngươi lấy trộm ngọc bích của tộc ta? Còn không mau trả lại!
Tiếng thét này phá vỡ bầu không khí ấm áp giữa hai người Lăng Phong, Phượng thánh nữ đột nhiên ngẩng đầu, mắt ánh lên một tia hàn mang lạnh lẽo, nhìn Ngao Châu khó chịu, nhấn mạnh từng chữ cảnh cáo:
- Ai dám làm tổn thương Tiểu Phong, ta giết chết kẻ đó!
Hỏa mang bạo liệt như một thanh kiếm sắc, điên cuồng quyển xuất. Sau khi bị cảnh cáo, vẻ bạo liệt trên mặt Ngao Châu lập tức thu lại, hắn nhớ lại kinh nghiệm đối chiến giữa hai người khi cùng nhau tranh đoạt quyền chủ sự, trong lòng không khỏi trào lên một cảm giác khiếp sợ. Hắn biết nếu luận chiến đấu lực thực sự, mình còn thua xa vị Phượng tộc thánh nữ này!
Nhị dung linh tôn và linh tôn bình thường cách nhau một trời một vực, hai bên căn bản không phảo là đối thủ của nhau!
Dù như vậy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng, ảo não một lúc, hắn bực bội nói:
- Được được được, ta không lý luận với nàng! Nhưng tên tiểu tử này lấy mất ngọc bích của tộc ta, nàng có thể bảo vệ hắn được một lúc, đâu có thể bảo vệ được hắn cả đời! Âu tộc trưởng chắc chắn sẽ đến tìm nàng!
Âu tộc trưởng mà hắn nhắc đến đương nhiên là Long Tộc đại viên mãn cường giả Âu Mẫu Long!
Vị Long Tộc truyền kì cường giả này so với thiên tư yêu nghiệt Phượng Ly Thiên hay kẻ thần bí Diêm La của Yêu Tộc thiên phú không đáng để nhắc đến.
Trên thực tế, Long Tộc là một khái niệm vô cùng rộng, chủ yếu là Kim, Thanh, Hồng, Hắc tứ đại chủng tộc. Nhưng dưới tứ đại chủng tộc này lại phân thành rất nhiều chi nhánh. Ví dụ như dưới Kim Long Tộc có nê long, địa hành long, võng long, v.v... đương nhiên, họ đều do Kim Long Tộc chỉ huy.
Âu Mẫu Long xuất thân từ một chi huyết mạch của Hắc Long Tộc, tên là "ác ma long". Nếu luận thiên phú, hắn chỉ cao hơn chủng long thú phụ thuộc một chút, dù có phấn đấu cả đời cùng lắm cũng chỉ trở thành linh sĩ mà thôi.
Nhưng hắn lại dùng sự nỗi lực của mình làm chấn động cả Long Tộc!
Mỗi trăm năm, Long Tộc đều có một trận tỷ đấu lớn, phàm là dưới linh giả đều có thể tham gia, một trăm người dẫn đầu sẽ được tộc cung cấp cho tài nguyên tu luyện vô hạn. Bất luận là tinh chương hay linh cư đều tốt hơn người khác rất nhiều.
Lần đầu tiên, Âu Mẫu Long vô duyên với vị trí một trăm.
Lần thứ hai, thậm chí còn lọt vào top mười từ dưới lên.
Thêm một lần nữa, tiến thêm được năm mươi bậc nữa.
Lần cuối cùng, với bao nhiêu kinh nghiệm khổ chiến, hắn bất ngờ đột phá linh giả ngay trong lúc chiến đấu! Lúc đó, Âu Mẫu Long đã ba mươi tuổi, so với vô số những linh giả có thiên phú siêu quần, thành tích tu luyện đó thực sự không là gì.
Nhưng sau này, Âu Mẫu Long lại từng bước ổn định vấn đỉnh linh sĩ, linh tôn, nhị dung linh tôn, đại viên mãn cường giả!
Đợi lúc hắn trở thành đại viên mãn, mọi người mới kinh ngạc nhận ra, Âu Mẫu Long, kẻ mà chưa bao giờ được người ta đánh giá cao đã đứng trên đỉnh Vô Tẫn Hoang Nguyên! Ngẫm lại quá trình tiến bộ của hắn, người ta không khỏi thầm ngưỡng mộ. Có thể trở thành linh giả, nhận được sự bảo vệ chăm sóc của Long Tộc, gần như đã có thể sống yên ổn cả đời, nhưng Âu Mẫu Long lại không dừng ở đó, không ngừng tiến lên, quyết tâm đó đâu phải ai cũng có được?
Vô Tẫn Hoang Nguyên năm trăm năm nay, chỉ có Vi Tiếu là có thể tiếp cận được với Âu Mẫu Long.
Thấy Ngao Châu nhắc đến Âu Mẫu Long, sắc mặt Phượng thánh nữ khẽ biến, nhưng nàng nhanh chóng lộ vẻ kiên định không dễ lung lay:
- Dù Âu tộc trưởng có đến đây, ta cũng không thay đổi quyết định!
- Hoa Vi Hà!
Nghe thấy những lời đó, Minh Nhược Lam không nhịn được, kích động đến nỗi quên cả cách xưng hô lịch sự, trực tiếp gọi ra tên thật của Phượng thánh nữ, giận dữ nói:
- Nàng nói vậy là không coi Phượng Tộc ta ra gì!?
- Quyết định này là của một mình ta, không liên quan gì đến Phượng Tộc.
Liếc nhìn Minh Nhược Hải bằng đôi mắt lạnh lẽo, Hoa Vi Hà thản nhiên nói.
Câu nói này đẩy lùi tất có mọi kháng ý của Minh Nhược Hải. Hắn giận đến đỏ bừng mặt, há miệng định nói gì nhưng lại không thốt nổi nên lời. Hoa Vi Hà nhẹ nhàng nắm tay Lăng Phong, không hề có bất cứ hành động nào khác nhưng đại khí trên người vẫn có thể áp chế được tất cả mọi người.
Không ai dám phản bác!
Trong lòng Lăng Phong đột nhiên trào lên một cảm giác cổ quái. Dường như hắn vừa được quay lại thời thơ ấu, đối diện với đám thiếu niên vô lương. Lúc đó, tỷ tỷ cũng đứng chặn trước mặt hắn, khẽ nâng cằm, cao ngạo đối diện với tất cả mọi người.
Đúng là, lâu lắm rồi hắn mới thấy được yêu thương chăm sóc như vậy!
Gió vi vút, không khí nặng nề khiến người ta không dám thở mạnh, sợ sẽ làm phiền điều gì đó.
Đột nhiên, một giọng nói già nua nhưng rất rõ ràng, cảm giác như thấm nhập vào tận tim người ta vang lên:
- Phượng thánh nữ, vị Sáng Tông tông chủ này đả thương người của Bức Tông ta, tóm lại cũng nên giải quyết cho xong chứ.
Giọng nói nghe vô cùng cổ quái, vừa mơ mơ hồ hồ, vừa cuồn cuộn ào ào như đại giang hải triều. trực tiếp đập vào màng nhĩ người ta khiến não hải người ta phải ong ong loạn hưởng!
Lăng Phong thoáng giật mình, hắn cũng đang cảm nhận được một luồng áp lực khiến người ta phải nổi da gà đang tiến đến. Với cảnh giới hiện tại của hắn, người có thể mang lại cho hắn cảm giác này rất ít: rốt cục là ai?
Không có bất cứ dấu hiệu dự báo nào hết, một vị lão giả khoác trên mình một bộ áo tang, chân đi giày mũi nhọn, phong cách có vẻ hơi tuềnh toàng không biết từ đâu xuất hiện.
Nói đây là một vị lão giả, có vẻ cũng không đúng lắm. Bởi vì da dẻ người này vẫn ánh lên một thứ ánh sáng lấp lánh như ngọc, giống ý như trẻ con mới sinh.
Nhưng nếu vì vậy mà đoán tuổi tác của hắn vẫn chưa nhiều thì e rằng hơi hồ đồ bởi vì đôi mắt của hắn rất sành sỏi. Cảm giác như có thể nhìn thấu mọi biến huyễn trong cuộc đời.
Từ đầu đến chân người này tràn ngập sự mâu thuẫn!
Vừa nhìn thấy người này, Dạ Nàngn Ngô, Hồng Lăng, Yêu Nguyệt Lung lập tức đại hỉ, đồng thanh cung kính nói:
- Sư thúc!
- Sư tôn!
- Sư tổ!
Trong nháy mắt, như có điện xẹt qua tâm điền, Lăng Phong lập tức nhận ra người mới đến là ai! Trừ Bức Tông truyền kì cường giả Vi Tiếu ra, đâu còn có ai trong Bức Tông được mọi người xưng hô cung kính đến vậy?
Vị Bức Tông truyền kì này luận về thân phận thực sự không lớn hơn Dạ Nàngn Ngô, có thể coi như đồng bối. Nhưng luận về tu vi thì sau khi Vi Tiếu tiến nhập nhị dung linh tôn, địa vị hai bên đã bắt đầu có sự chênh lệch. Lúc này, đối diện với Vi Tiếu, Dạ Nàngn Ngô cũng không biết mình nên xưng hô thế nào.
Lăng Phong chăm chú quan sát Vi Tiếu, gần như nhìn thấu lục phủ ngũ tạng: Vi Tiếu tướng mạo bình thường, nếu như không có tầng khí tức nửa hư nửa thực xung quanh cơ thể thì có lẽ người ta đã không nhận ra sự tồn tại của hắn.
Lúc Lăng Phong nhìn hắn, Vi Tiếu cũng đang liếc nhìn Lăng Phong, một cơn lốc nhỏ âm thầm hình thành trong mắt hắn như một chiếc đầm lầy nhấn sau Lăng Phong vào bên trong.
Nhận ra Lăng Phong không có ý lùi lại, khuôn mặt hắn xuất hiện một nụ cười thấp thoáng, nụ cười vô cùng chân thành, hoàn toàn tự nhiên:
- Được lắm, ta vốn dĩ còn đang cảm thấy kì lạ, là ai có thể hủy diệt phân thân của Dạ trưởng lão, bây giờ được gặp, cự linh phân thân của Dạ trưởng lão có bị hủy cũng không oan.
Hắn thẳng thắn thừa nhận thất bại của Bức Tông, cảm giác như căn bản không phải kiêng kị bất cứ điều gì, ngữ khí thản nhiên mà chân thành khiến người ta nghe mà không cảm thấy phản cảm, ngay cả Dạ Nàngn Ngô, kẻ đang bị hắn bóc mẽ cũng không dám thắc mắc.
Nụ cười trên mặt hắn càng nhìn càng thấy dễ chịu, như muốn nhìn mãi không thôi.
Đột nhiên, toàn bộ lỗ chân lông trên người Lăng Phong dựng đứng lên, niệm thức của hắn tự động cuồng chuyển! Kiếm linh vù vù rung động, một cảm giác lạnh buốt truyền dọc toàn thân.
Ba!
Lăng Phong nghe thấy những âm thanh nho nhỏ truyền đến từ các lỗ chân lông, hắn kinh ngạc nhìn chút dịch thể màu đen đang rỉ ra từ bề mặt bàn tay, phủ kín một tầng, nhìn từ ngoài vào có vẻ rất dính.
Hắn thoáng lóe lên một ý tưởng, nhanh chóng hội tụ toàn bộ hắc châu trên bề mặt cơ thể, tập trung vào đầu ngón tay.
Một khối hắc châu lớn bằng nắm tay được hình thành!
Xuy! Xuy!
Lăng Phong khẽ động chân mày, bảy thanh kiếm nguyên lập tức lao ra, những tấm màn đen nhấp nhô như sóng biển. Mặt hắn lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo:
- Vi lão nhi, thủ đoạn được lắm!
Những người khác nghe vậy chỉ cảm thấy ngạc nhiên, trong mắt họ, Vi Tiếu và Lăng Phong cách nhau mười trượng, hai bên mặc dù có xung đột về ngôn ngữ nhưng vẫn chưa động chạm vào nhau, càng không sản sinh bất cứ nàngng kích nào khác. Tại sao Lăng Phong lại giận dữ đến vậy?
Chỉ có Hoa Vi Hà đứng bên cạnh là giật mình. Đầu tiên nàng cảm thấy bàn tay Lăng Phong trở nên lạnh toát, sau đó một tầng hắc sắc dịch châu dính dính trào ra khắp tay hắn, cuối cùng mọi thứ lại được hồi phục bình thường, chỉ thấy đầu ngón tay Lăng Phong đang có một khối hắc dịch.
Suy nghĩ một lúc, nàng lập tức hiểu ra, lập tức quát lên:
- Vi Tiếu! Thì ra ngươi ngầm hạ sát thủ. Ngươi đê tiện quá rồi đấy.
Tiếng quát này thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, lúc này họ mới chú ý đến khối hắc châu nơi đầu ngón tay Lăng Phong, so với Hoa Vi Hà, phản ứng của Yên Vân La còn kịch liệt hơn!
Vị tông chủ này từ sau khi Lăng Phong bại lộ thân phận, bà và Sát Tình Tông tông chủ hai người trước đây ủng hộ Lăng Phong vì quá chấn động vẫn thốt ra được câu nào. Chiêm Như Âm đứng sau lưng cũng thoáng giật mình, một cảm giác phẫn nộ trào lên trên mặt hai người.
- Thì ra là Bức Tông các ngươi!
Khuôn mặt ôn hòa của Yên Vân La bạo phát một sự giận dữ cực độ, hàn mang bạo dũng từ chân mày, thanh quang lôi đình quấn quanh cơ thể, phong mang ẩn hiện! Dị biến diễn ra liên tiếp, cục thế chuyển biến như kì phong, khiến người ta không khỏi cứng lưỡi. Không ai ngờ được Yên Vân La thường ngày bình tĩnh lại có lúc bạp phát, hơn nữa phong mang còn chỉ thẳng vào Dạ Nàngn Ngô, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
Không để mọi người tiếp tục suy đoán, Yên Vân La lạnh lùng giải thích nguyên nhân bên trong:
- Lúc đồ nhi Chiêm Như Âm của ta tu luyện xích tâm lục thức pháp đến thời điểm quan trọng, đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, ta cứ tưởng do nó tu luyện không cẩn thận, ai ngờ là Bức Tông các ngươi.
Bà chuyển ánh mắt sang phía Dạ Nàngn Ngô, hận ý như đâm thẳng vào tận xương tủy:
- Dạ đại trưởng lão, thủ đoạn được lắm!
Lúc Chiêm Như Âm tẩu hỏa nhập ma, Yên Vân La phải mất rất nhiều tâm lực mới có thể giúp nàng điều chỉnh thương thế, kết quả vẫn là phải nhờ đến Bàng Phiên Vân giúp nàng ép chất dịch dính màu đen trong người, nhưng tu vi tuyệt thế của Bàng Phiên Vân cũng không thể giúp nàng loại trừ triệt để bệnh trầm kha!
Theo những gì Bàng Phiên Vân suy đoán, đây cũng là một kiểu cự linh tổn thương, trừ phi linh hồn được trợ lực nếu không rất khó diệt trừ tận gốc. Yên Vân La lo lắng vô cùng,may mà Chiêm Như Âm cát nhân thiên tướng, có được đột phá kì diệu trong Càn Thiên Giới, một phát giải quyết được luôn thương thế.
Nếu như lần này Vi Tiếu không hạ sát thủ với Lăng Ohong, lại bị Lăng Phong nắm được chứng cứ ngay tại trận thì Yên Vân La căn bản không ngờ ái đồ bị thương là vì người khác!
Trước khi bị thương vừa hay có Dạ Nàngn Ngô của Bức Tông đến quan lễ, liên tưởng hai chuyện với nhau, bây giờ bà mới hiểu được nguyên nhân bên trong, thực sự là quá thất bại.
Dạ Nàngn Ngô lộ ra một tia bất an, há miệng định phản biện nhưng đã bị Vi Tiếu giơ tay ngăn lại. Vi Tiếu nhìn có vẻ không có nửa phần lo lắng, như sự phẫn nộ của đường đường một tông chủ như Yên Vân La đối với hắn căn bản không đáng nhắc đến!
Hắn chuyển ánh mắt sang phía Lăng Phong, một lúc lâu sau mới thở dài:
- Chiêu này có tên "tiềm thứ dịch", được ghi trên bí điển của Bức Tông, so với "sơ ủng" nó còn thần bí và khó đoán hơn, uy năng thậm chí còn còn tinh kĩ tối thượng! Có thể phá nát mổ cơ thể linh tôn, uy thế đáng sợ vô cùng! Nếu như để ngươi phát triển thêm, e rằng hai mươi năm sau đã có thể đuổi kịp lão phu!
- Hừ.
Lăng Phong phun ra một luồng lãnh khí, lạnh lùng nói:
- Bây giờ, vẫn giữ được cái đầu trên cổ thì ngươi phải cảm thấy mừng mới đúng!
Khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, Lăng Phong đã cảm nhận được sự quỷ dị của chiêu "tiềm thứ dịch", nếu như không phải kiếm linh có khả năng đề kháng với tất cả linh hồn hệ nàngng kích thì e rằng nó đã thâm nhập vào thức hải và biến hắn thành một kẻ ngô nghê rồi!
Nghĩ đến kết quả đáng sợ đó, Lăng Phong sao có thể bình tĩnh được?
Bị câu nói không chút khách khí của Lăng Phong làm cho ngây ra, khóe miệng Vi Tiếu lộ ra một tia cười âm hiểm:
- Đáng tiếc, ngươi không còn cơ hội nữa rồi.
Lời vừa dứt, khí thế của hắn bạo trướng, như hỏa sơn phun trào, ngọn lửa hừng hực xông thẳng lên trời, nhuộm thắm cả khoảng không gian vài trượng trên đỉnh đầu thành một màu đỏ như máu!
Quỷ dị là ngọn lửa thẳng đứng, lại có thêm khí thế hung hãn lượn lờ xung quanh, những chỗ khác không hề bị ảnh hưởng!
Những người hiểu biết đều không khỏi rùng mình: rõ ràng tu vi của Vi Tiếu đã tấn nhập lên giai đoạn huyền ảo. Hắn có thể thu năng lượng một cách hoàn mỹ như vậy, năng lượng nàngng kích không bị tán phát ra ngoài mà quán nhập trực tiếp vào người kẻ thù!
Đây là nàngng kích lực đáng sợ gì chứ?
- Mọi người mau tránh ra, ít nhất lùi xa ngàn trượng!
Có người hét lên điên cuồng.
Nghe vậy, những người khác lúc này mới tỉnh ngộ, mặc dù không ít người trong số họ là linh cấp cường giả nhưng nếu bị cuốn vào những trận chiến kiểu này, cũng khó tránh khỏi bị thương.
Trong những tiếng thét chói tai, các thân ảnh nhanh chóng xé toạc phong khí, nửa muốn bay thật xa, nửa lại nuối tiếc cơ hội hiếm có, vẫn cố ngoái đầu nhìn lại không muốn đi quá xa.
Yên Vân La phất tay áo, quay sang huynh đệ Chiêm Như Âm nói:
- Các ngươi lùi lại!
Bà triển lộ ra khí khái của một nhất tông chi chủ, uy nghiêm đến nỗi không ai dám phản đối!
Chiêm Như Âm thoáng giật mình, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nàng biết lúc này không thể khuyên bảo được sư tôn mà sư tôn cũng sẽ không nghe bất cứ lời khuyên nào. Nhưng cũng chính vì vậy, nàng càng cảm nhận được tình yêu thương bà dành cho nàng, sống mũi cay cay, cắn chặt môi nói:
- Sư tôn, người cẩn thận!
Yên Vân La thoáng co mình, đứng bên cạnh Lăng Phong, lấy ra món linh khí thuộc về riêng mình, là một chiếc gậy tròn dài xinh xắn, chỉ có duy nhất một đầu nhọn.
Ở, chỉ có Huyền Nguyên, Dạ Nàngn Ngô những linh cấp cường giả hoặc là trực tiếp hoặc là gián tiếp có mâu thuẫn với Lăng Phong nên cũng thuộc về cuộc chiến.
Xa xa bên ngoài, Thạch Ánh Chiếu, Hàn Nguyệt Dạ đều đứng khá sát, thể hiện sự tự tin với tu vi của mình.
- Yên tông chủ cũng định trở thành kẻ thù của Bức Tông ta sao?
Vi Tiếu biểu tình chợt biến, thoáng hé ra một tia tiếu ý, thản nhiên hỏi.
- Ha!