Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Dục vẻ mắt hớn hở, giọng nói cũng hưng phấn tới mức run run nói:

- Lăng nhi, thành công?

- Ân, lão tổ, lần này tại Càn Thiên Giới, con đã thu được rất nhiều linh hồn năng lượng, hiện tại bế quan tu luyện cũng đã thu được thêm rất nhiều hỏa hệ nguyên lực. Đồng thời dựa theo công pháp lão tổ đưa cho chuyển hóa chúng thành biến dị nguyên lực...Huyết Hỏa.

- Tốt tốt tốt! thật tuyệt vời! Ha ha ha ha!!!

Minh Dục không hề giữ chút phong phạm nào, cuồng tiếu không ngừng.

Trong lòng Minh Lăng bỗng dưng hoảng hốt, sống chung nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy lão tổ nhà mình thất thố như thế. Loại vui mừng này thậm chí khiến hắn có chút bất an, vì vậy hắn vội vã nói tránh đi:

- Lão tổ, lần này hài nhi giác chân nguyên lực dự trữ đã đủ rồi, còn lại chính là làm sao để đem Cự Linh cùng với linh hồn hạch tâm dung hợp làm một, thủy chung vẫn không tìm được manh mối.

- Ha hả, muốn trở thành Thánh Vực nào có phải chuyện đơn giản như thế?

Minh Dục cười ha hả, cho thấy tâm tình hắn rất tốt:

- Năm đó, bản lão tổ cũng phải tốn thời gian cả trăm năm mới tiến nhập Thánh Vực, nhờ đó nhất cử nắm giữ Đại Minh Chí Luân, ngoại trừ hạng người có thiên tư nghịch thiên, người bình thường sao có thể đạt được dễ dàng như thế?

- Lão tổ, người mau chỉ điểm cho hài nhi một chút phương pháp tu luyện đi, để hài nhi sớm ngày nếm thử tư vi tấn cấp Thánh Vực, miễn cho ra ngoài bị người ta khi dễ làm mất mặt mũi của lão tổ.

- Không vội, nếu muốn trở thành Thánh Vực bất quá chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi.

Minh Dục không chút hoang mang nhấc tay, vẻ mặt cổ quái nhìn Minh Lăng nói:

- Lăng nhi à, Minh Gia ta tử đệ đông đảo, con có biết vì sao ta lại đặc biệt sủng ái mình con, không tiếc hao tâm tài bồi con không?

- Hài nhi không biết.

- Ngươi không biết, ngươi tự nhiên không biết.

Minh Dục hô lên ô ô, Đại Minh Chí Luân phù hiện lên, huyền khí từ tay áo truyền ra ánh lên khuôn mặt hai người hồng hồng xán lạn, quỉ dị nói không nên lời.

Đối mặt với bảo vật tối cao này của Minh Gia, Minh Lăng nhịn không được lộ ra một tia tham lam, vừa nghĩ tới có thể nắm giữ linh khí truyền thừa, cường giả trong thiên hạ mặc cho mình sai khiến, thân thể hắn nhịn không được khẽ run lên.

- Muốn không?

Minh Dục nâng Đại Minh Chí Luân tựa như đang cầm một viên kẹo ngon, dùng ngữ khí mê hoặc hài đồng nói.

Minh Lăng sửng sốt, cuống quít bái lạy nói:

- Hài nhi không dám.

Minh Dục vừa chuyển, hỏi:

- Ngươi có biết muốn tiếp thụ linh khí truyền thừa này thì cần phải có điều kiện gì hay không?

Không đợi Minh Lăng trả lời, hắn lại tự mình giải thích:

- Thứ nhất, người tiếp thụ cần phải có thực lực Thánh Vực, bằng không sẽ không chịu được Vực Năng dồi dào trong đó; thứ hai, cũng là điều quan trong nhất, đó chính là huyết mạch.

- Nghe nói tổ tiên Minh Gia chúng ta là một vị thần từ một không gian không biết tên rơi xuống phiến lục địa này. Đáng tiếc bởi vì chém giết kịch liệt bị thương nặng, cuối cùng do truyền thừa huyết mạch lưu lai Đại Minh Chí Luân cho đời sau. Chỉ có hậu bối cực kỳ phù hợp với huyết mạch tổ tiên mới có thể kế thừa!

Minh Lăng tự cho là đoán được dụng ý của Minh Dục, không khỏi hưng phấn tới run cả người.

- Không sai, ngươi chính là người trong thế hệ này của Minh Gia phù hợp với Đại Minh Chí Luân nhất, cũng là người thừa kế Đại Minh Chí Luân sau ta!

Trên mặt Minh Lăng hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, hắn rốt cuộc minh bạch vì sao hôm nay lão tổ tông lại nói là dụng ý của mình, lẽ nào vận may thực sự đã...

- Ti!

Minh Dục không hề báo trước mở lòng bàn tay ra, nặng nệ vỗ vào đỉnh đầu Minh Lăng, chỉ nghe thấy âm thanh trầm nặng truyền ra. Một tia huyết quang từ trong cơ thể Minh Dục tuôn ra tựa như cùng với nó hô ứng, từ trong cơ thể Minh Lăng cũng đồng dạng có hỏa huyết quang tuôn ra, chỉ là quang mang so với Minh Dục ảm đạm hơn nhiều mà thôi.

- Hắc hoàn mỹ, huyết mạch hoàn mỹ, thân thể thiếu niên, khả năng vô hạn, ta mong đợi chính là loại cảm giác này a.

Trên mặt Minh Dục hiện ra quang mang âm độc vô bì.

Minh Lăng phát hiện mình không sao động đậy được, hắn có ngu xuẩn thế nào cũng đã hiểu được, không khỏi cuồng nộ hô lớn:

- Lão tổ, ngươi...muốn...

Một con hồng diễm diễm trùng tú từ trong huyết quang tràn ngập bay ra, trùng tú ngưng thực, có thể phân biệt được là Cự Linh cao giai! Bên ngoài Cự Linh phát ra quang mang hình tròng. Minh Dục lại cười nói:

- Ngươi không phải từng nói qua với ta lần Thương Khung Hội Chiến tại Vô Tẫn Hoang Nguyên này, có người lợi dụng giấu diếm trộn lẫn vào Tinh Chương sao? Lẽ nào ngươi vẫn còn không hiểu?

- Ngươi, ngươi muốn ký sinh Cự Linh.

- Không hổ là hảo hài nhi do ta lựa chọn.

Minh Dục ôn nhu sờ lên mặt Minh Lăng, thần sắc không có nửa phần thương hại:

- Nguyên bản ta vẫn không muốn đi con đường này, đáng tiếc gần đây thân thể này càng ngày càng suy yếu, ta vẫn đánh giá thấp chỗ bá đạo của linh khí truyền thừa.

- Không, không đâu, lão tổ, ngươi đang gạt ta có phải không?

Minh Lăng kinh hoảng không ngừng giãy dụa, điên cuồng hét:

- Tàng Linh Tinh Chương không phải chỉ có thể giúp ẩn giấu một phần lực lượng của Cự Linh thôi sao? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

- Sai, Tàng Linh Tinh Chương không phải chỉ có thể ký sinh một phần Cự Linh lực lượng, toàn bộ dựa vào người thi triển lựa chọn thế nào thôi! Mượn lực lượng của Đại Minh Chí Luân, ta có thể đem toàn bộ Cự Linh ký sinh trong ý thức hải của ngươi.

Minh Dục thấy hắn vẫn là vẻ mặt mê hoặc, lặng lẽ nói:

- Coi như ta với ngươi tốt xấu gì cũng có một thời gian tổ tôn tốt, bản lão tổ liền cho ngươi được chết một cách rõ ràng. Năm đó sau khi ta tiến nhập Thánh Vực, bởi vì thèm muốn Linh Cấp lực lượng, không theo tổ huấn khổ tu tới cảnh giới đỉnh phong, liền tùy tiện bắt đầu tiến hành truyền thừa linh khí dung hợp. Mới bắt đầu tất cả không có dị trạng gì, sau khi nắm trong tay Linh Cấp lực lượng, ta liền tìm tới tận cửa cường giả Tinh Quang từng đắc tội ta giết đi! Chính vào lúc này phát sinh chuyện bất ngờ!

Trên mặt Minh Dục hiện lên ý sợ hãi:

- Ta phát hiện nương theo số lần sử dụng Đại Minh Chí Luân tăng nhanh, một thân sinh mệnh lực của ta dĩ nhiên rất nhanh mất đi! Hơn nữa càng về sau tình hình càng nghiêm trọng, mỗi lần sử dụng đều có cảm giác như cả người đều bị hút khô!

Thật sâu dừng ở Minh Lăng, hắn tiếp tục nói:

- Ngươi minh bạch cái loại cảm giác này sao? Biết rõ không nên dùng, nhưng vẫn phải dùng, vì trầm mê với lực lượng cường đại mà ta vô pháp tự kiềm chế! Nguyên bản lấy sinh mệnh lực của Thánh Vực cường giả đủ để ta sống trên hai trăm tuổi, chính là lúc đó ta mới chỉ tám mươi tuổi liền cảm giác được sinh mệnh lực của mình hầu như không còn. May là một lần ngẫu nhiên, ta có cơ hội phát hiện hấp thu lực lượng của Thánh Vực ma hạch có thể giúp ta kéo dài một thời gian.

Thì ra là thế. Thảo nào Minh Gia đối với bất kỳ thứ gì cũng có thể đem ra giao dịch, nhưng riêng đối với Thánh Vực ma hạch lại luôn chấp nhất!

- Chính là cách này chung quy không phải kế lâu dài, ta vừa nghĩ tới phải buông bỏ quyền thế to lớn, rời khỏi thể giới tươi đẹp này, ta liền không cam lòng.

Nhãn thần Minh Dục ngưng trọng, cuồng nhiên nói:

- Minh Dục ta chính là thiên chi kiêu tử, là chúa tể tồn tại vĩnh hằng của cả phiến đại lục này, sao có thể đơn giản như vậy, uất ức như vậy mà chết đi? Sau thời gian khổ tư, rốt cuộc ta đã tìm ra được biện pháp tốt nhất, đó chính là ngươi!

- Ta thấy không được thì sao?

Thanh âm này đột nhiên truyền vào, như thần binh hạ phàm, khiến Minh Dục khiếp sợ nhảy dựng lên hét lớn:

- Ai?

Oanh!

Đại môn căn phòng bị chấn nát, cuốn theo một tầng hồng mang trong đó, Lăng Phong chắp tay đứng, như bước xuống địa ngục liệt diễm để lấy mạng ác ma.

- Ngươi vẫn chưa chết sao?

Minh Dục trợn trừng hai mắt, tràn đầy sát khí:

- May mắn thoát được một kiếp còn dám đưa mình tới tận cửa. Lão phu không thể không nói ngươi thực sự là ngu xuẩn cực độ!

Tiếng rít nổi lên, Đại Minh Chí Luân trong nháy mắt cao lên bảy tám lần, như một cái cối xay lớn nhanh chóng bao phủ lên đầu Lăng Phong. Khi hắn còn đang nhe răng cười, một bàn tay trắng như tuyết đột nhiên lộ ra, trực tiếp nắm lấy mặt ngoài của Đại Minh Chí Luân.

Mặc cho Đại Minh Chí Luân không ngừng run lên, bàn tay này cũng vững chắc như núi, không thể động đậy!

- Người nào?

Một màn trước mắt hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của Minh Dục. Từ khi đạt được Đại Minh Chí Luân, hắn chưa từng gặp phải sự tình kinh người như vậy? Lấy tay bắt lấy linh khí truyền thừa, đây thật sự là có nghĩ cũng chưa từng!

Trong bầu không khí khiến kẻ khác hít thở không thông, Ôn Đình chậm rãi đi tới, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Minh Dục:

- Hiện tại giao thủ ngược lại công bình hơn.

Hắn thưởng thức Đại Minh Chí Luân trong lòng bàn tay, biểu tình có chút cổ quái nói:

-L khí truyền thừa này quả nhiên không dễ dàng chấn phục, nếu không có huyết mạch tương liên thì hoàn toàn vô pháp khu động, thảo nào năm đó lão quỷ không đánh chủ ý lên Minh Gia các ngươi.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Minh Dục quát lên.

- Tiểu tử kia, hắn là người thừa kế đời này của Đại Minh Chí Luân sao?

Ôn Đình từ trên cao nhìn xuống, lắc đầu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK