Tinh kĩ tinh chương không thể mang ra so sánh với linh cấp hạch tinh. Từ hạch tinh đến tinh chương phải trải qua vô số trình tự phức tạp. Chỉ nguyên việc điều chế tố linh thôi đã tiêu hao vô số thiên tài địa bảo và nỗ lực của thuật luyện sư rồi. Người này lai lịch thế nào, sao có thể dễ dàng lấy ra hai miếng trân phẩm?
Chiêm Như Âm cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng, bất luận là dẫn linh tinh chương của Lăng Phong hay tinh kĩ tinh chương của nữ tử này đều khiến cô cảm thấy quỷ dị khó hiểu.
- Tiểu muội, sao vậy? Có phải là người đó không?
- Không phải, cảm giác mà linh hồn khí tức mang lại hoàn toàn không giống. Kì lạ, huynh nói tên Mộc Phong đó muốn dùng tinh kĩ tinh chương để đổi phượng hoàng chân tủy. Bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa. Phượng hoàng chân tủy trở nên quý giá như vậy từ bao giờ vậy?
Chiêm Như Âm đột nhiên có một suy nghĩ kì lạ:
- Phượng Tộc nếu như biết, chắc chắn họ sẽ sắp xếp cho linh tôn không phải làm gì, chỉ ngồi một chỗ sản xuất tủy để bán thôi nhỉ?
Chiêm Mỗ Tư hoàn toàn bại dưới suy nghĩ này. Hắn đang hoài nghi không biết đây có phải di chứng để lại từ việc tu luyện xích tâm lục thức pháp tẩu hỏa nhập ma không. Vị bảo bối muội muội này đầu óc phần lớn sáng suốt, quyết đoán phi phàm, nhưng thỉnh thoảng lại đột nhiên như “đứt dây”, nghĩ ra bao nhiêu thứ kì lạ.
- Hi, dù sao cũng không phải là việc của chúng ta.
Chiêm Như Âm truyền âm nói:
- Chúng ta đã làm xong việc với Huyền Nguyên Tông, dùng một bình phượng hoàng chân tủy để tìm ra người mà họ đang truy nã. Người đó có xuất hiện hay không chỉ có thể trách bản thân Huyền Nguyên Tông xui xẻo, còn thù lao trả cho chúng ta không hề ít!
- Ừm, bản thân ta cũng hoài nghi, người đó mặc dù trọng thương nhưng ít nhất cũng có thể ra được khỏi Thương Linh Tông, lại có sở trường ẩn nấp. Hai linh cấp cường giả Huyền Nguyên Tông phái đi cũng đã chết, chỉ dựa vào một mình Bùi Khôn sao có thể giành lại được?
Chiêm Mỗ Tư bất mãn nói:
- Huyền Nguyên Tông định đẩy hết gian khổ sang cho chúng ta? Còn bắt chúng ta phải ra tay phối hợp với chúng!
Trầm mặc một lúc, Chiêm Như Âm chán nản nói:
- Nếu như phát hiện ra tung tích của hắn, tốt nhất vẫn là nên mời Mộ thúc thúc ra tay!
Dừng lại một lúc cô hiếu kì nói:
- Muội cảm thấy rất kì lạ, người tên Mộc Phong ấy sao có thể chạy thoát khỏi tay Bùi Càn, thậm chí còn giết được hắn?
- Ai biết được, có lẽ hắn có lai lịch bất phàm gì đó thì sao?
Chiêm Mỗ Tư trầm tư suy nghĩ, rồi hắn đột nhiên quay sang trêu chọc, nói:
- Tiểu muội, không lẽ cái đầu thông minh của muội cũng không nghĩ ra sao?
Giận dữ lườm nãi huynh một cái, Chiêm Như Âm phát hiện vị ca ca này càng lúc càng bại hoại, chỉ giỏi đẩy rắc rối sang cho mình.
Huynh muội hai người truyền âm rất nhanh, những người tham gia đấu giá vẫn chưa có ai tuyên bố tăng giá. Ngay cả Lăng Phong cũng không tăng giá sau khi nghe Thích Thiên Ách nhắc nhở. Hắn không biết nữ tử thần bí sau lưng ra giá thế nào nhưng nếu vì thế mà tùy tiện tung ra con át chủ bài thì quá ngu ngốc. Vì vậy hắn chỉ âm thầm dùng linh hồn niệm thức khóa chặt lấy cô ta!
Cuối cùng Chiêm Như Âm cũng tuyên bố người thắng cuộc và dùng nguyên trận truyền chi lực, cùng nữ tử thần bí số sáu mươi chín trao đổi.
- Hội đấu giá lần này kết thúc tốt đẹp ở đây!
Chiêm Như Âm đứng dậy, khẽ hành lễ nói:
- Như Âm thay mặt Ngọc Lan Tông, đa tạ chư vị đại giá quang lâm.
- Gượm đã! Hội đấu giá này vẫn chưa thể kết thúc!
Vừa dứt lời, phía đại môn vang lên một tiếng nổ lớn rồi một thân ảnh huyết sắc sừng sững xuất hiện ở đó.
Chiu chiu chiu, mấy chục con dơi bay ra tứ phía, nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ hội trường, tạo thành một nguyên trận siêu cấp. Người mới đến quát lên nói:
- Bức Tông ta truy kích tội phạm, phiền chư vị phối hợp!
- Âm Ly! Là Âm Ly trưởng lão của Bức Tông!
Một tiếng hét thất thanh vang lên khiến tất thảy mọi người đều phải run sợ. Âm Ly trưởng lão người có thực lực sắp đạt đến linh sĩ đích thân truy bắt? Kẻ nào bất hạnh như vậy?
- Hừ, chúng ta già thì già thật nhưng cũng không cần ngươi uy hiếp, ngươi tưởng làm vậy là hội đấu giá không mở được nữa à?
Có người giận dữ quát lên, thân hình bắn nhanh về phía lối ra, chính là người mới ra giá linh cấp tinh hạch.
Khuôn mặt Âm Ly bao phủ một tầng sát khí lành lạnh. Sát ý khốc liệt lóe lên trong mắt:
- Ngu muội! Thương Ngưng Nhi, ta giao cho ngươi đó!
Xoay một vòng trên không, một cô gái biểu tình lạnh lùng bỗng nhiên giang rộng hai tay đáp xuống. Một con bức linh dũng xuất sau lưng cô ta trong nháy mắt huyễn hóa thành vô số hồng quang. Hồng quang ập xuống, điên cuồng lao về phía người kia!
- Mâu!
Một tiếng thét thê lương vang lên, từng đường hồng quang cuồng dũng. Người này trong nháy mắt bị hút hết tinh huyết, biến thành một cái túi da khô quắt, ngã vật ra đất!
Nữ tử lạnh lùng lại bay về giữa không trung. Nhìn bộ dạng cô ra rõ ràng là người đã xuất hiện ở Càn Thiên Giới, nhưng Yêu Nguyệt Lung tàng linh Thương Ngưng Nhi, không biết dùng thủ đoạn gì mà chỉ trong một thời gian ngắn có thể đề thăng lên ngụy linh cấp!
- Âm trưởng lão, ngươi vậy là có ý gì?
Chiêm Như Âm bất ngờ đứng lên, khuôn mặt đầy đặn phủ lên một tầng sát khí.
- Ha ha, thì ra là Chiêm tiên tử.
Âm Ly ngửa mặt lên trời cười vang, tiếng cười vừa dứt, hắn liền nhanh chóng lấy lại vẻ kiên định vốn có:
- Ta nói, mời chư vị kéo dài hội đấu giá thêm vài canh giờ này nữa! Tên này tự tìm đến cái chết còn trách ai?
- Âm trưởng lão phách khí quá! Định hạ nhục Ngọc Lan Tông chúng ta sao?
Chiêm Như Âm lạnh lùng quát lên một tiếng:
- Hai vị thúc thúc!
Hồng quang sau lưng cô chợt lóe, hai thân ảnh nhất thời xé toạc hư không phù hiện, là huynh đệ Mộ thị!
Thấy vậy, biểu tình Âm Ly có thêm vài phần ngưng trọng:
- Mộ thị song hùng, sao hai ngươi lại xuất hiện ở đây?
Ánh mắt hắn lướt qua một tia lo lắng, không biết vì sao, ngón tay bắt đầu run run. Mộ thị song hùng mặc dù mới chỉ là linh giả nhưng hai người thiên sinh tâm ý tương thông, phối hợp thêm thần bí nguyên trận, chiến đấu lực so với linh sĩ vượt trội hơn rất nhiều!
- Huynh đệ chúng ta nếu không đến đây, không phải sẽ bỏ qua cơ hội xem Âm trưởng lão đại phát thần uy rồi sao!
Mộ thị lão đại cười lạnh nói, ngữ khí không dễ để người ta phản kháng:
- Âm Ly, ngươi dám làm càn ở hội đấu giá thì đừng trách huynh đệ chúng ta không nể mặt!
Bị uy hiếp một cách lộ liễu, sắc mặt Âm Ly trở nên khó coi vô cùng. Hắn bật cười giả tạo, quanh người phát ra những âm thanh chít chít không ngừng như đang có hàng trăm hàng hàng con chim cùng nhau hòa tấu. Từng đụn hoàng quang phù hiện khiến thân thể hắn bỗng dưng trở nên óng ánh như được rèn nên từ kim thiết.
Mộ thị song hùng quay sang nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngưng trọng, cùng nhau trao đổi ý niệm: lão quỷ này muốn liều mạng đây!
- Mộ gia huynh đệ.
Âm Ly có vẻ như liều mạng được bất cứ lúc nào đột nhiên lên tiếng, ngữ khí vô cùng khách khí:
- Lần này ta đến đây là phụng mệnh Bức Tông tông chủ truy bắt tội phạm quan trọng! Nếu như Ngọc Lan Tông chịu nể mặt, sau này Bức Tông nhất định sẽ đăng môn thỉnh tội, thế nào?
Mộ thị huynh đệ nghe vậy ngẩn ra, quay lại nhìn Chiêm Như Âm. Họ lựa chọn lột bỏ mặt nạ không phải vì nghĩ cho những người tham gia đấu giá. Bức Tông tự tiện xông vào, nếu như Ngọc Lan Tông không có phản ứng gì, chuyện này mà truyền ra ngoài, khó tránh khỏi mang nhược danh.
Nếu như theo những gì Âm Ly nói, xong chuyện Bức Tông sẽ từ bỏ thể diện, chủ động tìm đến xin lỗi, dù có chút tổn hại thanh danh nhưng ít nhiều cũng chấp nhận được. So với việc liều mạng cùng nhau thì tốt hơn nhiều.
Từ sau khi Chiêm Như Âm khôi phục linh hồn ở Càn Thiên Giới, huynh muội hai người hầu như đều do cô làm chủ. Bây giờ cũng như vậy, chỉ thấy Chiêm Mỗ Tư chăm chú nhìn nãi muội, chờ đợi Chiêm Như Âm ra quyết định.
Nhíu mày trầm tư một lúc, Chiêm Như Âm biểu tình ngưng trọng, nhấn mạnh từng chữ:
- Xin lỗi! Những vị khách quý này nguyện đến cổ vũ cho Ngọc Lan Tông ta là đã nể mặt Ngọc Lan Tông ta rồi, chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ quyền lợi cho họ.
- Âm trưởng lão, xin lỗi vì không thể đáp ứng yêu câu của ngài!
- Xem ra Chiêm tiên tử quyết định liều chết đến cùng!
Âm Ly thở dài, ánh mắt lóe lên một tia quang mang quỷ dị:
- Nghe nói truyền nhân lần này của Ngọc Lan Tông tâm tính cao ngạo, quả nhiên danh bất hư truyền!
Chiêm Như Âm khẽ nhắm mắt, biểu tình không hề có chút khiếp sợ:
- Như Âm không phải cao ngạo mà là yêu cầu của Âm trưởng lão quá vô lý. Nếu như có một ngày có người tìm đến Bức Tông, yêu cầu Bức Tông xuất môn, nộp người và sục sạo khắp nơi, Bức Tông có làm theo không?
- Thật đúng là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng!
Âm Ly không muốn tranh cãi thêm, quát lên một tiếng:
- Mộ thị huynh đệ, thi triển "thiên hỏa liên hoàn" của các ngươi đi, lão phu muốn xem các ngươi dựa vào gì mà dám cản lão phu!
Âm Ly chặp hai tay vào nhau thành hình chiếc kéo rồi ầm ầm tiến lên phía trước. Không khí bỗng dưng xuất hiện những âm thanh như tiếng nứt vỡ!
- Cũng đang có ý đó!
Mộ thị huynh đệ đồng thanh hô lớn, không hề có vẻ sợ hãi. Xung quanh người họ đột nhiên xuất hiện một vòng hồng sắc viên hoàn với diện tích cực rộng. Viên hoàn bao trùm lấy hai người khẽ rung rung, trực tiếp hướng thẳng về phía vết rạn. Mọi thứ trở nên nhộn nhạo như lưu thủy rồi thân thể ba người đột nhiên biến mất!
Tiểu thế giới quyết đấu?
Lăng Phong đột nhiên minh ngộ: rõ ràng là hai bên cũng mở ra tiểu thể giới của mình, nên mới có dị tượng như vậy.
- Lăng huynh đệ, lúc này không đi thì định đợi đến bao giờ?
Thích Thiên Ách lên tiếng nhắc nhở Lăng Phong, hắn cố ý bất mãn nói:
- Thật quá xui xẻo, đến tham gia hội đấu giá, bảo bối không được mấy món lại còn rước họa vào thân! Ta không muốn đợi thêm nữa, ai mà biết được đám dơi này còn điên đến mức nào? Chẳng có lý gì tự nhiên đến gây rối!
Lăng Phong đoán tên tội phạm mà Âm Ly đang truy đuổi tám chín mươi phần trăm là mình! Nếu không tranh thủ rời đi thì có thể sẽ gặp phiền toái lớn.
Sau khi hai bên phân định thắng thua, hắn chắc chắn sẽ có rắc rối.
- Đúng, chúng ta đi! Không nên ở lại đây thêm nữa!
Nhất thời có người hưởng ứng.
- Các ngươi không được đi!
Không trung vang lên trọng nói lạnh lẽo của Thương Ngưng Nhi, sau lưng cô ta còn bức linh màu đỏ khổng lồ vẫn giang rộng hai cánh không ngừng lưu chuyển năng lượng khí tức cùng đồng bọn tổ hợp thành một nguyên trận với sát lục khí tức cực nồng, nhốt tất cả mọi người vào trong.
- Bức Tông các ngươi bá đạo quá rồi đấy!
Người đi đầu tiên suýt bị tia hồng sắc quang mang bắn ra từ tay Thương Ngưng Nhi xuyên qua. Thấy huyết quang bắn ra dưới cánh tay của mình, lập tức tạo nên một cái lỗ sâu hoắm, không khỏi rùng mình kinh hãi!
- Muồn bỏ đi, có thể!
Nét mặt Thương Ngưng Nhi không hề có lấy một chút ba động cảm xúc, lạnh lùng tuyên bố:
- Bỏ mặt nạ của các ngươi xuống! Sau đó chạm vào tấm " ấn kí luân bàn" này. Sau khi ta kiểm tra không có gì sai sót các ngươi có thể rời đi!
Cô ta lấy ra một tấm viên bàn, bề mặt viên bàn được khắc nguyên trận phức tạp. Dưới sự khống chế của cô ta, viên bàn nhẹ nhàng huyền phù lên ngang đầu người.
- Ấn kí luân bàn?
Giọng nói kinh ngạc của Thích Thiên Ách truyền đến:
- Sao lại có thứ này?
Lăng Phong trong lòng nhất động, từ những gì Thích Thiên Ách giải thích, hắn hiểu "ấn kí luân bàn" này là một loại luyện kim vật phẩm có thể truy tung linh hồn khí tức. Chỉ cần có người để lại linh hồn ấn kí trên một vật thể sống nào đó, rồi lưu lại linh hồn khí tức của mình trên ấn kí luân bàn thì có thể dùng ấn kí luân bàn tìm kiếm vật có kí hiệu!
Đây là một luyện kim vật phẩm vô cùng huyền bí, dù là thất đại tông phái thì số lượng cũng không có nhiều!
Lăng Phong thầm than khổ. Không biết hắn bị dính thứ đó từ lúc nào nữa? Trong lúc nguy cấp như thế này, hắn cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, thức hải ra sức chuyển động tìm cách thoát thân. Hắn hiểu khả năng của mình. Nếu như hai linh giả cùng xuất thủ thì cũng có thể chạy thoát thuận lợi thậm chí còn phản sát được đối phương! Nhưng đụng phải linh sĩ, thì chỉ có nước chết. Bất kể kế hoạch nào dưới sự chênh lệch lực lượng cũng trở thành trò cười hết.
- Dựa vào cái gì bắt chúng ta bỏ mặt nạ. Các ngươi đã có ấn kí luân bàn rồi thì trực tiếp dùng nó tìm tội phạm đi, còn đặt thêm quy định cổ quái gì, rõ ràng là muốn bắt nạt chúng ta?
- Đúng! Hừ hừ, bỏ mặt nạ? Thật đúng là một yêu cầu hỗn xược!
Những ngươi quyết định đeo mặt nạ đều có lý do ẩn thân, bảo họ bỏ đi tầng phòng hộ này chẳng khác gì bắt họ nộp luôn mạng sống.
Quần tình nhất thời hung dũng, Thương Ngưng Nhi cũng phải nhíu mày, khuôn mặt trắng đến có chút trong suốt hiện lên một tia ảo não. Nếu không cần vậy thì Bức Tông phải dùng phương pháp phức tạp này làm gì? Sư tỷ sau khi gieo linh hồn ân kí lên người tên đó, ban đầu việc dùng mạng lưới ấn kí luân bàn còn thuận lợi, đuổi theo đến đây thì khí tức đột nhiên nhạt đi nên chỉ có thể miễn cưỡng phán đoán tội phạm đang ở trong hội đấu giá. Còn cụ thể ở đâu thì không ai có thể biết được!
Lăng Phong không biết việc để Nguyên Thận tiến nhập vào tỏa thú chiếu đã vô tình giúp mình hóa giải đại nan, nếu không, tung tích của hắn sớm đã bị phát hiện rồi.
- Tiễu…
Thấy tiếng tranh cãi mỗi lúc một lớn, chân mày Thương Ngưng Nhi càng nhíu chặt, cuối cùng nối thành một đường! Hình như không chịu nổi, cô ta phát ra một tiếng thét chói tai!
- Mâu!
- Đau đầu quá!
- Là âm thanh gì vậy?
Âm thanh chói tai như ẩn hàm một loại sức mạnh linh hồn khiến những người có tu vi không tốt phải ôm đầu kêu rên!
Lăng Phong cũng chấn động, cảm thấy như đang có một khối đá nặng ngàn tấn đạp vào não hải mình, tạo nên một ngọn sóng cao trăm trượng! Hắn khẽ hừ một tiếng, cố gắng kiềm chế để không vận sử kiếm linh tiến hành phản kích. Với cường độ niệm thức hiện tại của Lăng Phong nếu như toàn lực phản kích có thể khiến linh hồn cô ta trở nên hỗn loạn!
Khiếu âm duy trì trong suốt thời gian một cây nhang rồi mới chịu dừng lại. Thương Ngưng Nhi lạnh lùng nhìn khắp một lượt, cất giọng nói lạnh lẽo như băng:
- Bỏ mặt nạ xuống! Nếu không, ai cũng không được rời đi!
Im lặng!
Đối mặt với uy hiếp lộ liễu của Bức Tông, không ít người bắt đầu do dự.
Chợt nam tử thân trúc đột nhiên quát lên một tiếng:
- Sĩ khả sát bất khả nhục! Bảo chúng ta khuất phục dưới tay Bức Tông các ngươi, vạn lần không thể! Mọi người cùng lên, ta không tin một mình Bức Tông có thể chặn được bằng này người.
Sau tiếng hô ấy, không ít người rục rịch đứng lên. Số người tham gia đấu giá ít nhất cũng phải hai trăm, những người này thân gia pha phong đồng thời tu vi cũng không thấp! Nếu như có thể kết thành một sợi dây chưa chắc đã không chống nổi nhân mã của Bức Tông!
Trên viên đài giữa hội trường, Chiêm Như Âm không nói gì thêm nữa, chỉ lạnh lùng đứng nhìn. Ngọc Lan Tông đã hết trách nhiệm rồi, không ai có thể trách được họ nên cô tạm thời chuẩn bị sống chết mặc bay.
Trên thực tế, Chiêm Như Âm cũng vô cùng tò mò, người mà Bức Tông truy nã là ai? Sao có thể gây chuyện lớn như vậy? Không lẽ…
Cô thầm lắc đầu: không thể nào, lệnh truy nã của Huyền Nguyên Tông có lẽ không đủ để khiến Bức Tông động lòng đến vậy! Càng không đủ để họ phải xuất động một linh sĩ!
Sắc mặt Thương Ngưng Nhi hiện lên một tia ngưng trọng. Cô ta thầm khoa tay múa chân vài cái thủ thế, đám đệ tử Bức Tông xung quanh như những tên giết người trong bóng tối, không ngừng thay đổi vị trí, vừa di chuyển vừa chăm chú quan sát con mồi bên dưới. Giết, hoặc là bị giết!