Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ, vừa nghe vậy Cảnh Vân lập tức trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi:

- Lão lục, ngươi nói cái gì? Cho đệ tử trong tông môn của ngươi phối hợp tu luyện nguyên trận? Lẽ nào tất cả bọn họ đều là linh giả?

- Linh giả? – Lăng Phong có chút không hiểu – Lẽ nào muốn tu luyện nguyên trận này phải là linh giả mới có thể tu luyện?

- Nháo nửa ngày, thì ra lão lục ngươi vẫn là không rõ. – Cảnh Vân nói nhỏ, vẻ mặt thể biện biểu tình bị đả kích, ai oán nói – Lão lục, ngươi khiến sư huynh ta quá thương tâm!

“Phốc xuy!”

Bên cạnh, Kiều Kiều nhịn không được phun ra một ngụm rượu, cười đến cả người run rẩy.

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngũ sư huynh, ngươi từ từ nói, có lẽ Lăng Phong đã có chỗ nào có lỗi mà bản thân cũng không biết.

Nghĩ đến giọng nói của Cảnh Vân, hắn không khỏi luống cuống lên, lẽ nào là…

- Ta đã tỉ mỉ nghiên cứu qua nguyên phúc trận này. Trước kia còn có một chút then chốt không rõ, sau đó khi Kiều Kiều thức tỉnh lực lượng tăng lên đến cấp linh giả. Sau đó Ôn lão gia tử lại giải thích một phen, ta mới hiểu được nguyên phúc trận là dành cho cường giả linh cấp sử dụng.

Lăng Phong vẫn có chút không rõ, lúc trước nhìn thấy thủ vệ của Bắc Viên rõ ràng không có đạt được linh cấp a, nếu là bọn họ trờ thành linh cấp rồi thì đám người bọn hắn làm sao có thể còn sống đi ra?

Chợt Lăng Phong nghĩ đến bản thân đối với nguyên trận xác thực không tinh thông bằng Cảnh Vân, lúc trước chỉ nhìn sơ qua, có hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.

Cảnh Vân nói đến hưng phấn, trực tiếp hoa chân múa tay, vui sướng đứng lên:

- Ta không có người thích hợp để tập luyện thử. Thế nhưng có thể tính ra đại khái, nếu như nguyên trận này có thể thành công, ít nhất có thể khiến cho chiến lực chỉnh thể của bọn họ đề thăng một cấp.

Đề thăng một cấp?

Con mắt Lăng Phong híp lại, hắn có chút hưng phấn, trong linh cấp, chỉ hơn kém một cấp cũng là cách xa như trời và đất, nếu nguyên trận có hiệu quả kỳ diệu như vậy thì thật kinh người. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lăng Phong cũng biết nguyên trận thưa thớt ra sao. Có thể nói cho dù là tông phái nhất lưu, sợ rằng cũng chưa chắc đã có người có thể phối hợp sử dụng nguyên trận.

Suy tư một lát, Lăng Phong hỏi:

- Sư huynh, vậy nguyên trận cần phải mấy người phối hợp?

- Ta đã suy tính qua, nếu là không truy cầu hiệu quả lớn nhất thì chỉ cần hai gã linh giải là có thể thi triển ra một phần lực lượng của nguyên trận. Bất quá, làm như vậy tuy rằng có thể đề thăng chiến lực rất lớn, thế nhưng lực công kích cũng không thể tăng lên một cấp được.

Cảnh Vân khi nói về vấn đề bản thân quan tâm thì sự chuyên nghiệp hiển lộ ra rất rõ, tràn ngập hưng phấn khó kiềm chế, trên mặt toàn là một biểu tình ngưng trọng:

- Ta phỏng chừng ít nhất phải có bốn người, mà thủy hỏa phong hệ bất đồng. Bốn người hệ thủy hỏa phong bất đồng mới có thể phát huy hiệu dụng lớn nhất của nguyên trận.

Bốn người?

Lăng Phong hơi trầm ngâm, trong lòng khẽ động. Cảnh Vân sư huynh không có người thích hợp, nhưng mình có! Gần đây tám gã linh giả mới quy thuận đều phân quyền sở hữu bốn hệ thủy hỏa phong địa, càng hợp là mỗi hệ hai người, vừa đủ tổ hợp thành hai nguyên phúc trận.

Nếu như bọn hắn sau khi liên thủ có thể đề thăng một cấp thì thực lực cũng là tăng lên rất nhiều.

- Cái này cũng chưa tính là gì. – Ngày sau đó Cảnh Vân lại hắc hắc cười, nói tiếp – Nếu có càng nhiều người, nếu như có hai nguyên trận phối hợp lại, thực lực sẽ đề thăng hai lần. Nói cách khác, nếu như có tám người, tổ hợp thành hai nguyên phúc trận hoàn chỉnh, sau đó lại tiến hành dung hợp thành một nguyên trận…

Ánh mắt sáng quắc nhìn thằng vào Lăng Phong, trên mặt Cảnh Vân tràn đầy tự tin:

- Lão lục, nếu như ngươi có thể cung cấp cho ta tám gã linh giả như vậy, ta có thể trả lại cho ngươi một linh tôn!

Lăng Phong hít một hơi. Một linh tôn! Tám gã linh giải đổi lấy chiến lực của một linh tôn, cuộc buôn bán này dù là kẻ ngu cũng biết được giá trị nhiều thế nào! Hắn nhịn không được mà hơi rung động ngón tay. Linh tôn khó thành, nhưng linh giả lại không khó có được như vậy, chỉ cần có đủ thời gian cho mình, dù cho dùng phương thức nhồi vịt ăn, Lăng Phong cũng có thể dùng ý nguyên chương, tăng nguyên chương chờ xuất hiện một linh giả.

- Bất quá, nếu hoàn thành được điểm ấy, thì còn có một phần rất khó khăn nữa. – Trên mặt Cảnh Vân hiện ra một chút lo lắng.

Lăng Phogn vội vàng hỏi. Dựa theo lời Cảnh Vân nói, đội ngũ nguyên trận có thể tu luyện thành công thì sẽ có giá trị to lớn khó tưởng tượng nổi, dù cho nỗ lực trả giá như thế nào cũng đều đáng giá!

- Đó chính là tinh chương! – Cảnh Vân nhíu mày, giải thích – ta đã nghiên cứu qua, nếu muốn thuận lợi tu luyện được đội ngũ nguyên trận như vậy, phải phối hợp đặc thù nguyên trận với tinh chương, ta miêu tả cụ thể yêu cầu với Hách đại sư, nhưng hắn sau khi suy nghĩ nửa ngày, với loại tinh chương này cũng là thúc thủ vô sách.

Cảnh Vân chờ mong nhìn về phái Lăng Phong:

- Vốn Hách đại sư đã nói với ta, chỉ cần tới Vô Tẫn Hoang Nguyên, tìm được lão lục ngươi, thì vấn đề này liền có thể giải quyết dễ dàng!

Hắn thật ra vẫn tin tưởng mình. Lăng Phong mỉm cười. Hắn biết sư huynh đệ mấy người ở chung nhiều ngày, bọn Cảnh Vân nhất định đối với thiên phú đặc dị của mình cũng sẽ có một ít ngờ vực vô căn cứ. Chẳng qua kết quả suy đoán như vậy khiến kẻ khác chấn động quá mức, nên bọn họ cũng không dám tin, lại càng không có dũng khí nói thẳng ra.

Trải qua vô số mưa gió, Lăng Phong cũng đã nắm giữ được thực lực cường đại. Lúc này đây, hắn không hề có ý định lại lừa gạt nhóm người Cảnh Vân, vì vậy, hắn thừa nhận nói:

- Không sai, ta cũng kiêm thêm chức thuật luyện sư!

- A!

May là trong lòng đã có sự chuẩn bị, đợi đến khi nghe lăng Phong chính mồm thừa nhận, ba người Cảnh Vân vẫn là chấn động không thôi. Bọn họ triệt để hiểu rõ rất nhiều chuyện. Vì sao nhóm người Mạch Kha lại bảo vệ Lăng Phong như vậy, vì hắn mà thậm chí không tiếc đắc tội với thái tử của Áo La đế quốc. Lại vì sao bản thân Lăng Phong bị trọng thương mà ngay cả Vương thượng cũng giận tím mặt, sử dụng cả Vũ Lâm quân tìm khắp cả thành, còn rất nhiều điểm đáng ngờ khác nhất nhất được giải tỏa.

Trong lòng Khải Ân khẽ động, hỏi:

- Đại ca, vậy tăng nguyên tinh chương có phải hay không cũng. . .

Hắn đã tự mình lĩnh hội qua hiệu dụng cường đại của tăng nguyên tinh chương, với lại Mộc Vũ Sương còn đưa tới bao nhiêu tinh chương kỳ quái, bây giờ hắn lập tức nghĩ đến một ít việc mà trước đây còn chưa rõ.

- Ân, luyện chương là do ta cung cấp.

Thì ra là thế, trên mặt Khải Ân nhất thời nổi lên một mảnh hưng phấn từ đáy lòng. Hắn cùng với Lăng Phong tình cảm sâu nhất, bản thân cũng không phải hạng người kém cỏi, đương nhiên biết rõ Lăng Phong gạt hắn chắc chắn là chuyện bất đắc dĩ. Nghe thấy Lăng Phong nắm giữ kỹ năng cường đại như vậy, tự đáy lòng hắn chỉ cảm thấy vui vẻ và tự hào.

- Hắc, vậy thì tốt!

Cảnh Vân vỗ mạnh tay hoan hô. Sau đó cẩn thận gỡ từ cánh tay xuống một mai tiết văn, mở ra chỉ vào những thứ trước mặt nói:

- Mai tiết văn này là đại sư tỷ cố ý chế tạo, kiên cố không gì sánh được, ta mới có thể đem những thứ có khả năng cần dùng đều mang đến. Lão lục, ngươi xem xem trên này ghi chép về tinh chương ta cần, yêu cầu cụ thể đều viết ở trên; đây là trận đồ ngươi mang về; ta còn mang đến một chai "Nguyên trận linh huyết" ; còn lại đều là một ít tài liệu mà Hách đại sư giao cho ngươi.

Lăng Phong vẫn chưa nhìn về phía đống giấy chi chít chữ, mà lại nhìn về phía bình máu hiện ra ánh sáng xanh, tỉ mỉ quan sát một chút, sau đó hắn hỏi:

- Đây là máu của huynh đệ Lệnh Hồ?

- Đúng! – Cảnh Vân nói – Trước khi chúng ta ly khai, sư tôn phân phó mang riêng cho ngươi.

Nói xong, hắn nhịn không được lộ ra một vẻ cười quỷ dị, nghĩ đến tình hình lúc Lệnh Hồ huynh đệ không cam lòng mà phải lấy máu thì hắn liền cảm thấy vui mừng.

Lăng Phong cũng có chút buồn cười. Cho dù là luyện chế nguyên trận tinh chương, thì bình máu này cũng là quá nhiều. Một quả tinh chương nhiều lắm chỉ cần phải dùng tới một giọt, cừ thật, một bình lớn máu này cũng thừa đủ để luyện cả ngàn quả.

Lần trước khi ly khai Vân Túc, Lăng Phong đi vội vội vàng vàng, chỉ đại khái nói một phen về tác dụng của Lệnh Hồ huynh đệ, cũng vẫn chưa nói được rõ ràng. Mạch Kha rất sợ Lăng Phong thiếu dùng, nên lúc này mới cho đem đến cả bình máu lớn.

Chỉ cần liên quan tới đồ nhi của minh, nhất là bảo bối Lăng Phong, thì tính cách cưng chiều của lão gia này liền phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ bắt bọn Lệnh Hồ huynh đệ lấy một bình máu nho nhỏ đã xem như là nhẹ nhàng.

Kiểm tra một phen, tài liệu Bản Hách đưa đến có thể được xem là hi hữu trong cảnh nội của Áo La đế quốc, nhưng thực tế ở tại Vô Tẫn Hoang Nguyên lại không tính là gì.

Lăng Phong nói tiếp:

- Có bình linh huyết này, việc luyện chế nguyên trận tinh chương thật ra dễ dàng hơn rất nhiều.

Tào Kế Suất thu được ở Huyền Nguyên tông khá nhiều tài liệu khan hiếm, trong đó tịnh không thiếu nguyên trận linh huyết. Chẳng qua nếu so sánh với bình linh huyết trước mắt này thì phẩm chất còn kém hơn chút ít, đồng thời thiếu độ mới mẻ.

Nguyên trận linh huyết này thật ra có tác dụng cực lớn. Không chỉ là đối với nguyên trận tinh chương, Lăng Phong đại khái thôi diễn qua, ban đêm vận dụng đại ác thiên tinh chương liền cần phải dùng đến.

- Vậy là tốt rồi! – Cảnh Vân thở ra một hơi dài, chỉ vào yêu cầu luyện chương trước mắt nói – Lão lục, ngươi xem xem tinh chương này có thể luyện chế hay không!

Lăng Phong cầm lấy một cuộn giấy, mở ra, mặt trên viết chi chít yêu cầu, nhìn qua thì đây là do Cảnh Vân cùng với Bản Hách suy tính qua. Trong đó cũng không thiếu một ít từ chuyên dụng chỉ luyện thuật sư mới hiểu, đồng thời Bản Hách cũng thêm vào một ít suy đoán chủa bản thân.

Cảnh Vân không hiểu luyện chương, hắn chỉ biết căn cứ vào đặc tính của nguyên trận đem tính năng cần thiết của tinh chương nhất nhất viết ra, có Bản Hách chỉnh lý lại khiến Lăng Phong thoạt nhìn thuận tiện hơn không ít.

Chậm rãi đi xuống, thấy chân mày Lăng Phong hơi nhíu lại, điều này khiến cho Cảnh Vân một lòng lo lắng. Hắn biết rõ chỉ dựa vào thiên phú của bản thân thì cả đời này cũng không có khả năng lên đến đỉnh thánh vực, càng đừng nói đến linh cấp. Phương diện duy nhất hắn có thể phát huy giá trị là nguyên trận.

Nhất là phúc nguyên trận trước mắt này, càng ký thác rất nhiều hi vọng của hắn. Nếu là có thể một tay tạo lập ra một đội ngũ linh giả, chính mình đối kháng được với lực lượng của linh tôn, chẳng phải là việc khiến kẻ khác phấn chấn sao? Có thể mang lại nhiều cảm giác thành tựu sao?

Cảnh Vân không dám suy nghĩ nếu mộng tưởng này tan biến, bản thân sẽ thế nào. Cho nên khi thấy biểu tình nghiêm túc của Lăng Phong, lòng hắn cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Hô, lăng Phong thở ra một hơi, buông cuộn giấy, trên mặt hiện ra vẻ suy tư.

Cảnh Vân khẩn cấp hỏi thăm:

- Lão lục, thế nào? Có phải tinh chương này rất khó luyện chế không?

Lăng Phong hơi lắc đầu, vươn một ngón tay, một đoàn dịch thể chất cồn ngưng tụ bị đẩy ra khỏi cơ thể, điều này khiến cho thức hải của hắn thanh minh hơn.

Tỉ mỉ chỉnh lý lại phát hiện vừa rồi một lần, Lăng Phong mới chậm rãi mở miệng:

- Tinh Chương này cũng không phải rất khó luyện chế, bất quá có một vấn đề khác.

Câu trước khiến Cảnh Vân thiếu chút nữa nhảy dựng lên, một câu sau lại kéo hắn từ chín tầng mây rơi xuống nền đất. Hắn nhịn không được trắng mắt liếc Lăng Phong:

- Lão lục, ngươi có thể nói xong toàn bộ trong một hơi được không?

Đối mặt với vẻ mặt giận dữ của Cảnh Vân, Lăng Phong cười một tiếng. Đã lâu không có ai dùng khẩu khí thoải mái như vậy để nói chuyện với mình, thật đúng là hoài niệm. hắn cũng không tiếp tục dây dưa, nói:

- Ngũ sư huynh, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như ta đem một đội ngũ cho ngươi tập luyện, ngày sau giao cho bọn hắn nắm giữ nguyên trận huyền bí, nếu bọn họ đem truyền ra ngoài, thì chúng ta phải xử lý thế nào?

Thân ở vị trí bất đồng, vấn đề Lăng Phong cần phải đương nhiên lớn hơn. Hiệu quả của nguyên trận mà Cảnh Vân mang đến thật sự quá nghịch thiên, nghịch thiên đến mức khiến cho đại đa số tông phái đều phải thèm muốn.

Hôm nay Sáng Tông có tám gã linh giả thích hợp tiến hành huấn luyện nguyên trận, tám người này đều là những người mà linh hồn hạch tâm bị nắm giữ, nên có thể không cần lo lắng chuyện bọn họ đem bí mật lưu truyền ra ngoài. Thế nhưng sau này thì sao?

Lăng Phong cũng không phải loại người bảo thủ không chịu thay đổi. Khi thấy một cái lối tắt xuất hiện trước mặt, hắn đương nhiên sẽ không tự nguyện chọn con đường đi từng bước một để hình thành bành trướng thế lực của mình trước kia. Nếu muốn nhanh chóng mở rộng thì nguyên trận của Cảnh Vân tuyệt đối không thể ít, nhưng như vậy thì lại phải đối mặt với vấn đề trung thành.

Ngày sau nếu như là quy mô lớn thu hút linh giả, sự trung thành của bọn họ đương nhiên là không cách nào đạt được cam đoan hoàn toàn, mà Lăng Phong cũng không có khả năng khống chế tất cả bọn họ. Một khi làm như vậy sợ rằng sẽ không còn ai ngyện ý đến đầu nhập vào Sáng Tông.

Vừa muốn cam đoan sức chiến đấu của bọn họ, lại muốn bí mật của nguyên trận không bị tiết lộ ra ngoài, đây đúng là vấn đề khiến Lăng Phong phiền não.

Cảnh Vân sửng sốt, trên mặt nổi lên một tia cười khổ. Trước khi đến Sáng Tông, khó khăn lớn nhất của hắn là làm thế nào tìm được bốn gã linh giả, chưa từng nghĩ tới việc để lộ bí mật. Bây giờ, khi Lăng Phong đề cập, hắn cũng nhíu mày suy nghĩ, một lúc lâu mới trầm ngâm nói:

- Có thể tách bọn họ ra, mỗi người nắm giữ một phần diệu dụng của nguyên trận, sau đó phải tổ hợp lại mới có thể sử dụng, Như vậy cho dù tiết lộ ra ngoài cũng chỉ là một phần không quan trọng.

Lăng Phong tỉ mỉ mà suy nghĩ biện pháp này, cuối cùng lắc đầu nói:

- Tốt thì tốt, nhưng vẫn thiếu chu toàn.

Hắn nhìn phía yêu cầu tinh chương trước mắt, một luồng tinh mang hiện lên, khiến chiến ý cường liệt nổi lên:

- Hay là chúng ta thử xem có thể động tay vào phương diện tinh chương, như vậy cho dù có được nguyên trận nhưng không có được luyện phương tinh chương tương quan thì cũng vô dụng!

Ngay sau đó hắn lại nhìn về phía Cảnh Vân:

- Bất quá, như vậy cần phải phiền sư huynh phối hợp với ta tiến hành sửa chữa một ít trongnguyên trận.

- Ha ha, nói gì chuyện làm phiền với không làm phiền chứ. Chỉ cần có thể thành công dựng nên đội ngũ nguyên trận này, ta coi như sống không uổng phí! – Cảnh Vân hào khí mà nói.

- Còn có một điều nữa. – Lăng Phong ngượng ngùng sờ sờ mũi.

Nhất thời, vẻ mặt hào hung của Cảnh Vân thoáng cái suy sụp xuống:

- Lão lục, ngươi đừng giày vò ta nữa, còn có vấn đề gì nữa thì nói ra toàn bộ đi.

Lăng Phong cười xấu hổ, vội vàng vừa nói vừa cười:

- Là điều cuối cùng, cam đoan là cuối cùng.

Nói xong, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc lên:

- Mới vừa rồi chúng ta vẫn nói là dùng linh giả cấu thành nguyên trận, vậy có khả năng đổi thành linh sĩ được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK